Trăm Lượng Bạc Ta Liền Lấy Thân Báo Đáp

Chương 46: Chương 46




Dứt lời, cô lại cúi đầu ăn cơm. Ăn được một nửa, Bộ Tiểu Bát đã chạy chân trần ra: “Chị ơi, Tiểu Bát cũng muốn ăn sáng.” T3hấy Cải Trắng Nhỏ đang ăn cháo ngô ngon lành, cậu chu miệng định thơm lên má cô bé, nhưng đã bị Công tước đại nhân nhanh 2tay đẩy sang một bên.

Bộ Tiểu Bát bỗng thấy đau lòng muốn chết, mếu máo: “Anh à, sao anh lại không cho Tiểu Bát t5hơm em? Tiểu Bát quý em mà!”

Công tước đại nhân: “Không được. Tiểu Bát là con trai, Cải Trắng Nhỏ là con gái, con4 trai không được tùy tiện thơm con gái. Hơn nữa, Tiểu Bát không phải là anh trai của Cải Trắng Nhỏ mà là cậu, cho nên càn0g không được thơm Cải Trắng Nhỏ.”

Vẻ mặt Bộ Tiểu Bát kinh ngạc, một lúc sau cậu mới lắp bắp nói: “Tiểu Bát là anh trai của Cải Trắng Nhỏ! Đúng là như vậy!” Cậu giậm mạnh chân, xoay người chạy đi tìm mẹ, “Mẹ ơi... anh lại bắt nạt Tiểu Bát rồi...”

Công tước đại nhân vẫn bất động, vấn đề nguyên tắc không thể thỏa hiệp được. Cung Ngũ ở bên cạnh nhìn không nói gì, không bao lâu sau Bộ Tiểu Bát lại chạy ra, gương mặt đẫm nước mắt, chạy đến trước mặt Cung Ngũ nói: “Chị ơi, anh ấy bắt nạt Tiểu Bát kìa!” Cung Ngũ quay sang nhìn cậu hỏi: “Mẹ không để ý đến Tiểu Bát à?” Bộ Tiểu Bát ấm ức, “Ba đuổi Tiểu Bát ra ngoài, nói là mẹ mệt còn đang ngủ, không cho Tiểu Bát đi tìm mẹ.” Cung Ngũ nhìn thời gian: “Vậy à, vậy Tiểu Bát đừng đi tìm mẹ nữa.” Cô gõ lên chiếc ghế đặt cạnh: “Tiểu Bát ngồi đây đi, chúng ta ăn sáng.” Bộ Tiểu Bát dịch mông ngồi xuống, thở dài: “Tại sao em trai và em gái đều không đi học mẫu giáo, còn Tiểu Bát lại phải đi học mẫu giáo. Tiểu Bát cũng không muốn đi học mà.”

Cung Ngũ: “Đứa trẻ không muốn đi học mẫu giáo sau này chắc chắn sẽ không biết chữ, đến việc đơn giản như mua đồ cũng không biết, đáng thương lắm đấy! Trước đây vì chị học dốt, không muốn đi học cho nên toàn bị thiệt thòi. Em nên đi học mẫu giáo đi, có đi học mẫu giáo thì mới được các bé gái thích. Chẳng lẽ Tiểu Bát không muốn được các em gái quý mến à?”

Bộ Tiểu Bát vội nói: “Tiểu Bát muốn được em gái quý mến chứ.” Cung Ngũ cười xoa đầu cậu bé: “Anh trai kute nhà người ta đều thích gọi tên em gái, chỉ có anh trai không đẹp trai cũng không kute thích gọi mỗi từ "em gái" thôi.”

Bộ Tiểu Bát bỗng trợn tròn mắt, cậu nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì sau này em gọi em gái là Cải Trắng Nhỏ là được chứ gì? Tiểu Bát cũng muốn làm anh trai vừa đẹp trai vừa kute, bảo vệ em gái!”

Cung Ngũ hài lòng gật đầu: “Vậy mới đúng chứ, muốn làm anh trai vừa đẹp trai vừa kute thì phải gọi là Cải Trắng Nhỏ, gọi em gái không kute tí gì cả.” Bộ Tiểu Bát cố gắng nắm chặt tay lại: “Sau này Tiểu Bát sẽ học hỏi nhiều bản lĩnh hơn, nếu có người dám bắt nạt Cải Trắng Nhỏ, Tiểu Bát sẽ đánh kẻ đó! Không ai được bắt nạt Cải Trắng Nhỏ!” Cung Ngũ tiếp tục gật đầu: “Đúng rồi đó!”. Hai chị em còn đang nói chuyện thì Bộ Tiểu Cửu vừa dụi mắt vừa đi chân đất đi ra, nhệch miệng khóc: “Hu hu hu... em muốn mẹ...”

Cung Ngũ ngẩng đầu lên, cảm thấy ngày nào cũng phải ở quanh mấy đứa trẻ này thực sự đau đầu! Cô giúp việc định bế Bộ Tiểu Cửu, nhưng cậu nhóc không chịu mà đi thẳng đến chỗ Cung Ngũ, “Chị ơi...” Cậu bé chỉ mới hai tuổi, chưa nói sõi lắm, chỉ nói được lấy từ đơn. Cậu biết sáng sớm không được vào phòng ngủ của ba mẹ, cho nên đành phải đi ra tìm Cung Ngũ.

Từ khi Bộ Tiểu Cửu biết nhận thức người lạ, người quen, Cung Ngũ đã đóng vai trò là người chị vô cùng quan trọng. Cậu nhóc tủi thân đi tới, Cung Ngũ cẩn thận bế cậu nhóc lên. Bộ Tiểu Cửu dang tay ra ôm cổ Cung Ngũ, vẫn còn mơ mơ màng màng, trông như sắp ngủ tiếp.

Cung Ngũ thay chiếc thìa khác, xúc đẩy thìa cháo, còn cho thêm một miếng thịt, sau đó đưa đến bên miệng Bộ Tiểu Cửu, cậu nhóc vừa ăn vừa ngủ gà ngủ gật.

Cung Ngũ: “...” Cô chỉ muốn trêu cậu nhóc thôi mà, vậy mà cậu nhóc ăn thật à? Mắt nhắm tịt rồi mà vẫn không quên ăn ư? Bộ Tiểu Bát mặc kệ, cậu chính là chàng trai sắp đi học mẫu giáo, không thể so với Bộ Tiểu Cửu và Cải Trắng Nhỏ được. Cung Ngũ đút thìa nào Bộ Tiểu Cửu ăn hết thì đó, trong khi hai mắt vẫn nhắm tịt, chỉ há miệng như một con rô bốt.

Cung Ngũ cạn lời với cậu nhóc, hỏi: “Tiểu Cửu, rốt cuộc là em ngủ hay ăn đây?” Bộ Tiểu Cửu nhếch miệng ra chực khóc, sống chết đòi ôm cổ Cung Ngũ, lười biếng dựa vào lòng cô, tiếp tục nhắm tịt mắt lại.

Cải Trắng Nhỏ ở đối diện nhìn sang, cô bé đang tích cực ăn, hai chiếc răng cửa đáng yêu như chú chuột chũi. Cung Ngũ ăn xong, Bộ Tiểu Cửu cũng ngủ được một giấc, mở to mắt nằm trong lòng cô ngây người.

Cung Ngũ buồn cười, ôm Bộ Tiểu Cửu hỏi: “Tiểu Cửu, em có muốn vào nhà vệ sinh đi tè, rửa mặt rồi đánh răng không? Em gái đã rửa mặt đánh răng rồi này.”

Bộ Tiểu Cửu mơ màng gật đầu, Cung Ngũ đặt cậu bé xuống, dắt tay cậu đi vào nhà vệ sinh.

Đợi Bộ Tiểu Cửu xong xuôi, Cải Trắng Nhỏ đã ăn sáng xong.

Công tước đại nhân lau miệng cho nó xong, rồi bảo cô giúp việc rót nước ấm cho Cải Trắng Nhỏ rửa mặt. Anh còn tỉ mỉ thoa thêm chút dầu thơm dành cho trẻ em, thay bỉm, thay quần áo cho cô bé nữa. Xong xuôi mọi việc, anh vô cùng hài lòng với bảo bối sạch sẽ thơm tho của mình. Ôm cô bé vào trong lòng anh quay sang nhìn Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ, bây giờ anh đưa Cải Trắng Nhỏ đến trung tâm giám định, em cứ ở nhà dưỡng bệnh, xong xuôi anh sẽ đưa con về với em.”

Cung Ngũ buồn cười, ôm Bộ Tiểu Cửu hỏi: “Tiểu Cửu, em có muốn vào nhà vệ sinh đi tè, rửa mặt rồi đánh răng không? Em gái đã rửa mặt đánh răng rồi này.”

Bộ Tiểu Cửu mơ màng gật đầu, Cung Ngũ đặt cậu bé xuống, dắt tay cậu đi vào nhà vệ sinh.

Đợi Bộ Tiểu Cửu xong xuôi, Cải Trắng Nhỏ đã ăn sáng xong.

Công tước đại nhân lau miệng cho nó xong, rồi bảo cô giúp việc rót nước ấm cho Cải Trắng Nhỏ rửa mặt. Anh còn tỉ mỉ thoa thêm chút dầu thơm dành cho trẻ em, thay bỉm, thay quần áo cho cô bé nữa. Xong xuôi mọi việc, anh vô cùng hài lòng với bảo bối sạch sẽ thơm tho của mình. Ôm cô bé vào trong lòng anh quay sang nhìn Cung Ngũ nói: “Tiểu Ngũ, bây giờ anh đưa Cải Trắng Nhỏ đến trung tâm giám định, em cứ ở nhà dưỡng bệnh, xong xuôi anh sẽ đưa con về với em.”

Công tước đại nhân đứng trước mặt Cung Ngữ, một tay bế Cải Trắng Nhỏ, một tay xách túi đồ đựng bỉm, sữa bột, bình sữa, khăn lau miệng, quần áo sạch của Cải Trắng Nhỏ và một chiếc bờm tóc khác màu cùng kiểu dáng với chiếc cô bé đang đeo trên đầu.

Cung Ngũ nhìn Công tước đại nhân, rồi lại nhìn cải Trắng Nhỏ đang được anh ôm trong lòng, nhìn cả chiếc túi lớn Công tước đại nhân đang xách trên tay. Hôm nay, Công tước đại nhân ăn mặc rất thoải mái. Anh mặc một chiếc áo thun trước ngực in hình chú vịt hoạt hình màu vàng, không rõ là vì anh thích thật hay là để lấy lòng Cải Trắng Nhỏ, hình ảnh chú vịt vàng khiến anh bớt đi vẻ già dặn như khi Cung Ngũ gặp anh lần trước đó. Kiểu đầu trọc bây giờ không phù hợp lắm nhưng cũng không hề làm anh trông xấu đi, cho dù anh xách theo cả đống đồ trẻ em cũng không hề có vẻ khôi hài, mà ngược lại càng giống một người ba tốt dắt con đi chơi hơn. Công tước đại nhân bể Cải Trắng Nhỏ đi ra đến cửa rồi quay lại nói: “Cải Trắng Nhỏ của ba ngoan, chúng ta tạm biệt mẹ con nào.”

Không biết là trùng hợp hay là Cải Trắng Nhỏ nghe hiểu được lời ba nói, nó khẽ vung tay lắc lư. Cung Ngũ cũng vẫy tay với nó: “Bye bye Cải Trắng Nhỏ, nhớ về nhà sớm nhé, nếu không mẹ sẽ nhớ con lắm đó.” Thực ra Cung Ngũ thấy sau ca phẫu thuật, dường như thời gian Công tước đại nhân và Cải Trắng Nhỏ gặp nhau cũng khá nhiều rồi, như vậy cũng là một cơ hội tốt để hai cha con bồi dưỡng tình cảm.

Công tước đại nhân bế Cải Trắng Nhỏ ra cửa, Cung Ngũ ôm Bộ Tiểu Cửu ở trong nhà, Bộ Tiểu Bát đeo ba lô, chạy ra theo, “Chị ơi, Tiểu Bát phải đi học đây!”

Cung Ngũ vẫy tay với cậu, “Tiểu Bát cố lên!”

Bộ Sinh đi từ trong phòng ra, liếc nhìn Bộ Tiểu Cửu nói: “Tiểu Cửu, không được bám riết lấy chị như vậy, chị bị bệnh còn chưa lành hẳn đâu, con biết chưa?” Bộ Tiểu Cửu mặc kệ, vẫn cứ ôm chặt lấy cổ Cung Ngũ, dựa vào trong lòng cô ngoan ngoãn không động đậy. Bộ Sinh đưa Bộ Tiểu Bát đi học, lúc này Nhạc Mỹ Giảo mới thức dậy. Bà cũng muốn dậy sớm chứ, nhưng cũng phải đợi Bộ Sinh cho bà dậy mới được. Bây giờ Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy tuổi tác không còn là vấn đề, mà sức lực mới là vấn đề. Bộ Sinh đang ở thời điểm khỏe mạnh sung sức, lại nhiều chiêu trò, bà đâu có nhiều thể lực để chơi cùng đến thế. Đã mấy lần bà nhắc đến chuyện ngủ riêng, nhưng Bộ Sinh coi như không nghe thấy gì, bà thay khóa phòng ngủ, anh ta vẫn có hàng vạn cách để vào được.

Cuối cùng hết cách, bà đành phải dùng biện pháp mềm dẻo, rủ rỉ bên tai còn có tác dụng hơn là mạnh miệng chống đối, có vậy mới được thoải mái hơn đôi chút.

Khi thức dậy, bà đã nhìn thấy Cung Ngũ bể Bộ Tiểu Cửu đang nhõng nhẽo ngồi trên sofa nói chuyện.

“Tiểu Cửu à, hôm nay em muốn chơi gì nào? Nói cho chị nghe đi, chị sẽ chơi với em.” “Chơi xe hơi...” Bộ Tiểu Cửu suy nghĩ rồi nói: “Chơi trượt xe.”

Cung Ngũ gật đầu: “Được, vậy chị chơi trò xe hơi và trượt xe với Tiểu Cửu nhé”

Không thấy Cải Trắng Nhỏ đâu, Nhạc Mỹ Giảo vội vàng hỏi: “Tiểu Ngũ, Cải Trắng Nhỏ đâu rồi?” Cung Ngũ quay đầu lại: “Bị cái người cha hờ đó bể đi rồi, con cho hai người họ làm xét nghiệm ADN, nếu không trong lòng con cũng thấy không chân thực, nhỡ chẳng may lại bị lừa thì sao?” Nhạc Mỹ Giảo tức giận: “Con gái của con mà con còn không biết ai là cha đứa trẻ, con nói xem ở bên ngoài cuộc sống riêng tư của con hỗn loạn cỡ nào hả? Nếu hai người họ không phải là cha con thật thì mẹ nói cho con biết nhé Tiểu Ngũ, mẹ mặc kệ đầu con đã lành lại hay chưa, mẹ nhất định phải cho con một cái muối vào đầu!” Cung Ngũ: “...”. “Mẹ, dù sao thì con cũng mới làm phẫu thuật nặng xong, mẹ làm vậy được không?”

“Có gì mà không được? Mẹ thấy rất tốt. Mẹ có thể không cần thế con gái như vậy!”

Cung Ngũ mím môi: “Chuyện này nói ra cũng không thể chỉ trách mình con được. Mẹ là mẹ của con, con ở bên ngoài có bạn trai không mà mẹ cũng không biết, tình cảm thế nào mẹ cũng không biết. Mẹ, con thấy mẹ làm mẹ mà không tròn trách nhiệm, mẹ có chịu thừa nhận không?”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn trái ngó phải, rồi cầm một cái chổi lông gà lên.

Cung Ngũ thấy vậy vội vàng kéo tay Bộ Tiểu Cửu, chạy về phía phòng em bé đóng chặt cửa phòng lại. Thật không thể sống được mà, cô còn đang dưỡng bệnh mà mẹ cô lại định đánh cô, cô phải sống thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.