Trăm Năm Cô Đơn

Chương 24




Nạn lớn không chết tất sau có phúc, oán lớn được trả tất có người trợ giúp.

Chuyện Chung Minh Vũ liên hợp cùng anh họ Uông Hồng Thanh là tổng biên tập của tờ Tiếng nói giải trí Trung Quốc nói xấu Đường Trọng một khi được công bố liền khiến toàn dân khiếp sợ.

- Chung Minh Vũ hóa ra lại là người cặn bã như vậy, thật sự là uổng công chúng ta ủng hộ hắn nhiều năm.

- Tôi đã nói rồi, nhìn Chung Minh Vũ cũng không phải là người tốt lành gì. Những quảng cáo rùm beng cả ngày kia đều tự nói hắn là chính nhân quân tử, chắc chắn là có vấn đề.

- Trước kia cảm thấy hắn lớn lên đẹp trai, cho nên ưa thích hắn. Hiện giờ đã thấy được bộ mặt thật của hắn, vẫn là Đường Trọng nhìn thuận mắt.

Đồng thời với việc fans hâm mộ phản bội Chung Minh Vũ thì người ủng hộ Đường Trọng bắt đầu hãnh diện đứng thẳng lên.

- Các ngươi lại mắng đi, lại mắng đi chứ? Biết thần tượng của các ngươi là mặt hàng gì rồi hả? Các ngươi ưa thích loại ngụy quân tử như vậy, có thể thấy được trái tim của các ngươi đã biến chất tới trình độ nào.

- Đường Trọng em yêu anh, Đường Trọng anh là người đẹp trai nhất.

- Vì Đường Trọng mà sinh, vì Đường Trọng mà chết, bảo vệ Đường Trọng cả đời.

Lúc này, dù là dân chúng hay truyền thông, tất cả đều đứng ở bên Đường Trọng. Sự uất ức cùng nhục mạ cài ngày trước đó của Đường Trọng đã thoáng một cái biến mất không thấy gì nữa, mà chúng dùng phương thức gấp nhiều lần chuyển dời đến bên Chung Minh Vũ.

Lúc trước, Đường Trọng chỉ phải thừa nhận nước bọt của một bộ phận người. Hiện giờ, Chung Minh Vũ phải thừa nhận chính là tất cả cừu hận của những người biết được chuyện này.

Chung Minh Vũ xong đời. Chính cách làm của hắn lại hủy diệt hắn.

Đường Trọng đã sớm biết đáp án. Hiện giờ, hắn đã chuyển dời ánh mắt khỏi chuyện này, lặng yên không một tiếng động trở lại trường học.

Ngày mười sáu tháng giêng là ngày khai giảng chính thức của Nam Đại, hôm nay là ngày mười ba tháng giêng, còn chưa tới thời gian khai giảng chính thức.

Một ít sinh viên gần trường học tự nhiên sẽ đợi đến lúc qua hết tết nguyên tiêu mới đến. Nhưng một ít sinh viên cách trường học xa, lo lắng mua không được vé xe hoặc không muốn mua được vé máy bay vì giá cao, chỉ có thể tránh giờ cao điểm mà tới trường học sớm, tới trường học rồi lại nói.

Cho nên, khi Đường Trọng đến trường học, đã có không ít đồng học ra ra vào vào. Trên mặt mọi người đều vui sướng, hớn hở. Họ cảm thấy lễ mừng năm mới trong nhà nhàm chán, sau khi trở lại trường học tinh thần ngược lại hưng phấn thêm một ít. Thiếu niên không biết nỗi khổ xa quê hương, bọn họ vẫn chưa thể cảm nhận được loại cảm xúc nhớ nhà, nhớ loại sinh hoạt bình thản lại ấm áp lúc ngồi cùng cha mẹ cạnh bếp lửa than cắn hạt dưa xem tivi, ăn sủi cảo.

Đường Trọng chưa trở về phòng ngủ mà trực tiếp đi phòng ở của thầy Tiêu Dục Hằng, đi cho chúc tết thầy.

Từ khi hắn rời ngục giam Hận Sơn trở lại Minh Châu liền gọi điện thoại cho thầy Tiêu Dục Hằng giáo. Thầy nói thầy ăn lễ mừng năm mới ở Yến Kinh, ngày 12 mới trở lại trường học. Cho nên, sáng sớm ngày 13 Đường Trọng đã chạy tới rồi.

Dựa theo tập tục người xưa của Trung Quốc, lễ chúc tết nên đi sớm không nên đi muộn. Đi sớm mới tỏ vẻ tôn trọng với chủ nhà, nếu buổi chiều mới chúc tết, vậy thì mười phần không lễ phép rồi.

Mặc dù Đường Trọng là người trẻ tuổi của thời đại mới nhưng hắn chịu ảnh hưởng rất sâu của râu dài, khi rất nhiều người trẻ tuổi đều quên điểm nhỏ này, thì hắn vẫn kiên trì làm được. Có chút tập tục xấu cần phải xóa, nhưng có chút thói quen tốt nhất định phải giữ vững.

Theo tiếng chuông cửa Đường Trọng ấn vang lên, mở cửa chính là Tiêu Nam Tâm mặc trang phục toàn thân màu đỏ nhìn có vẻ đang phi thường vui mừng.

Hơn một tháng không gặp, Tiêu Nam Tâm thoạt nhìn càng thêm xinh đẹp so với trước kia.

Tóc ngắn màu đỏ bay lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tươi đẹp bừng sáng dưới ánh mặt trời, ngũ quan tinh xảo, không có một khuyết điểm nhỏ nhặt. Không biết có phải bởi vì cô ở nhà thời gian quá dài hay không, mà làn da lúa mì của cô lại hiện ra vẻ trắng hơn trước kia, trắng như trân châu vậy, càng làm cho người có cảm giác vô cùng mịn màng.

- Năm mới vui vẻ.

Đường Trọng mở miệng nói, chủ động chào hỏi Tiêu Nam Tâm.

Chứng kiến Đường Trọng tháo kính mắt xuống, Tiêu Nam Tâm cũng nhếch môi nở nụ cười, tùy tiện vươn tay, nói:

- Năm mới phát tài, tiền mừng tuổi của tôi đâu?

- Tiền mừng tuổi à?

Đường Trọng sờ lên túi, vừa cười vừa nói:

- Tôi nhớ kỹ. Lần sau gặp bổ sung vậy.

- Đồ keo kiệt.

Tiêu Nam Tâm không hài lòng hừ một tiếng.

Đường Trọng cũng không thèm để ý, thay đổi dép lê đi qua bên người cô, chúc tết thầy và cô đang đi ra, hơn nữa từ trong ví lấy ra hai bao lì xì to màu đỏ đã chuẩn bị tốt đưa lên.

- Năm mới em chúc thầy cô thân thể mạnh khỏe, vạn sự như ý.

Cô cười ha hả tiếp nhận bao lì xì, nhìn Đường Trọng, lại nhìn Tiêu Nam Tâm đang đứng ở một bên, nói:

- Nếu chuyện trong lòng của cô có thể thành, vậy thì tốt rồi.

Mặt Tiêu Nam Tâm thoáng cái đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn bà, nói:

- Cháu đi xem tivi.

Nói xong, đi dép bông đi đến ghế sa lon ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình tivi.

- Đứa nhỏ này, không có lễ phép.

Cô cũng đưa cho Đường Trọng bao lì xì mình đã chuẩn bị tốt, chúc hắn năm mới làm ăn phát tài. Đường Trọng nhận lấy, nói lời cám ơn.

Tiêu Dục Hằng chỉ chỉ ghế sô pha, ý bảo Đường Trọng ngồi xuống, sau đó nói với Tiêu Nam Tâm:

- Nam Tâm, pha trà cho Đường Trọng đi.

Tiêu Nam Tâm lại trừng mắt liếc Đường Trọng, nhưng vẫn nghe lời đứng lên đi pha trà cho khách.

- Đường Trọng, thầy ở Yến Kinh cũng nghe qua chuyện này. Làm saonhững người kia có thể đáng giận như vậy chứ?

Tiêu Dục Hằng nhìn Đường Trọng hỏi.

Đường Trọng cười khổ, nói:

- Tính tình của em thầy cũng biết, rất dễ dàng đắc tội với người khác. Cho nên, bị người ghét hận một chút cũng không kỳ quái. Chỉ là không nghĩ tới lại mang phiền hà cho thầy. Lần này, em đến, còn muốn xin lỗi thầy, để cho thầy bị oan làm thanh danh bị hao tổn.

Tiêu Dục Hằng xua tay coi như không sao cả, nói:

- Chuyện nhỏ này thì được coi là gì? Không làm việc trái với lương tâm, thì không sợ quỷ gõ cửa. Thầy làm việc luôn chính trực, nên cũng không quan tâm những người nói luyên thuyên kia. Chuyện này đối với thầy hoàn toàn không ảnh hưởng. Em là nhân vật của công chúng, thầy chỉ sợ em bị bọn họ hại thôi. Đao bút có thể giết người, em nên chú ý đề phòng.

- Ai có thể làm hại hắn chứ?

Tiêu Nam Tâm bưng ấm trà tới, đặt trước mặt Đường Trọng, nói:

- Chỉ sợ người có thể hại hắn còn chưa có sinh ra thôi. Ông, ông không biết bổn sự của người học sinh này rồi, nhưng cháu thì biết rõ. Cháu hoài nghi chuyện này là cái bẫy, hắn xem tên Chung Minh Vũ không vừa mắt, sau đó thiết kế cái mũ này làm cho tên kia tự chui vào. Chung Minh Vũ quả nhiên bị mắc lừa, tự chui vào làm chính mình hỏng rồi. Thủ đoạn của Đường Trọng đen tối lắm.

Đường Trọng đúng là im lặng. Mình ở trong lòng của Tiêu Nam Tâm lại là loại người đen tối như vậy sao?

Nhưng thật ra đúng là cô đã đoán trúng. Từ điển lễ trao giải ra tay đánh người, sau đó ở tuyệt địa phản kích, không phải là do mình thiết kế để Chung Minh Vũ nhảy vào sao?

- Nam Tâm. Sao có thể nói Đường Trọng như vậy.

Bà đang gọt quả lê đưa cho Đường Trọng, lên tiếng răn dạy Tiêu Nam Tâm không nên nói lung tung.

- Bà, cháu cũng muốn ăn.

Tiêu Nam Tâm thò tay nói.

- Cháu muốn ăn thì tự mình gọt đi. Con gái lười như cháu thật đúng là không nhiều. Cháu không biết may vá, không hiểu làm nội trợ, sau này làm sao có thể gả ra ngoài được chứ?

Nói xong, bà đem dao gọt trái cây nhét vào tay Tiêu Nam Tâm.

- Bà đến cùng có phải bà của cháu không?

Tiêu Nam Tâm im lặng nói, tự mình bắt đầu gọt quả táo.

- Không có chuyện gì đâu.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Miệng của tôi độc, bị người ta hiểu lầm là chuyện thường xảy ra. Cô xem sự kiện lần này, rất nhiều người tưởng rằng nhân phẩm của tôi chính là xấu như vậy. Nhưng thật ra khi đã rõ ràng, bọn họ mới phát hiện, nguyên lai tôi mới là người bị hại. Những người đã mắng tôi, bọn họ cảm thấy áy náy nên càng thúc đẩy bọn họ thêm nhiệt tình ủng hộ tôi.

- Tôi mới không áy náy.

Tiêu Nam Tâm đang gọt táo, cũng không ngẩng đầu lên nói.

- Được rồi, được rồi.

Tiêu Dục Hằng xua tay áo, nói:

- Hai người các cháu thật là vừa thấy mặt đã gây rồi. Sang năm mới rồi mà cũng không cho người ta yên tĩnh.

- Cháu chỉ nói một sự thật. Người ta là người trong cuộc đều không nói gì kìa, ông bà lại chỉ trích luận điểm của cháu không đúng.

Tiêu Nam Tâm uất ức nói.

- Ông, ông nghiên cứu tâm lý học là một chuyên gia nhưng bàn về thủ đoạn cùng âm mưu, Đường Trọng làm thầy của ông đều dư xài.

- Chút điểm này tôi không phủ nhận.

Đường Trọng nói.

- Bởi vì thầy giáo tâm như giấy trắng, cho tới bây giờ thầy đều khinh thường dùng cái âm mưu, thủ đoạn gì để cùng người tranh đấu. Thầy đường đường chính chính, làm đều là theo con đường dương mưu. Tôi không có biện pháp cùng thầy so.

Tiêu Dục Hằng cố gắng khống chế, nhưng khóe miệng vẫn hơi có một chút vểnh lên.

Người học sinh này khi khen người cũng không biết hàm súc một ít.

Cô biểu hiện cũng rất rõ ràng rồi, vui vẻ nói:

- Vẫn là Đường Trọng hiểu rõ ông của cháu. Ông của cháu cả đời này đều không muốn hại người.

Trong lòng Tiêu Nam Tâm có cảm giác thất bại mãnh liệt. Thằng này cũng quá hiểu được dựa thế đi? Khả năng nịnh nọt này hắn chấp mình cách năm con phố thì mình cũng xa không bằng hắn.

Xem ra, nịnh nọt cũng là kỹ thuật sống.

Tiêu Dục Hằng nhìn Đường Trọng, nói:

- Đời này thầy đều là nghiên cứu học thuật, trong vòng tròn đều sạch sẽ thuần túy, cũng không cần phải dùng những âm mưu, quỷ kế kia. Em ở bên ngoài gặp nhiều người, chuyện gặp phải cũng nhiều. Cho nên em phải đề phòng hơn. Biết người biết mặt chẳng biết lòng, gặp chuyện phải suy nghĩ kỹ. Tâm lý học không chỉ dùng để học, học được cũng có thể dùng cho những việc khác. Nếu không chúng ta còn nghiên cứu tâm lý học thực dụng làm gì?

- Tạ ơn thầy dạy bảo. Em sẽ chú ý hơn.

Đường Trọng cung kính nói.

- Ừ. Đối với em, thầy vẫn rất là yên tâm.

Tiêu Dục Hằng càng cảm thấy người học trò này biết lễ nghi, hiểu tiến thối, động viên nói.

Vì vậy, Tiêu Nam Tâm liền cúi đầu, cắn mạnh quả táo trong tay, chuyển hóa phẫn nộ thành muốn ăn.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa lại vang lên.

Tiêu Nam Tâm đứng lên ra mở cửa, sau đó chợt nghe thanh âm của Vương Địch Âu truyền tới:

- Sư tỷ, chúc mừng năm mới, tôi tới chúc tết cô đây.

- Cám ơn. Cô cũng chúc mừng năm mới.

Tiêu Nam Tâm nói.

- Nam Tâm, ông của em có ở nhà?

Giọng nói của Vương Kỳ Khuê cũng truyền tới.

- Anh tới chúc tết thầy cô.

- Có. Mời vào.

Khách nhân đến nhà, Tiêu Nam Tâm cũng không thể đuổi người ta đi. Cô nghiêng người đứng một bên, mời bọn họ vào nhà. Nhưng cô cũng không có ý lấy dép lê cho hai cha con này.

Vương Kỳ Khuê cũng không thèm để ý, đi dép lê do đứa con mang tới rồi đi vào nhà.

Vương Kỳ Khuê chứng kiến Đường Trọng ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách, lại chủ động lên tiếng trước, nói:

- Ồ, tiểu sư đệ đã tới rồi à?

- Em đến là đương nhiên. Chỉ không nghĩ tới anh cũng tới thôi.

Đường Trọng vừa cười vừa nói.

- Em ở đây thì anh cũng không cần phải qua chỗ em rồi.

Vương Kỳ Khuê chỉ chỉ Vương Địch Âu, nói:

- Nghe nói em giáo dục thằng con anh rất tốt, phương diện xử sự của hắn vì em đã tiến rất xa, anh còn chuẩn bị tìm một cơ hội đặc biệt cám ơn em đó.

- Cám ơn cái gì, đều là người một nhà, làm sư thúc của nó, em cũng cần phải cố gắng một chút để làm tốt cái nghĩa vụ sư thúc này.

Đường Trọng làm bộ không nghe được lời trào phúng trong đó của hắn, cười ha hả nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.