Trăm Năm Cô Đơn

Chương 37




Trên giang hồ có rất nhiều truyền thuyết về Diệp Song Tịnh.

Nhưng truyền thuyết về Bất Bại nữ hiệp Phù Bình còn nhiều hơn.

Nghe nói, Minh chủ võ lâm và Bang chủ các đại bang phái trên giang hồ đều nghe theo mệnh lệnh của nàng.

Nghe nói, nàng từng đứng trên tầng cao nhất của Phong Đái các bắn ra một mũi tên, tên bay như sao băng, tới cửa thành Chu ở Bắc Mạc mới rơi xuống.

Nghe nói, lần đầu tiên nàng xông vào Trọng Trọng lâu, Lâu chủ đích thân ra nghênh đón.

Nghe nói, đối thủ duy nhất có thể sánh với nàng đã chết dưới kiếm nàng, mặt mỉm cười, vô cùng tự hào.

Nghe nói, nàng chỉ mất một canh giờ đã tiêu diệt toàn bộ Thiên Hồng bang từng xưng bá Giang Nam.

Mà nàng, đời này chỉ nhận một đệ tử duy nhất.

Thất Thạch môn Nhị thiếu chủ – Diệp Song Tịnh, vừa mới ba tuổi đã theo nàng tới thâm sơn tu hành.

Sau đó, một truyền kỳ mới lại bắt đầu.

Diệp Song Tịnh mười ba tuổi xuất giang hồ.

Mười bốn tuổi, trên lôi đài của Phong Đái các, một thân bạch y một tay mộc kiếm đánh bại thiếu chủ Trọng Trọng lâu.

Mười lăm tuổi, một người một ngựa xông vào Thiên Nga bảo, đoạt lại Hải Quang ngân kiếm mà Bảo chủ đã trộm của Thất Thạch môn nhiều năm trước.

Mười sáu tuổi, cùng đám người Đỗ Triệt Thủy tiếu ngạo giang hồ, ghi dấu hàng ngàn truyền kỳ.

Sau đó, sao đổi ngôi rơi xuống Trọng Trọng lâu, khiến bao người lắc đầu thở than.

“Sư phụ ta là Phù Bình”.

Bây giờ còn rất nhiều người vẫn nhớ, lúc thiếu nữ nhỏ gầy thản nhiên mỉm cười, giọng nói trong veo non nớt thốt ra như vậy trên lôi đài Phong Đái các, người người phải kinh hô.

Diệp Song Tịnh sở dĩ giống như một thần thoại trên giang hồ là bởi vì nàng không hề khiến cho bất kỳ ai thất vọng.

Không hổ là đệ tử duy nhất của Bất Bại nữ hiệp, quả nhiên tuyệt đại vô song, không phụ kỳ danh.

Người người nhìn nàng bay lượn trong núi xanh, hồ nước trong ánh lên thân ảnh như con thoi của nàng; nhìn nàng ngơ ngẩn nằm trên bờ sông uống rượu dưới mưa phùn lất phất; nhìn nàng thổi khúc sáo trăm năm mới có trên tầng cao nhất Cẩm thành.

Người người nhìn nàng, gót sen bước trên hồng trần, trong đao quang kiếm ảnh, gương mặt tươi vui của nàng xuất hiện trên giang hồ gió tanh mưa máu chính là điều tốt đẹp nhất.

Sau đó, thiên hạc gãy cánh, tráng sĩ mất tay.

Giang hồ bàng hoàng sùi sụt.

Câu chuyện về nàng trở thành ước mơ bất hủ, hấp dẫn biết bao thiếu nam thiếu nữ mang nhiệt huyết xông về tương lai đầy biến số.

Thanh y ngân nỗ Bất Bại hiệp

Bạch y mộc kiếm Diệp Song Tịnh.

Cho dù bao năm tháng trôi qua, hai người vẫn là những bức họa đẹp nhất trên giang hồ.

Song Tịnh lẳng lặng nhìn nữ tử không còn trẻ nhưng vẫn đầy phong thái trước mắt, lòng rối bời. Cuối cùng, nàng lùi một bước, buông tầm mắt, bình tĩnh mà kính cẩn hỏi: “Sư phụ… xóa đi ký ức của Huyền Sinh thật ư?”.

Phù Bình bỗng nhiên cười.

Nàng ngó nhìn đồ đệ đã tám năm không gặp.

Nha đầu nghịch ngợm tinh ranh trong trí nhớ chỉ nháy mắt đã biến thành một nữ tử mảnh mai yếu đuối, không còn chạy vội đến bên nàng, nhảy lên người nàng gọi “Sư phụ”, mà là bình tĩnh đưa mắt lên nhìn, hỏi người có xóa đi ký ức của hắn hay không.

Vậy nên, lòng đau như có ngàn kim châm.

Nếu như người lòng dạ kiên cố như Phù Bình có điều gì muốn nói lúc này, thì hẳn là chán nản đau thương.

Nhưng nàng vẫn mỉm cười, lắc đầu thán: “Tiểu Tịnh, ta cũng không có năng lực như vậy”, nàng nhìn về phía Huyền Sinh đang vững vàng bảo hộ phía sau đồ đệ, nói: “Mặc dù, ta đúng là có ý như vậy. Nhưng lúc đó, nó đã mất trí nhớ rồi”.

Nàng từ từ đi lại gần họ, cười mỉm.

Ánh trăng dần mờ, bầu trời bắt đầu sáng.

Trong tiếng lá cây rì rào, bước chân mềm mại nhẹ nhàng của Phù Bình như thể vẽ lại cảnh tượng nhiều năm trước.

Dường như đang nhớ lại những gì sau trận chiến kinh động thiên hạ ấy.

Khi đó, Diệp Song Tịnh nhìn bầu trời xuân bao la cũng chỉ thấy màu đen.

“Năm năm trước, con bị trọng thương ở Trọng Trọng lâu, khi ta nghe được tin, nó đã được đám người Bán Nguyệt thành cứu về. Trên đường đến Thất Thạch môn, ta phải ngang qua Bán Nguyệt thành, thế nên liền vào thành xem sao, không ngờ được, ta lại thấy nó mình chồng chất vết thương điên cuồng lao ra ngoài thành, muốn được chôn cùng con. Lúc ấy, ta nhận được tin từ tổ phụ của con, biết con mặc dù trọng thương nhưng không chết, ta bèn thăm dò nó”, Lục Bình nhẹ cười, mặt mày bình tĩnh an tường, như thể đang kể một câu chuyện rất bình thường, “Ta thừa nhận, lúc đó, ta thực sự có suy nghĩ riêng”.

Nàng khẽ hé mắt, để lộ vẻ uy nghiêm.

“Song Tịnh, Phù Bình ta đời này lưu lại thứ quý giá nhất không phải là những chuyện tình hay truyền thuyết trong lời đồn, mà là con”.

“Nhưng, con lại bị phá hủy. Bị chính tình cảm của bản thân phá hủy. Con có biết, vi sư biết chuyện sẽ đau lòng đến mức nào không? Con từng biến tất cả những kỳ vọng của ta thành sự thực, nhưng, con lại thua trong tay chính mình”. Nàng cau mày, mặc dù khẩu khí bình thản, nhưng Mai Hoa đứng bên cạnh Song Tịnh đã bất giác cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn.

Mai Hoa len lén liếc Song Tịnh đứng cách đó không xa, nhưng chỉ thấy nàng thản nhiên nhìn Phù Bình, sắc mặt trấn tĩnh, không khiếp sợ cũng chẳng tức giận, càng không nổi nóng.

Nàng có nên nói rằng Song Tịnh không hổ là đệ tử của Phù Bình chăng? Ngay cả biểu cảm trước chuyện này cũng giống hệt sư phụ, tựa như chẳng có gì hết.

“Con chẳng lẽ không nhớ lời vi sư từng dặn dò?”, Phù Bình đột nhiên hỏi, nụ cười có chút thương cảm.

Song Tịnh thở dài, lắc đầu: “Sao có thể không nhớ rõ?”, nàng ngẩng đầu lên, hé cười, “Sư phụ, con vẫn nhớ. Mỗi một lời người từng nói, con đều nhớ”.

Thay vì cứu giúp khi hoạn nạn, chi bằng cá quay về nước, quên chuyện trên bờ.

“Nếu nhớ, vì sao còn vi phạm?”, Bất Bại nữ hiệp bất giác thương xót, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thở dài: “Ta đã sớm biết con sẽ bị tình cảm tổn thương, nhưng thật không ngờ lại tới mức này. Tuy rằng ta từng nói, vô tình không làm nên được hiệp khách, nhưng ta không ngờ, con sẽ vì chữ tình này mà hủy bỏ toàn bộ một thân võ công ta truyền cho con”. Nàng nặng nề lắc đầu, nhắm mắt lại, không nhìn người phía trước nữa, “Lúc ấy ta đã nghĩ, nếu như phế đi hắn, khiến hắn không thể ra khỏi Bán Nguyệt thành nữa, để hắn quên con đi, thành thân với người khác, như vậy, con biết tin rồi sẽ nản chí, sẽ toàn tâm toàn ý đứng lên, trở thành đồ đệ mà ta vô cùng tự hào bấy lâu”. Nàng ngừng một lát mới nói: “Nhưng, ta đã chậm. Nó tự phong bế mình, không cần ta ra tay, hết thảy mọi chuyện xảy ra đúng như ta mong muốn”.

“Nhưng… các hạ đã sai rồi”, Huyền Sinh không kìm được mà nói, “Ta mặc dù mất đi trí nhớ, nhưng…”.

“Đúng, ta đã sai”, Phù Bình chầm chậm nhìn hắn, “Một năm qua đi, sau khi trị liệu cho Tiểu Tịnh xong, thấy mọi chuyện đã kết thúc, liền quy ẩn thâm sơn. Ta vốn cho là, nó sẽ không chờ nữa, cũng cho là ngươi sẽ không bao giờ rời khỏi Bán Nguyệt thành. Nào ngờ, có người bỏ ra năm năm để bố trí cục diện này”.

“Chờ một chút!”, lúc này Mai Hoa tiến lên một bước, cất tiếng hỏi: “Nếu như tất cả đều không phải Bất Bại hiệp nữ bố trí, vậy rốt cuộc là ai? Là ai… giết Tam tỷ của ta?”.

Phù Bình bấy giờ mới quay người lại nhìn nàng. Ngó một lát mới mỉm cười nói: “Thiên Hạ sạn Bát Đường chủ, ngươi đã biết đáp án, không phải sao?”.

Thấy gương mặt Mai Hoa nhất thời trắng bệch, Phù Bình lắc lắc đầu, “Tóm lại, không phải là ta giết Tam tỷ ngươi. Ta chỉ là, tạm thời đứng ở phía họ”.

“?”, Song Tịnh rốt cuộc cũng ngẩng lên, nghi hoặc nhìn Phù Bình, “Sư phụ nói lời này có ý gì?”.

“Ta muốn chứng minh một việc”, Bất Bại nữ hiệp cười nói, “Đó chính là vô luận ta ẩn cư bao lâu, cho dù ta quanh năm không hỏi chuyện thiên hạ, ta vẫn có khả năng khiến thiên hạ này vì mong muốn của ta mà biến động”.

“!”

Khẩu khí thật cuồng vọng!

Huyền Sinh và Mai Hoa đều cau mày, nhưng cả hai cũng biết, người này quả thực có khả năng đó.

“Mà con cũng vậy”, Phù Bình bước về phía trước một bước, cúi đầu nhìn Song Tịnh, nói.

“…”, Thất Thạch môn Môn chủ lẩm bẩm gì đó.

“Cái gì?”, Bất Bại nữ hiệp không nghe được, lại tiến thêm một bước hỏi.

“Con nói, sư phụ, người sai rồi”, Song Tịnh ngẩng lên, đôi mắt trong sáng như sao, kiên định lại dũng cảm, “Thật ra thì…”.

“Cái ta muốn chính là câu này của con!”, nàng chưa kịp nói xong đã bị Phù Bình cắt ngang, ánh mắt nghiêm nghị, “Song Tịnh, con có dám thử sức khảo nghiệm cuối cùng của vi sư?”.

Song Tịnh sửng sốt, bỗng nhiên hoảng hốt không nói nên lời.

Dường như nàng đang ở trong núi cao thâm cốc, chung quanh là cây cối xanh ngát, chim hót líu lo. Trong rừng cây thăm thẳm, một nữ tử mặc thanh y ngồi khoanh chân, cười cười khẽ hỏi nàng, Song Tịnh, con có dám thử sức với khảo nghiệm ngày hôm nay không? Khi đó, nàng rất dũng cảm, bất luận khảo nghiệm của Phù Bình có khó khăn thế nào, bất luận chông gai nhọc nhằn, nàng luôn cười híp mắt, nhếch miệng cười đáp, “Được thôi, sư phụ ra tay không cần lưu tình”.

Thế mới biết, khi đó không hề sợ hãi. Đứng trước tương lai, nàng luôn mỉm cười và tò mò đối mặt.

Lúc mới xuất giang hồ là như vậy.

Phong Đái các thì sao?

Thiên Nga bảo thì sao?

Những bang phái khác, đối thủ khác thì sao?

Sư phụ đang nhìn, cho nên những khiêu chiến trên giang hồ làm sao sánh nổi với khảo nghiệm của sư phụ?

Nhưng, hiện tại nàng không còn có thể tùy hứng như vậy nữa.

Nàng đã mỏi mệt, cũng không trải qua được bất kỳ sóng to gió lớn nào cả.

Huyền Sinh đứng bên nắm tay nàng, như thể đang nói, cho dù thế nào, hắn cũng theo nàng.

Mà nàng không mạo hiểm được nữa. Nỗi tuyệt vọng và sợ hãi khi nghe thấy hắn nói muốn sư phụ xóa đi ký ức của nàng lại ập đến, nàng chưa từng có lúc nào ý thức được rõ ràng rằng cuộc sống hô phong hoán vũ đã tàn như lúc này.

Nàng bây giờ một thân tàn phế, đối diện với sư phụ vô địch thiên hạ, có thể làm được gì đây? Đến lúc đó chắc chắn phải dựa vào Huyền Sinh, Triệt Thủy hoặc Mai Hoa, nhưng họ đã thương nặng như vậy, hơn nữa, nàng có sự kiêu ngạo của riêng mình. Thất Thạch môn Môn chủ thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành, thà rằng u ám rời đi trước mặt sư phụ, còn hơn là phải nhờ người khác giúp đỡ, bố thí. Cho dù, đó là những người bạn thân cùng nàng vào sinh ra tử, là người nàng yêu có thể cùng nàng đi đến Hoàng Tuyền.

Cho nên, nàng buông tầm mắt, khổ sở cười một tiếng: “Sợ là… Song Tịnh phải khiến sư phụ thất vọng rồi”.

“Ta cũng biết con sẽ nói vậy, nhưng Tiểu Tịnh, lần này không do con quyết định”. Phù Bình khẽ nhướng mày, xoay người chỉ tay về phía ánh ban mai mới hiện lên trong cốc, “Cả Lệ cốc này đều là địa bàn của Thiên Hiệp lâu, bang phái này vô cùng thần bí, bảo tàng giấu ở nơi bí ẩn nhất, bốn phương đều có bẫy. Các con xông qua hai cửa đầu tiên, mà đám người Phi Ưng bảo đã gần đến đích rồi”. Nàng quay đầu lại nhìn đồ đệ, đôi mắt ánh lên vẻ uy nghiêm không thể kháng cự, “Diệp Song Tịnh, nếu như con muốn ta thừa nhận những gì con kiên trì và tin tưởng mấy năm nay là đúng, vậy thì con phải chứng minh ta đã sai”.

Song Tịnh nghe vậy, ngẩng phắt lên, bất giác nắm chặt tay.

Phù Bình thấy nàng trầm mặc, cau mày lạnh lùng nói: “Nếu không phải không có võ công, những năm này, con thực sự chịu ngây ngốc ở trong Thất Thạch môn chờ? Đồ đệ ta một tay dạy dỗ, chẳng lẽ chỉ có chút năng lực đó? Không có công phu là không thể chấn hưng giang hồ toàn kẻ tầm thường này?”, giọng nàng càng nói càng cao, thấy đối phương vẫn trầm mặc thì tiến lên một bước, giơ tay phải lên: “Trả lời ta!”.

Dứt lời, tay mạnh mẽ vung xuống.

“Song Tịnh!”, Mai Hoa kinh hô.

“Bốp!”.

Tiếng không khí vỡ tan vang lên.

Gió nhẹ thổi, rừng cây được ánh nắng chiếu vàng, chim bắt đầu hót.

Tà áo hai người bị gió thổi tung, bạch y của Song Tịnh như mây bay, thanh y của Phù Bình như nước hồ.

Tay Huyền Sinh dừng lại giữa không trung. Tốc độ ra tay của Phù Bình quá nhanh, hắn cũng không kịp phản ứng.

Nhưng, cánh tay của Bất Bại nữ hiệp lại bị Song Tịnh ngăn lại.

Song Tịnh cũng sững sờ, không ngờ tới mình sẽ ra tay, nhưng lúc đó, tay trái nàng theo quán tính đưa lên, ngăn được một chưởng kia.

Bàn tay Phù Bình, cách mặt nàng chỉ với khoảng cách hai ngón tay.

Trên cổ tay không thấy đau, Song Tịnh biết một chưởng này chỉ là hư chiêu. Sư phụ nàng chỉ muốn biết nàng có dũng khí phản kháng hay không. Cho nên, những lời phẫn nộ nàng muốn nói đều tiêu tan. Người trước mắt này, từ khi nàng nhận thức được thì đã ở bên nàng, một tay nuôi nàng lớn khôn, mang tất cả những gì mình biết dạy lại cho nàng, cho dù có bao ấm ức cũng không hề oán hận hay ghét nàng.

“Sư phụ…”, nàng muốn nói gì đó, nhưng mở miệng lại không biết nói gì.

Năm năm này, sao người không đến thăm con?

Con vẫn nghĩ rằng người sẽ đến, như vậy những đau khổ đó sẽ có chỗ giải thoát.

Như thể cảm giác được ánh mắt bi thương nghi vấn của nàng, Phù Bình dời tầm mắt, vẫn lạnh nhạt nói: “Tiểu Tịnh, ta nói rồi, chuyện này không phải do con quyết định”.

“Sư phụ! Con…”.

“Các ngươi đều có lý do phải đi!”, Phù Bình không để ý tới nàng, đảo mắt nhìn Mai Hoa và Huyền Sinh, “Lâm Đường chủ, người giết Tam tỷ ngươi ở trong đám người Phi Ưng bảo, mà ngươi… Nhị thiếu chủ, phụ thân ngươi cũng ở trong cốc này. Nếu không nhờ có hắn, người của Phi Ưng bảo làm sao có thể dễ dàng vào đây như vậy”.

Nghe vậy, cả hai đều mím chặt môi, tay nắm thành nắm đấm.

Sự thật chỉ cách bọn họ có một bước.

Là ai giết Lâm Hải Đường? Là ai gieo bệnh lên người Thiểu Hoa? Là ai phái Lục Trà đến bên Huyền Sinh?

Là ai bày ra cục diện Trọng Trọng, khiến tất cả đều thân bất do kỷ rơi vào đó?

Huyền Sinh và Mai Hoa ngẩng đầu nhìn rừng cây phía trước, bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết toàn thân trỗi dậy.

Người không gặp, giang hồ anh hào không còn là thiếu niên, tay lật càn khôn Cửu Trùng Thiên.

Đều là người giang hồ, đối mặt kẻ thù, sao có thể lùi bước?

Sắc mặt cả hai đều nghiêm trọng, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều muốn vọt lên phía trước, thậm chí còn nghe thấy tiếng vũ khí trên lưng kêu gào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.