Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Chương 4: Tôi thực sự rất muốn làm được sách của anh




Phụ nữ luôn là đa sầu đa cảm đấy, cảm tình của các nàng cũng đặc biệt phức tạp, đàn ông rất khó chân chính hiểu được thế giới cảm tình của một phụ nữ.

Ưu sầu của các nàng sẽ không là giả, đau thương của các nàng sẽ không là giả, hồi ức của các nàng sẽ không là giả, tình yêu của các nàng lại càng sẽ không là giả.

Nhưng như vậy thì thế nào? Cảm tình của phụ nữ cũng là rẻ tiền đấy. Các nàng trời sinh khuyết thiếu cảm giác an toàn, cho nên họ càng thêm thực tế. Rất nhiều lúc cảm tính của các nàng chỉ là một loại biểu hiện giả dối, lựa chọn cuối cùng của họ đều là càng phù hợp nhu cầu thực tế của mình, mà không phải dựa theo cảm tình đến lựa chọn.

Một phụ nữ cảm tính lại có lựa chọn thực tế, tuyệt không mâu thuẫn. Bao nhiêu phụ nữ một mặt cùng với người đàn ông càng thêm vĩ đại khác bước vào cung điện hôn nhân, sau đó lại ở dưới thân người đàn ông đó hồi ức về người con trai cưỡi xe đạp đưa mình đi làm vào năm đó? Một bên hưởng thụ, một bên đau thương, lấy khoái cảm tự ngược này phong phú nhân sinh và tâm linh của mình, cũng lấy việc này cảm thấy chính mình là một phụ nữ không giống người thường có nội hàm và cần đàn ông đi lý giải.

Phụ nữ luôn nhiệt tình yêu thương hai mặt phản bội. Các nàng chỉ biết trung thực với chính mình, lại đối với phản bội không hề nhận thức. Luôn cảm thấy mình là vì chịu đựng đủ loại áp lực, cuối cùng mới bất đắc dĩ lựa chọn. Các nàng luôn nói mình vô lực, nói mình không có biện pháp, nói mình chỉ có thể làm như thế... kỳ thật chỉ là do họ thầm nghĩ như thế.

Ỷ Thiên Đồ Long Ký bị cải biên bao nhiêu lần? Nếu vứt bỏ hết những kịch tình nhảm nhí bị cải biên ra, liền nguyên tác mà nói, làm Vương An có ấn tượng sâu nhất khắc vẫn là Chu Chỉ Nhược cô gái này.

Nàng có yêu Trương Vô Kỵ không? Yêu.

Nàng có cảm tình với Trương Vô Kỵ không? Có.

Nếu Trương Vô Kỵ đã chết, nàng sẽ báo thù cho hắn không? Sẽ.

Nếu ở sau khi hãm hại Trương Vô Kỵ, có thể đạt thành của mục đích của nàng, cuối cùng nàng sẽ hối hận sao? Nàng sẽ hối hận. Một mặt hưởng thụ vinh quang thống nhất võ lâm, làm vinh dự phái Nga Mi; một mặt đau thương, mang theo mặt nạ lạnh như băng, ở trong lòng tưởng niệm bé trai đút cơm cho mình trên thuyền nhỏ năm đó.

Phụ nữ đại để đều là như thế. Vô luận các nàng xinh đẹp cỡ nào, động lòng người cỡ nào, nếu mang phương diện thích thực tế của các nàng bao quanh bên ngoài, như vậy liền không còn làm người yêu thích nữa.

Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, tựa như Triệu Mẫn. Một tiểu yêu nữ như vậy vì nam nhân của mình có thể vứt bỏ quốc gia, gia đình, phụ thân, huynh trưởng, một đi không trở lại theo nam nhân của mình lang bạc kỳ hồ* vẫn như cũ cảm thấy hạnh phúc.

(*) Ở đây có nghĩa là lang thang, không ổn định, nay đây mai đó.

Đàn ông là thích phụ nữ như vậy. Vô luận làm sao đi đánh giá Triệu Mẫn bất trung bất hiếu, đứng ở góc độ của Mông Nguyên và người nhà nàng suy nghĩ, nàng không phải một quận chúa xứng chức, không phải một đứa con gái tốt, người em gái tốt, nhưng vậy thì thế nào? Nếu có được một người phụ nữ yêu mình như vậy, đó nhất định là hạnh phúc cần quý trọng cả đời.

Vương An kinh ngạc nhìn Tần Mi Vũ, dần dần tỉnh táo lại, nhìn con ngươi bình tĩnh của nàng, khóe mắt ướt át. Giống như hắn cho tới nay vẫn luôn kiên trì, không cần giải thích, cũng không muốn đi giải thích, ta chỉ nhìn thấy ngươi làm cái gì, chỉ nhìn thấy ngươi không có làm cái gì.

Về phần ngươi vì cái gì làm, vì cái gì không có làm? Nguyên nhân đó có ý nghĩa sao?

Có lẽ mình thật sự sẽ đi yêu mà không hề có lý do không chút nào để ý hai bên bỏ ra có bằng nhau hay không, chỉ có Vương Phi Tử của mình. Còn về phần cái gọi là tình yêu, Vương An cảm thấy loại đồ vật này rất giả dối mà ý nghĩa không lớn. Bởi vì các phụ nữ cũng sẽ không tin nó, một đàn ông lại đi tin tưởng thứ này, không phải đầu óc có vấn đề thì là gì?

So sánh lên, thân tình càng đáng giá quý trọng.

Di động của Vương An vang lên, là Vương Trung Thái gọi tới. Vương An tiếp điện thoại:“Ba ba, con đang ở tiểu công viên nơi này, trò chuyện với mụ mụ Phi Tử.”

Năm 2005, China Unicom còn tại bốn phía làm hoạt động một lần cuối cùng cho mạng CDMA, bởi vì nó đều sắp kinh doanh không nổi nữa. Vương Trung Thái mua một chiếc di động nhỏ cho Vương Tiểu Mạt, bởi vì bảy tám tuổi Vương Tiểu Mạt tựa hồ vẫn còn bị vây ở giai đoạn phản nghịch của thời kỳ trưởng thành, trừ bỏ học tập thì không cần phải quan tâm. Nhưng mà trong cái đầu nhỏ của nàng cả ngày đều tràn ngập các loại ý nghĩ không thể tưởng tượng, hơn nữa nàng không chỉ là suy nghĩ, còn thường xuyên ý đồ đi thực hiện, cho nên thật không cho người bớt lo, vì vậy cho nàng mang chiếc di động có thể làm cho người ta yên tâm một chút.

Vương Tiểu Mạt té ngã vỡ đầu, Vương An liền giúp nàng cầm di động.

Vương An vừa chấm dứt cuộc gọi, Vương Trung Thái và Vương Tiểu Mạt đã thấy được hắn, liền cắt đứt điện thoại đi tới.

“Chào cô, tôi là cha của Vương Thiếu, tôi kêu Vương Trung Thái. Đây là con gái của tôi Vương Tiểu Mạt.” Vương Trung Thái nhìn người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp quá mức này, có chút co quắp nói. Hắn biết người phụ nữ trước mắt này có được tài sản kinh người cỡ nào. Đây vẫn là lần đầu tiên đối mặt loại tồn tại giống như hoàng đế ở trong lĩnh vực buôn bán, cô ta đang đứng ở trước mặt hắn cười yếu ớt thản nhiên, mang theo thái độ bình tĩnh mà lễ phép nhìn hắn, làm cho Vương Trung Thái không tự chủ được sinh ra vài phần khẩn trương.

“Chào anh, tôi là Tần Mi Vũ, mẹ của Phi Tử.” Tần Mi Vũ nhợt nhạt mỉm cười, cách tự giới thiệu cũng không khác lắm so với Vương Trung Thái. Trên người Vương Trung Thái có một loại khí chất mộc mạc và cố gắng của người truyền thống Trung Quốc chăm chỉ chuyên tâm gây dựng sự nghiệp, luôn làm cho người cảm thấy sẽ là đối tác không tệ...... Tuy rằng hiện nay công ty nhỏ của Vương Trung Thái chỉ có tư cách nói chuyện hợp tác với cấp bậc chủ nhiệm Bộ nghiệp vụ xí nghiệp vừa và nhỏ do Nghiêm Vũ Nhàn lãnh đạo.

“Từng nghe Vương Thiếu nói về cô, vẫn luôn muốn cám ơn cô đã để cho Vương Thiếu tiến vào nhà trẻ Thừa Chí, chỉ là cho tới hôm nay mới nhìn thấy phu nhân. Vô cùng cảm tạ cô.” Vương Trung Thái thành khẩn nói. Đối với con cái được đến trợ giúp, bậc cha mẹ khi cảm ơn luôn luôn đặc biệt thành tâm.

“Không cần khách khí. Tôi cũng là muốn cho Phi Tử có những người bạn càng ưu tú, con của anh đáng giá cho anh hãnh diện. Tôi và nó trò chuyện mấy câu, nó là đứa nhỏ thật thông minh và hiểu chuyện, tương lai nhất định sẽ khiến cho anh càng thêm hãnh diện.” Tần Mi Vũ đúng mức khích lệ con trai đối phương, không quá khoa trương, cũng không giả dối, còn mang theo vài phần cổ vũ cùng với hương vị chờ mong.

“Cô là mẹ Vương Phi Tử?” Vương Tiểu Mạt nhíu chặt lông mày, chỉ là động tác như vậy tác động tới vết thương của nàng, vì thế biểu cảm càng thêm khổ đại cừu thâm*, dường như là nhìn thấy Tần Mi Vũ thì tựa như gặp được con chó lớn đã làm nàng ngã xuống đất kia.

(*) Ý là có mối thù sâu nặng.

“Là dì.” Tần Mi Vũ nhìn bé gái trước mắt, không khỏi bật cười một cái. Vốn nghĩ đến một bé gái dám đi cưỡi một con chó lớn thì hẳn phải có khí chất như bé trai, hoặc là sẽ ăn mặc giả dạng như bé trai. Ai ngờ lại chính là một bé gái đáng yêu buộc tóc đuôi ngựa, hai má có chút tròn, ánh mắt thật to, miệng nho nhỏ. Chỉ là miếng băng gạc màu trắng kia, còn có bộ váy chút bẩn hề hề thật sự đã phá hư hình tượng. Trong nháy mắt khiến cho người cảm giác bé gái này đáng yêu thì đáng yêu, nhưng khẳng định là một cô nhóc nghịch ngợm hay gây sự.

“Ba ba, cô ta cười nhạo con!” Vương Tiểu Mạt lập tức mẫn cảm nhận ra nụ cười của người trước mắt không có ý tốt, liền cáo trạng ngay, hi vọng ba ba cũng có thể cười nhạo lại người phụ nữ này. Bỏi vì Vương Tiểu Mạt cảm giác đối phương là người lớn, còn mình chỉ là đứa bé, chưa hẳn sẽ là đối thủ.

“Con biết nói chuyện lễ phép không? Dì cũng không gọi.” Vương Trung Thái có chút xấu hổ, đối với Tần Mi Vũ áy náy cười.

“Nhìn bộ dáng này của ngươi xem, người khác không cười nhạo ngươi mới là kỳ quái. Xem ngươi về sau còn lại làm loại chuyện ngu xuẩn này nữa không.” Vương An tức giận nói. Từ lúc nàng rục rịch đến bắt đầu hành động, Vương An cũng không kịp giữ chặt nàng, sau đó nàng liền nhằm về phía con chó kia, tay chân lanh lẹ nhưng hạ tràng lại thê thảm.

“Em không chỉ thích Vương Phi Tử, em ngay cả mẹ nàng đều thích sao?” Vương Tiểu Mạt vô cùng không hài lòng, nhất thời cảm thấy phụ nữ cằm nhọn đều cực kỳ đáng giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.