Trăm Lượng Bạc Ta Liền Lấy Thân Báo Đáp

Chương 44: Chương 44




“Lần đầu tiên có điện thoại Tiểu Bát đã gọi điện thoại cho anh, nên anh lưu sổ lại.”

“Tôi có một chiếc điện thoại hình dán3g rất kỳ quái, mẹ tôi nói là anh tặng cho tôi?” “Ừ, là anh tặng Tiểu Ngũ. Sao vậy, điện thoại có vấn đề gì à?” “Tôi không biết mậ2t khẩu, anh biết tôi đã đặt mật khẩu là gì không?” “Biết chứ, Tiểu Ngũ không vào được à? Anh nói rồi Tiểu Ngũ lấy giấy bút ghi lạ5i nhé. Tiểu Ngũ đặt mật khẩu rất phức tạp, bởi vì em nói như vậy dù có người trộm điện thoại của em họ cũng không dùng được.” Anh4 đọc chậm rãi mật khẩu, Cung Ngũ nhanh chóng ghi lại, sau đó cô nói cảm ơn rồi định tắt máy.

Công tước đại nhân vội hỏi: 0“Cải Trắng Nhỏ vẫn ổn chứ? Con bé có quấy em không?” Cung Ngũ híp mắt: “Nó ngủ rồi, không quấy. Tôi tắt máy đây.” Công tước đại nhân lại hỏi: “Tiểu Ngũ thấy sức khỏe thế nào? Nếu có vấn đề gì nhớ phải báo ngay cho bác sĩ đấy.”

Cung Ngũ thấy phiền, “Biết rồi biết rồi, tôi tắt máy đây.”

Lần này không đợi anh nói gì cô đã tắt máy cái rụp.

Công tước đại nhân nhìn điện thoại thở dài, nghĩ đến Cung Ngũ đang yên đang lành lại nói chuyện xa lạ như vậy, trong lòng anh vẫn thấy khó chịu. Bên ngoài Yến Đại Bảo đang nói chuyện ầm ĩ với Yến Hồi.

Từ sau khi Yến Đại Bảo cạo đầu, Yến Hồi ngày nào cũng tức giận nhảy dựng lên đòi xử lý Cung Ngũ, nhưng đã bị Yến Đại Bảo và Triển Tiểu Liên ngăn cản. Triển Tiểu Liên tuyên bố nếu Yến Hồi dám bắt nạt Tiểu Ngũ thì bà sẽ đi Tương Giang. Nếu ông ta dám đi theo thì chắc chắn mấy người con trai của các anh trai bà sẽ đánh cho ông ta một trận cho cả đời này cũng không được đặt chân vào Tương Giang một bước.

Mấy đứa cháu Long Ô Ô, Long Khán Khán, Long Đề, Long Táp và Tiểu Long Đô của Triển Tiểu Liên giờ đây đều là những chàng trai khỏe mạnh cường tráng, một ông lão như Yến Hồi sao có thể đầu lại bọn họ chứ?

Trên đời này, dù là nhân vật phong vẫn cỡ nào cũng không thể tránh khỏi được sự khắc nghiệt của thời gian. Cuối cùng lời Triển Tiểu Liên nói cũng có tác dụng, Yến Hồi không còn gào lên đòi trả thù Cung Ngũ nữa, nhưng ngày nào ông ta cũng đau lòng thương xót Yến Đại Bảo, nhìn thấy Yến Đại Bảo đầu trọc ngồi trên sofa đọc sách là ông | ta đau lòng muốn chết: “Yến Đại Bảo à! Tóc của con...”

Yến Đại Bảo mím môi, ngẩng đầu lên nói: “Ba, ba đừng có ngày nào cũng kêu gào ầm ĩ vậy được không?”

Yến Hồi vừa sờ tóc cô, nói với vẻ hơi phấn khởi: “Yến Đại Bảo à, hình như con mọc được ít tóc rồi, thấy hơi gai tay rồi. Cuối cùng Yến Đại Bảo cũng mọc tóc rồi!”

Yến Đại Bảo híp mắt lại: “Con còn đang nghĩ xem có nên cạo tiếp tóc vừa mọc ra không đây. Nếu không sờ thấy khó chịu lắm.” Yến Hồi kiên quyết phản đối: “Yến Đại Bảo phải có tóc, Yến Đại Bảo không có tóc không xinh bằng Yến Đại Bảo có tóc.” Yến Đại Bảo bỗng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Yến Hồi, vẻ mặt đau lòng: “Ba, ba dám nói con không xinh đẹp nhé!” Yển Hồi: “...”

Yến Đại Bảo trách móc: “Ba dám nói con không xinh đẹp. Con xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, con là cô gái đẹp nhất trên thế giới, bây giờ ba dám chê con không đẹp. Ba, con không ngờ ba là người như vậy, thì ra ba chỉ cảm thấy là tóc con đẹp, con không có tóc là ba nói con không đẹp ngay... Hu hu hu... Con đau lòng quá!”.

Yến Hồi trợn tròn mắt, vội vàng dùng vốn từ hạn hẹp trong đầu mình để ba hoa chích chòe khen ngợi Yến Đại Bảo nhưng không có tác dụng.

Yến Đại Bảo đau lòng gọi điện kể lể với Cung Ngũ. Sau khi tắt máy xong, Cung Ngũ bối rối không hiểu sao trước đây cô lại chơi thân với một cô gái hồn nhiên ngây thơ như vậy. Cô thiểu bạn bè như vậy sao? Nhưng nghĩ lại hình như đúng là cô thiểu bạn bè thật. Dù gì cũng phải thừa nhận con người Yến Đại Bảo rất đơn thuần, không hề có ý xấu với ai bao giờ, nói một là một hai là hai, chơi với cô ấy sẽ không phải lo lắng gì cả.

Cổ nằm trong chăn, Cải Trắng Nhỏ có bảo mẫu chăm sóc, với tình trạng của cô bây giờ chắc chắn Nhạc Mỹ Giảo sẽ không để cô trông con. Đến bản thân mình cô còn không hiểu được thì sao có thể tận tâm chăm con được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.