Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Chương 6: Cậu còn muốn làm biên tập viên của tôi không?




Shenjian ngồi khoanh chân xếp bằng trong một gian phòng trống trải đầy những cây nến xếp thành một đồ án thái cực. Linh khí xung quanh không ngừng tràn về phía hắn như bị một cái vòng xoáy hút lấy. Gần đây thân thể hắn hấp thu linh khí ngày càng mở rộng, Shenjian buộc phải dùng những cây nến này để khống chế hướng đi của linh khí theo tuần tự, tránh cho chúng tràn vào cơ thể dồn dập quá nhiều khiến toàn thân đau nhức.

Hắn biết đây là do cảnh giới của mình tăng lên chậm hơn quá trình nhảy tầng trời của liên quân. Càng lên cao, linh khí càng đậm đặc, chất lượng linh khí cũng tinh khiết hơn rất nhiều, nếu cứ mù quáng chạy lên các tầng trời cao hơn, lấy thể chất thu hút linh khí của hắn, chỉ sợ sẽ bị nghẹn chết.

Tu chân giả cao cấp thì linh khí có thể hấp thụ cũng càng cao, nhưng cảnh giới tu chân tăng lên rất chậm. ShenJian lúc này đã là Nguyên Anh kỳ đỉnh phong, trên toàn tiên giới, kể cả ở thiên đình nếu biết được hắn chỉ dùng hơn mười năm tu chân để đạt tới cảnh giới này, chắc sẽ cùng lúc rớt tròng mắt. Thế nhưng càng về sau, tốc độ tấn cấp sẽ càng chậm hơn trước, lấy tiến độ tiến quân của liên quân hiện tại, cảnh giới của ShenJian đã bắt đầu không theo kịp.

Nếu như những gì Ren nói với hắn không sai, thì Tiên Giới Chiến này, dự tính chỉ kéo dài mười năm.

Mười năm, leo lên 33 tầng trời, lấy độ đậm đặc ở tầng trời thứ sáu này mà so ra, chỉ sợ đến lúc đó cảnh giới của hắn cũng phải vào tầm tiên đài kỳ mới chịu được lốc xoáy linh khí này. Mười năm lên tiên đài, nếu tiên giới có nhà thương điên mà nói, hắn hẳn là đã có một vé đi thẳng. Nhưng nếu cứ tiếp tục với tiến độ này, thì chỉ vài tầng trời nữa, hắn sẽ phải dừng chân, nếu như không muốn vì hấp thụ quá nhiều linh khí dẫn đến nổ tan xác.

Người khác lúc nào cũng phát sầu vì tốc độ hấp thu linh khí quá chậm, còn hắn sầu vì quá nhanh. 

Giống như một gã công nhân viên chức lương ba cọc ba đồng, lúc nào cũng hi vọng có một núi tiền rơi xuống đầu mình, cho đến khi núi tiền thật sự rơi xuống, hắn liền bị đè chết tốt.

“Yo, ShenJian, làm gì mà dạo này cứ úp mặt trong tường tự kỷ hoài thế !?” 

Cửa bị đá tung ra, ShenJian đang trong trạng thái bế quan lập tức rối loạn muốn nhả khói. Người thường đang bế quan mà bị cắt ngang, nhẹ thì nhổ huyết, nặng thì trực tiếp nằm liệt, nhưng hắn thì không có mối lo này, linh khí tự chủ động tìm đến với hắn, chẳng phải lo thai nghén, hấp thụ hay cất trữ để tồn kho, nên không lo linh lực mất khống chế mà phá thể chui ra ngoài. Dù vậy, hắn vẫn không nhịn được hừ nhẹ một tiếng, cảm giác như đang uống nước bị sặc.

Lilith Ren phá cửa xông vào, nhìn thấy ShenJian ngồi giữa đống nến, sắc mặt như ăn phải con ruồi, giọng điệu có phần chán ghét:

“Ư, kinh quá, cái nghi thức tà đạo gì thế này !? Ta tưởng ngươi không có tôn giáo !?”

ShenJian lúc này mới ổn định xong vòng thu thập linh khí, khói quanh người đã ngừng phun, vỗ vỗ đầu đứng lên thở ra một hơi nói:

“Ren tiểu thư, người thường đang bế quan bị cô đạp cửa như vậy, chỉ sợ đã chết ngắc ngoải rồi.”

“Hả !? Có sao đâu !?” Ren nghiêng đầu nói: “Ngươi là ShenJian mà, đâu thể chết dễ dàng như vậy.” 

Giọng nói mang theo sự tin tưởng tuyệt đối, ShenJian ngẩn ra, cười cười đáp: 

“Phải rồi.”

“Đúng không.” Ren thỏa mãn gật đầu. Sau đó lại hỏi: “Vậy đống nến đó để làm gì !?”

“À, là pháp khí sư phụ cho tôi mượn…” ShenJian trần thuật lại tình hình của mình, giọng nói có chút bất đắc dĩ vô lực.

Ren nghe xong chẳng cần nghĩ liền đáp:

“Sợ linh khí quá nhiều, vậy cứ dùng hết là được rồi.”

“Hả, làm cách nào !?” ShenJian mặt đơ như cây cơ.

“Đây nè.”

Bụp.

Vừa nghe thấy giọng của Ren bên tai, khiến má có chút ngứa ngứa, ShenJian còn chưa kịp hưởng thụ đã cảm thấy vùng bụng đau nhói, một quyền không trở ngại đánh vào bụng hắn lõm xuống, gã này phun một búng máu, bay ngược ra đằng sau. Còn chưa kịp đụng tường, sau lưng đã nhận thêm một trọng kích, khung xương toàn thân như muốn nứt rời, cả người bị đánh rơi xuống sàn, lại chưa kịp va chạm với mặt sàn, đã có một bàn chân đỡ lấy hắn, hạ theo nhịp rơi để giảm lực va chạm, rồi hất văng lên, khiến hắn quay mòng mòng trên không trung rồi mới rớt xuống đất như cái giẻ rách.

ShenJian rơi xuống, đụng vào mặt sàn, ê ẩm khó chịu, lồng ngực tưng tức, cố dằn xuống cũng không nhịn được phun thêm một vòi máu, hắn vô lực rên rỉ: “Tại…sao…”

“Phá rồi lập, có nghe chưa !? Ngươi bị như vậy vì kinh mạch không sức chứa linh khí mà thôi. Giờ ta sẽ đánh vỡ từng phần kinh mạch của ngươi, sau đó ngươi dùng linh khí trị liệu lại, vừa có thể tiêu hao hết linh lực, vừa cố hóa kinh mạch, khiến nó tiến hóa, kiên cố hơn, khỏi lo quá tải nữa.”

ShenJian thở dốc mấy hơi, muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy lời này có đạo lý. Dù hắn chỉ cảm thấy Ren đang buồn bực chuyện gì nên mới chạy tới đây đánh hắn, mà ngẫm lại thì lần nào gặp cô ta cũng đánh hắn, nhưng nhất thời không cãi lý lại đối phương. Thực tế thì việc này cũng thật sự khả thi, hơn nữa còn có thể lặp lại liên tục ở những tầng trời tiếp theo, nhưng mẹ nó, hắn có phải là dân yêu thích bị ngược đãi đâu, không phải một gã thụ ngược cuồng nhé. Chỉ là: “Đừng đánh ta, đau lắm….” mấy lời này hắn không phun ra được, trái lại, còn cắn răng rên rỉ:

“Có thể… được…”

Ren gật đầu, cười tươi như hoa, bắt đầu bẻ khớp ngón tay, nắm đấm kêu răng rắc, ShenJian nghe mà lòng tái tê.



Tiễn Ren đi, ShenJian dẹp hết đống nến, vô lực bò lên giường, gần đây xuất sự bất lợi quá nhiều, một thân ngạo khí vì là đệ tử hàng đồng của Thanh Phong Sơn, là tu chân giả mạnh nhất địa cầu, hay là thiếu niên thiên tài đệ nhất gì đấy cũng đành thu liễm lại. Ngẫm lại mà nói, số lần hắn bị đánh bẹp dí còn nhiều hơn số lần hắn đánh thắng, có cái rắm mà kiêu ngạo nữa ấy. 

Một phần cũng vì mục tiêu hắn hướng tới quá cao, có lẽ trèo cao liền ngã đau là như vậy.

Toàn thân ê ẩm tê dại. Linh khí vẫn đang không ngừng đổ về,theo kinh mạch lưu chuyển khắp toàn thân, tỏa ra những luồng khí thanh lương chữa trị cơ thể rách nát của hắn. Cảm giác da thịt tái sinh ngứa ngáy khó chịu, nhưng ShenJian cũng đành ráng nhịn xuống, vì hắn biết nếu không nhịn, công mình ăn đòn là vô ích. Hơn nữa để lâu không chữa trị, có thể thành tàn tật thật đấy. 

Hắn uể oải nằm úp sấp trên giường, toàn thân vừa đau vừa ngứa, trong lòng rối rắm, hắn biết thừa Ren chẳng quan tâm đến hắn, thuần túy chỉ tìm hắn chơi vui. Nhưng nếu như cả việc chơi vui cũng chẳng có nữa, thì đời này chỉ sợ hắn chẳng còn cớ gì để gặp lại cô. Nếu không gặp Ren nữa, thì coi như mộng ước từ nhỏ của hắn đã bị ném sang một bên, vậy còn gì là chí trai. Nhưng nghĩ đến việc mình chỉ là cái bao cát trong mắt người con gái mình thích, vậy cũng thật soắn xuýt. Mà buồn bực nhất là, hắn bây giờ chỉ có tư cách làm cái bao cát cho Ren mà thôi.

Ren từng cứu hắn ba lần, lần đầu tiên khi ở khu ổ chuột tại Bắc King, biến một A Cẩu tầm thường hèn mọn, phải trộm cắp mà sống thành ShenJian kiêu ngạo thiên tài. Lần thứ hai trên thực nghiệm đảo, giữa một đám cường giả Tiên Giới, Phật Giới và Thần Tộc, cô xuất hiện ở thời điểm hắn tuyệt vọng và cảm thấy vô lực nhất, nhẹ nhàng hóa giải tất cả, đối với người theo đuổi sức mạnh chí cực như ShenJian mà nói, hình bóng Ren mạnh mẽ chắn trước hắn, đương đầu mọi khiêu chiến, chính là thứ hắn suốt đời đuổi theo. Còn một lần ở tiên giới, khi hắn bị thần thức của Mặc Thời Võ ép muốn xỉu, và truy binh của Mặc Sương Vũ đuổi đến, dù có hố hàng, ném nhầm Hoài Nam về phía Mặc Gia, vẫn chẳng thể thay đổi được việc Ren đã chặn đứng toàn bộ truy binh của Mặc Gia, cứu cả đám bọn họ. 

Lần nào xuất hiện trước mặt Ren, không bị ăn đòn thì cũng ăn hành thảm hại, cô ta thích hắn được mới lại. Trừ khi Ren là loại thích ngược đãi, còn hắn thật sự là thụ ngược cuồng, cả hai mới có chút hi vọng, nhưng ShenJian bị ăn đòn vẫn thấy đau nhức ê ẩm, không có chút sung sướng nào, còn Ren cũng chẳng phải có sở thích đặc thù gì. Việc đánh nhau hay đánh người với Ren, chỉ giống như một loại vận động thể thao yêu thích nào đó mà thôi.

Nghĩ nghĩ một chút, nếu như muốn tiếp tục ở bên cạnh làm bạn với Ren và đuổi theo cô trong tương lai, hình như ngoài làm cái bao cát cho cô nàng dợt, mình chả còn phương án nào khả thi cả.

Shen Jian lại buồn bực.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, hắn bấm phím, một cửa sổ giao diện lập thể xuất hiện bên giường, người bên kia nhìn thấy khuôn mặt sưng vù muốn biến dạng của hắn, vẻ mặt kỳ khôi, hạ giọng hỏi:

“Sao vậy !?”

“Đối luyện. Bị đánh.” ShenJian uể oải đáp.

“Ai có thể đánh anh đến mức này !?” Hiện tại trong quân đội, ShenJian cũng là hàng có số má, ngoại trừ tinh anh của sáu thế lực lớn, chẳng ai động nổi đến cọng tóc của hắn. Và những tinh anh này đều lưu thủ trái đất, chẳng bao giờ xuất hiện ở tiên giới. Trung Thành thấy hắn bị đánh thảm hại như vậy, thật sự ngạc nhiên.

ShenJian cắn răng, muốn giấu cho đỡ mất mặt, nhưng nghĩ lại thì Trung Thành cũng không phải là chưa thấy qua, liền đáp: “Ren tiểu thư đánh.”

“Khục.”

Trung Thành muốn cười, nhưng nín cười. Hắn cho rằng cứ tiếp tục phát triển mối quan hệ này đi xuống, ShenJian sẽ thành một gã thèm đòn chính hiệu, rồi sẽ nhớ bị đánh, không bị đánh sẽ không quen và ngứa ngáy cho mà xem. Tuy nhiên lúc này định hướng của hắn vẫn còn bình thường, chưa bị biến thái, nếu cười thật hắn sẽ tức giận, nên Trung Thành liền chuyển đề tài:

“Có chuyện tôi muốn nhờ anh.”

“Gì vậy !?”

“Tôi muốn tổ chức một đợt đấu luyện.”

ShenJian dựng tóc gáy, giờ hắn bắt đầu ngán cái từ đấu luyện này. Nghĩ lại tu chân bình thường sướng biết bao, linh khí bao bọc cơ thể, nuôi dưỡng tế bào, thăng hoa tính mệnh, chỉ việc úp mặt vào tường bế quan từ từ hấp thụ là xong, tại sao đến mình tu thì lại thê thảm như vậy !? Hình như ngoại trừ cảnh giới tiến nhanh, hắn làm gì cũng không thuận lợi. Tuy thế cũng không thể để người ta biết là mình sợ hãi đối luyện, ShenJian cắn răng hỏi:

“Đấu với ai !? Anh và tôi !?”

Hắn cũng muốn đấu với Trung Thành vài đợt, cảm thấy người này đúng là đối thủ xứng tầm nhất với mình, nhưng trong cùng một đội, giao tình không tệ, dù không giao lưu nhiều, nên cũng không tiện mở lời đòi đánh nghiêm túc. Thật sự khô máu với nhau, muốn thu tay lại cũng rất khó, mà lại bại lộ nhiều con bài của đối phương, sẽ rất bất lợi cho phát triển về sau. Nào ngờ Trung Thành lại tìm hắn chủ động.

“Không, gần đây tôi mới thu nhận một đội ngũ, một đám trẻ… có chút vấn đề.” Trung Thành chỉ chỉ vào đầu mình, ra hiệu chỗ đó có vấn đề.

“Tôi muốn chúng thu liễm một chút.”

“À… như vậy à !?” ShenJian gật đầu, cười đáp: “Gần đây tôi cũng có thành lập một tiểu đội, tất cả đều là Kim Đan kỳ.”

“Tôi biết, bởi vậy mới liên lạc với anh.” 

“Không có vấn đề gì chứ !? Bọn họ… khá mạnh đấy.”

Trung Thành lắc đầu:

“Thắng thua không quan trọng.”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.