Trăm Năm Cô Đơn

Chương 29




Ban đêm có chút lạnh lẽo, cô mới phát hiện, đã là lúc cuối mùa thu. Vầng trăng không trọn vẹn, dần dần lên cao, một khoảnh mây mù màu xám tro nhàn nhạt che kín ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lẽo, màu đen trên tòa thành, giống như bao bọc một mảnh khói nhẹ, tuy rằng u ám nhưng cũng là một đêm thu nhu hòa.

Tường Vi lẳng lặng ngây người bên bệ cửa sổ, gió thu quét qua , trong không gian chợt có từng phiến lá phong bay bay rơi xuống, rơi lạnh nhạt hiu quạnh. Cũng giống như tâm trạng cô lúc này vậy.

“Tường vi tiểu thư, tiên sinh gọi cô xuống ăn cơm tối”. Tiếng người giúp việc vang lên từ ngoài cửa.

Tường Vi không quay đầu lại, nhìn bầu trời xám xịt, lắc đầu một cái “Tôi không đói, cô nói với anh ấy tôi không ăn đâu”.

Mấy ngày qua, cô gần như không có tâm trạng nào mà ăn cơm, thứ nhất là đợi lâu như vậy cũng không có tin tức của Tưởng Diệp, cô có chút bất an; thứ hai, lần đó cô đá anh xuống bể bơi, sau khi sốt cao Hắc Diêm Tước đột nhiên lạnh nhạt tự nhiên làm cho cô có chút mất mát, không thể không thừa nhận cô thật sự có chút khuynh hướng thích ngược, anh lạnh lùng, cô lại thấy không quen.

Thẩm Tường Vi, ngươi thật là vô dụng, đây không phải là kết quả ngươi mong đợi sao? Bình an vô sự vượt qua 3 tháng kì hạn, sau đó hai người sẽ thành người lạ. Bây giờ anh ta cũng chỉ là đem ‘như người lạ’ ra trước kỳ hạn, tinh thần ngươi mất mát cái gì?

Nghĩ thế, cô không nhịn được cười thầm, người đàn ông này, ở cùng cô nhiều năm như vậy chỉ sợ cả đời dấu vết anh để lại cũng khó có thể phai mờ đi.

“Không được, Tường Vi tiểu thư, tiên sinh nói nhất định phải mời được cô, đây là mệnh lệnh. Hơn nữa Triển công tử cũng gọi điện thoại đến đây, nói là bất kể như thế nào đều muốn mời cô qua nói chuyện”. Người giúp việc vội vàng trả lời, thật may mắn có những lời này của Triển công tử nếu không cũng không chắc có thể mời được Tường Vi tiểu thư.

“Uhm, vậy thì…” Tường Vi hơi nhăn lông mày, cô cũng không có ấn tượng sâu sắc với Diệc Tường, có điều đã nhiều năm như vậy, nhớ lại người đàn ông này xen giữa Tước và Triết chắc cũng đã sớm biết quan hệ của bọn họ, anh ta là em họ của Tước cũng là anh họ của Triết thì phải?

Cô đành phải gật đầu, “Cô đi trước đi, một lát tôi sẽ đến”. Thật sự là kỳ quái, lại một mối quan hệ phức tạp nữa.

“Vậy tốt, tài xế đã chờ cô ở cửa”. Bàn giao toàn bộ, người giúp việc gật đầu một cái, lui xuống.

Tường Vi xoay người đi về phía tủ treo quần áo, chọn một cái áo len cùng quần jeans, đơn giản mà nhẹ nhàng, cô cột lại cái đuôi ngựa giống như cô gái nhà bên cạnh, soi gương hít thở sâu một cái, cô lại âm thầm nhớ kỹ: Thẩm Tường Vi, đây là mệnh lệnh!

Sau đó, nhìn lướt qua đôi môi, mới phát hiện, mệnh lệnh của anh hình như càng có thể kích thích nhân tố chống đối trong cô, bởi vì tại cái thế giới cường quyền này, mềm yếu không thể cứu nổi cô và Tiểu Trạch!

Sau khi soi gương và mỉm cười hài lòng, cô nhét điện thoại di động vào túi quần rồi ra cửa.

Tường Vi ngồi vào trong xe, thấy lái xe là một người lạ mặt, thì ra Hắc gia còn có rất nhiều người mà cô không biết.

Lái xe chạy một đường chở cô đến khách sạn Hoàng Đình, vừa nhìn đã biết đây là một trong các sản nghiệp của Hắc thị, Tường Vi được nhân viên tạp vụ dẫn dắt một đường đi vào phòng ăn riêng của Hắc Diêm Tước.

Vừa vào cửa, sự xuất hiện của cô lập tức làm mọi người trong phòng đều yên tĩnh.

Tường Vi nâng mí mắt liếc nhìn một cái đến vị trí chủ tịch đã thấy Hắc Diêm Tước, sắc mặt có chút hồng, chắc là đã uống không ít rượu.

Mà làm cô kinh ngạc khiếp sợ, chính là Mỹ Nhi đang cười yếu ớt dịu dàng ngồi bên cạnh hắn.

Mỹ Nhi cũng nhìn thấy cô, hơi hơi kéo khóe miệng, cùng cô gật đầu một cái, nở một nụ cười lạnh.

Tường Vi miễn cưỡng cố tỏ vẻ tươi cười, cô rất bất ngờ, Mỹ Nhi cự tuyệt đòi sống đòi chết khi đó, hôm nay lại có thể lấy tư thái bình tĩnh nhỏ bé ngồi bên cạnh Hắc Diêm Tước, cô không thể không khâm phục, phụ nữ đúng là có thể thay đổi vô cùng.

Cô cười thầm chính mình chẳng phải cũng thế sao? Năm năm trước đã cự tuyệt đòi sống đòi chết trước mặt anh như thế, năm năm sau, lại mặt dày trở về tìm anh, so với người phụ nữ kia cô cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Nhìn lướt qua những người vây quanh bàn cơm phần lớn là những người cô không quen biết, ai cũng mang theo người nhà đẹp đẽ, mùi rượu tràn ngập trong phòng, cô nín thở, cái mùi vị này thật là khó chịu, cô cũng biết mỗi lần người đàn ông này gọi cô tới cũng đều chẳng có chuyện gì tốt đẹp.

Chẳng có cái gì mới cả, cô có chút bất đắc dĩ, dù cho tới chỗ nào anh cũng kiểm soát cô trong tay, bữa tiệc lần trước cùng ông chủ Trung Đông khiến lòng cô vẫn còn sợ hãi, mà lần này anh lại muốn chơi cái gì đây? Tính tặng cô cho một khách hàng khác thêm một lần nữa chăng?

Nhưng mà lần này, cô và Mỹ Nhi kia cùng ở đây, a, hay là định cho cô thay thế Mỹ Nhi một lần?

Trong lòng không khỏi lạnh lẽo, ánh mắt cô trở nên ảm đạm.

“A, chị dâu nhỏ tới rồi!” Triển Diệc Tường ngồi ở phía cuối bàn ăn, hai gò má đỏ bừng, mũi lẫn miệng đều nồng nặc mùi rượu làm Tường Vi không khỏi nhíu mày.

“Vẫn nên gọi tôi là Thẩm tiểu thư thôi.” Tường Vi lễ phép hướng Triển Diệc Tường gật đầu, thật sự khó mà biết người đàn ông này ở phe nào, lần trước ở đây cùng với Triết, quay đầu lại lại cùng Hắc Diêm Tước thân nhau.

Đuôi mắt cô liếc nhìn phản ứng của Hắc Diêm Tước, hiển nhiên anh cũng lơ đễnh với câu ‘chị dâu nhỏ’ của Triển Diệc Tường.

“Chị dâu nhỏ, đây là chị quá khách sáo rồi! Chúng ta không gặp nhiều năm như vậy, chuyện đã qua cũng không nhắc lại nữa, tối nay anh họ cùng bạn bè vui chơi thỏa thích, chỉ còn thiếu chị a, ha ha…”

Triển Diệc Tường trước sau như một, thái độ cợt nhả, lôi kéo tay phải của Tường Vi đi đến chỗ Hắc Diêm Tước ngồi, “Đến đây, em dẫn chị đi tới chỗ bọn họ ngồi ha…”.

“Đợi chút, tôi ngồi đây là được rồi!” Tường Vi bước nhanh một bước tránh khỏi sự kiềm chế của Diệc Tường, nhanh chóng rút ra ghế trống ở bên cạnh, đặt mông ngồi xuống lại vừa đúng đối diện với Hắc Diêm Tước.

Những người khác không khỏi âm thầm cả kinh, người phụ nữ vừa đi vào nhan sắc không những thuộc loại hàng đầu, lòng can đảm cũng rất lớn, ở trong này, ai không muốn nằm rạp xuống bên vạt áo Hắc Diêm Tước mà cầu xin thương xót, thế mà cái người phụ nữ này dường như kháng cự ngồi chung với Hắc Diêm Tước.

Diệc Tường có nửa giây kinh ngạc, lập tức nhếch khóe miệng, nhún nhún vai, vừa quay về chỗ mình, trêu trọc Hắc Diêm Tước bênh cạnh: “Ta nói này lão Hắc a, chị dâu nhỏ thật là có tính cách nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.