Trăm Năm Cô Đơn

Chương 33




"Lão. . . . . . lão gia." Thu Cẩn hận không thể cắm đầu thật sâu xuống đất, lại càng không dám đối mặt với cơn giận dữ của Cố Du Hiên, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không mở miệng được.

Đáy mắt Lục Cẩm Dương mang theo ý cười, cùng Liên Sinh âm thầm trao đổi ánh mắt.

"Phu nhân, Thất Vĩ đánh mất khuyên tai, muốn đi tìm, tình cờ trong lúc đó nghe thấy tiếng vang phía sau viện, nàng sợ hãi gặp kẻ trộm. Nên kêu nô tỳ cùng Nguyệt Dung, còn thêm vài người canh cửa tiến vào."

"Không nghĩ tới, ở phía sau viện, nhìn thấy Thu Cẩn tỷ tỷ lén lút, muốn tiến lên cùng Thu Cẩn tỷ tỷ nói mấy câu, hỏi xem có phải đã xảy ra chuyện gì, ai ngờ, Thu Cẩn tỷ tỷ nhìn thấy chúng nô tỳ giống như thấy quỷ, liều mạng chạy trở về, nô tỳ phát giác sự tình không thích hợp, nên mới chặn Thu Cẩn tỷ tỷ lại."

"Thế nhưng phát hiện ra cái này."

Liên Sinh đem một bọc nhỏ bằng vải bố chứa gừng thô đến trước mặt Lục Cẩm Dương cùng Cố Du Hiên.

Sắc mặt Liên Sinh ung dung, thản nhiên nói, "Nô tỳ cùng Thất Vĩ thương lượng ,Thu Cẩn tỷ tỷ là đại nha hoàn bên người lão phu nhân, địa vị không tầm thường, chuyện này cũng không phải chuyện nô tỳ cùng Thất Vĩ có thể giải quyết, bởi vậy, nên mới quấy rầy thời gian nghĩ ngơi của phu nhân cùng lão gia, xin phu nhân trách phạt."

Lông mày Lục Cẩm Dương nhíu chặt, "Đứng lên đi, ngươi làm rất đúng, nhưng mà. . . . . ." Lục Cẩm Dương nhìn Liên Sinh, dò hỏi, "Đây là cái gì? Là đồ của Trữ Viên sao?"

Sắc mặt Cố Du Hiên ngưng trọng, lông mày gắt gao siết lại, nhưng trên mặt không biểu hiện gì nhiều, vẫn chưa mở miệng.

Nguyệt Dung tiến lên xác nhận, "Thưa phu nhân, cái này là gừng thô. Là thuốc mà những ngày qua Vương mama dùng, bởi vì thuốc của mama đều do nô tỳ sắc, gừng thô lại rất có giá trị, nên mỗi lần sắc thuốc nô tỳ đều rất cẩn thận , đó là lý do mà nô tỳ biết được!"

"Gừng thô? Thu Cẩn, ngươi lấy gừng thô làm cái gì?"

"Ta, nô tỳ. . . . . ." ánh mắt cầu cứu của Thu Cẩn nhìn về phía Cố Du Hiên, ấp a ấp úng nói không nên lời.

Cố Du Hiên mím môi, "Dù sao cũng không phải chuyện lớn, Trữ Viên cũng không tổn thất gì, Thu Cẩn có lẽ không cẩn thận đi nhầm. Đêm đã khuya, sớm quay về nghỉ ngơi đi."

Nhìn bộ dạng của Thu Cẩn, Cố Du Hiên liền biết, sự tình không đơn giản như vậy, nhưng suy cho cùng thì nàng vẫn là nha hoàn bên người Cố lão phu nhân, hắn cần phải suy xét đến thể diện cho nương hắn.

Có điều, tất nhiên Lục Cẩm Dương sẽ không cho qua dễ dàng như vậy, nếu chỉ vì đợi Cố Du Hiên trách móc qua loa vài câu, thì nàng cần gì phải phí tâm chuẩn bị màn kịch này.

"Du Hiên ca ca, ta biết chàng đối với mọi người đều rất tốt, nhưng đôi khi, không phải toàn tâm giúp đỡ thì sẽ nhận được đền đáp, có thể sẽ có người khi dễ sự lương thiện của chàng!"

Lục Cẩm Dương nhàn nhạt nói, biểu tình trên mặt nhìn không ra điểm khác thường, trong lời nói, không nóng không lạnh, khiến cho Cố Du Hiên không tìm được sơ hở, hắn cũng không thể bảo vệ Thu Cẩn quá mức, như vậy càng chứng minh hắn có tật giật mình.

"Thu Cẩn, đã trễ thế này, lão phu nhân không cần ngươi gác đêm sao? Ngươi muốn làm gì, vì sao đêm hôm khuya khoắc cố tình tới đây?"

Ngữ khí Lục Cẩm Dương tức giận, "Nếu thật sự do đi nhầm, ngươi ở Cố gia lâu hơn so với ta, nói đi nhầm, ngươi xem ta là một kẻ ngốc, nên ngươi mới có thể tùy tiện nói láo có phải không?"

"Nô tỳ làm sao dám gạt phu nhân, nô tỳ thật sự đi nhầm , phu nhân, đêm dài sương nhiều, trong lúc nô tỳ đang mãi suy nghĩ, không chú ý nên mới đi nhầm, quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi, là nô tỳ không đúng, nhưng nô tỳ từ nhỏ đã hầu hạ bên người lão phu nhân, đối với lão phu nhân cùng Cố gia đều một lòng trung thành!"

Được Cố Du Hiên ngầm ám chỉ, lúc nãy đột nhiên bị bắt gặp nên nàng chân tay luống cuống, hiện giờ đã lấy lại tinh thần. Thu Cẩn không ngừng tự nói với chính mình, Lục Cẩm Dương chắc hẳn không biết gì.

Có thể chỉ là trùng hợp, Thất Vĩ mới phát hiện nàng. Có Cố Du Hiên ở đây, Thu Cẩn cũng hiểu nàng không cần phải lo lắng.

"Mấy ngày trước nô tỳ thấy trong người không thoải mái, có người nói với nô tỳ, dùng gừng thô pha với nước ấm sẽ có hiệu quả, bởi vậy trong người nô tỳ mới có bọc gừng thô này."

Ánh mắt Lục Cẩm Dương lạnh nhạt, nhìn Thu Cẩn nói, "Vậy gừng thô của ngươi từ đâu tới? Ngươi chỉ là nha hoàn, gừng thô quý giá như thế nào, bằng bạc hằng tháng của ngươi, có thể mua nhiều như vậy đã là điều không tin được, cho là ngươi có bạc, cũng không dùng hết bạc để mua đống gừng thô này, đúng không?"

Trong lòng Thu Cẩn cả kinh, mới vừa rồi nàng còn đắc chí, thì bây giờ rất sợ hãi, nàng nên trả lời như thế nào? Nếu nàng mua bằng bạc của mình, như vậy chắc chắn lộ ra bạc của nàng có điều bất thường, nếu không nói vậy, thì gậy ông đập lưng ông, nàng nên làm gì đây.

"Phu nhân, đây là. . . . . . Lão gia. . . . . ." Trên trán Thu Cẩn thấm đầy mồ hôi.

Lục Cẩm Dương cười lạnh, "Ngươi thật sự không phải đến Trữ viên làm kẻ trộm chứ, vừa vặn thuốc của Vương mama cũng có vị thuốc này. . . . . ."

"Làm sao nô tỳ dám, đến đưa còn chưa kịp. . . . . ." Vừa nghe Lục Cẩm Dương nói nàng là kẻ trộm, Thu Cẩn vội vàng phủ nhận, lời nói cũng trở nên lộn xộn.

Khóe miệng Lục Cẩm Dương cong lên, "Như vậy, nếu ngươi không đến trộm gừng thô, là đến để đưa gừng thô, có phải không."

Sắc mặt Thu Cẩn trắng bệch.

Thất Vĩ quát to, phối hợp với Cẩm Dương nói, "Phu nhân, nô tỳ đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngài còn nhớ lúc trước Trương Đại phu trước khi đi đã phân phó cái gì không? Trương Đại phu nói, bệnh của Vương mama lẽ ra đã sớm khỏi, nhưng không hiểu sao tình hình ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng phát hiện là do liều lượng gừng thô trong thuốc không đúng, gừng thô cùng thịt bò tương khắc, thường ngày Vương mama lại thích ăn thịt bò. . . . . ."

Những lời còn lại, Thất Vĩ không nói tiếp, nhưng nhìn biểu tình trên mặt cũng đoán ra được. Thất Vĩ gầm lên, "Lão gia ở đây, ngươi còn không chịu nói thật sao?"

"Thu Cẩn tỷ tỷ dù sao cũng là người bên cạnh lão phu nhân, không biết còn tưởng rằng chuyện hôm nay là lão phu nhân bày mưu đặt kế cho tỷ tỷ làm." Thất Vĩ cười nhạo nói.

"Ngươi nói chuyện phải có bằng chứng, mặc dù Vương mama uống nhầm thuốc, vừa vặn trong người ta cũng có vị thuốc này, nhưng cũng không thể đem toàn bộ chuyện nói là do ta làm, hơn nữa ta hoàn toàn không có cơ hội để ra tay."

Lục Cẩm Dương không để cho Cố Du Hiên cơ hội, "Cố Du Hiên ca ca, thực ra ta đã sớm phát hiện ra một việc, cũng không phải chuyện gì lớn, vừa rồi Thu Cẩn nói không có chứng cớ, nên không nhận, hiện giờ nhân chứng đã bắt được, ta không thể không nói ."

"Nguyệt Dung, ngươi dẫn Trần Oánh tới đây."

Sau lưng Thu Cẩn đã đổ đầy mồ hôi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.