Trăm Lượng Bạc Ta Liền Lấy Thân Báo Đáp

Chương 3: Chương 3




Cung Ngũ bị cậu đụng vào suýt nữa ngã ra phía sau, may mà Công tước đại nhân giơ tay đỡ cô. Bộ Tiểu Bát đòi cô bể, khó khăn lắm Cun3g Ngũ mới bể được cậu lên, cô trợn mắt: “Tiểu Bát, hình như em hơi nặng rồi!” Bộ Tiểu Bát giơ cái tay nhỏ mũm mĩm ra vỗ lên ngực m2ình, nói: “Tiểu Bát ăn nhiều, cường tráng!”

Lúc này Bộ Tiểu Bát mới nhìn thấy Công tước đại nhân đứng sau lưng Cung Ngũ, cậu xoay người muốn nhào lên người Công 0tước đại nhân: “Anh!” Cung Ngũ vội vàng giơ tay ra tóm lấy cậu: “Dừng! Cái đó... anh là người đàn ông của chị, em không được ôm!” Bộ Tiểu Bát trợn to đôi mắt long lanh, mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi, nói: “Ba không cho em ôm mẹ, chị không cho em ôm anh, vậy Tiểu Bát phải ôm ai?” Bộ Sinh ở bên cạnh mở miệng: “Đi ôm vợ con ấy.” Bộ Tiểu Bát nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Vợ của Tiểu Bát là Nhã Nhã!” Cậu siết tay, “Sau khi đến trường Tiểu Bát phải ôm.”

Trong lúc đó, Công tước đại nhân và Bộ Sinh chào hỏi nhau rồi cùng đi vào nhà. Cung Ngũ ở bên ngoài dẫn Bộ Tiểu Bát tò mò đi dạo khắp nơi, vừa đi, Cung Ngũ vừa hỏi: “Tiểu Bát, mẹ đâu? Sao mẹ lại không đến?”

Cung Ngũ: “...”

Mẹ cô lại thua Bộ Sinh rồi, cô còn tưởng là mẹ cô sẽ thắng chứ. Bộ Tiểu Bát thở dài, nói: “Mẹ không để ý đến ba, nói ba không tốt.” Cậu lại có chút đau lòng nói: “Mẹ cũng không cần em nữa, haiz, không biết phải làm gì với người mẹ tuỳ hứng này mới được.” Cung Ngũ: “...”

Dẫn cậu đi dạo một vòng, Cung Ngũ dắt cậu trở về. Công tước đại nhân đang nói chuyện với Bộ Sinh bên trong phủ Công tước, không biết đang nói cái gì, vẻ mặt còn rất nghiêm túc. Cung Ngũ kéo Bộ Tiểu Bát: “Đi, chúng ta đừng quấy rầy ba và anh nói chuyện.”

Bộ Tiểu Bát hỏi: “Chúng ta không cần nghe lén sao?” Cung Ngũ ngẩn ra, “Hả?”

Bộ Tiểu Bát nói: “Ba và mẹ cãi nhau, em sẽ nghe lén, như vậy mới biết dỗ cho mẹ vui thế nào.”

Cung Ngũ giơ ngón tay cái với Bộ Tiểu Bát, “Tiểu Bát giỏi quá!” Bộ Tiểu Bát có chút ngượng ngùng nói: “Nghe lén là không đúng, nhưng ông nội nói, nếu như không nghe lén, làm sao biết người biết ta!”

Cung Ngũ hít sâu, “Tiểu Bát này, ông nội nói như vậy cũng chưa chắc đã đúng hoàn toàn. Biết người biết ta không sai, nhưng nghe lén người khác nói chuyện thì không đúng. Dĩ nhiên, nếu như muốn hòa giải mâu thuẫn của ba mẹ thì vẫn có thể nghe một chút, nhưng không thể nghe lén suốt được, biết chưa?”

Bộ Tiểu Bát khoát tay: “Ôi chị, em là người lớn rồi, em biết hết.” Cung Ngũ thở dài: “Ồ!” Bộ Tiểu Bát nói: “Chúng ta tìm một chỗ nghe lén chút, ngộ nhỡ ba và anh cãi nhau, chúng ta còn có thể khuyên nhủ.”

Cung Ngũ trợn mắt, dẫn Bộ Tiểu Bát đến cái cửa sổ mở hơi hé trong phòng khách, còn đặc biệt chuyển hai cái cọc gỗ chồng lên nhau cho Bộ Tiểu Bát, sau đó hai người nằm bò ở cửa sổ nghe cuộc đối thoại bên trong.

“Chẳng lẽ anh không muốn Tiểu Ngũ ở lại Gaddles à?” Giọng Bộ Sinh: “Con bé ở đây cùng với anh, cần gì phải trở lại Thanh Thành Ban đầu trăm phương ngàn kế để con bé rời đi, không phải là không muốn để cho con bé quá gần gũi với mẹ sao? Bây giờ khó khăn lắm mới khiến con bé quen được, lại đưa con bé về, sớm biết thế, ban đầu phí nhiều công như vậy làm gì? Tự nhiên để con bé dính líu đến một đống scandal của nhà họ Cung...” Công tước đại nhân bế cốc nước trong tay, nhìn nước xoay chuyển trong cốc, hồi lâu mới mở miệng: “Tôi đưa cô ấy về Thanh Thành, không phải là kích động nhất thời, mà là tôi đã nghĩ cặn kẽ rồi. Tình hình chính trị của Gaddles không ổn định, nếu như bây giờ quốc hội lại chia năm xẻ bảy, sau này sẽ còn có biến động lớn hơn. Tôi muốn để cô ấy về nước trước, đợi giải quyết xong chuyện bên này, tôi lại đi tìm cô ấy. Tất cả mọi chuyện đều sẽ thay đổi, ban đầu lúc tôi đưa cô ấy đến Gaddles, cũng không ngờ cục diện hôm nay sẽ là như vậy. Cô ấy ở đây, tôi sẽ phân tâm, sẽ luôn muốn ở bên cô ấy, tôi không có cách nào chuyên tâm suy nghĩ được, cho nên tôi chỉ có thể đưa cô ấy về trước.”

Bộ Sinh tức giận bật cười: “Quái gở, sớm biết như vậy, ban đầu đã không hợp tác với anh đi bước cờ này...” “Tiểu Ngũ đã không phải là Tiểu Ngũ trước đây nữa rồi.” Công tước đại nhân ngẩng đầu lên, “Cô ấy đã sớm trưởng thành, không giống trước đây nữa. Nếu không, tôi cũng sẽ không yên tâm để cô ấy trở về. Ở đây lâu như vậy, tôi không cảm thấy cô ấy sẽ ảnh hưởng đến anh thậm chí là cô Nhạc. Huống hồ, trọng tâm cuộc sống bây giờ của cổ Nhạc chắc sẽ không phải là Tiểu Ngũ, chẳng lẽ không đúng sao? Điều bà ấy mong muốn, chẳng qua là Tiểu Ngũ ở bên cạnh, thỉnh thoảng nhớ có thể qua thăm, ăn một bữa cơm đoàn tụ, chỉ như vậy mà thôi.”

Cung Ngũ mù mờ, hình như cô nghe được cái gì không nên nghe rồi. Bây giờ cô có cần ra ngoài nhắc nhở bọn họ một chút, bảo bọn họ nói chuyện chú ý một chút, đừng để cô nghe được nội tình gì không?

Bộ Tiểu Bát hăng say nghe, vẻ mặt nghiêm túc.

Cung Ngũ cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao cô lại nghe ra hai người Bộ Sinh và Công tước đại nhân từng cùng nhau làm một chuyện không chính đáng lắm nhỉ?

Cô muốn tiếp tục nghe trộm, xem xem rốt cuộc còn có chuyện gì, nhưng lại sợ nghe nhiều rồi, tâm trạng sẽ thay đổi nhiều, khiến cô không bình tĩnh như bây giờ được. Cô suy nghĩ một chút, sau đó bể Bộ Tiểu Bát từ trên cái cọc gỗ xuống, “Tiểu Bát, chúng ta đi!” Bộ Tiểu Bát hổ một tiếng: “Chị, em vẫn muốn nghe nữa...” Cung Ngũ vội vàng “suyt” một tiếng, sau đó nói: “Đừng ồn!” Bộ Tiểu Bát hồ lớn như vậy, người trong phòng dĩ nhiên nghe được. Công tước đại nhân và Bộ Sinh đồng thời nhìn về phía cửa sổ, lại đưa mắt nhìn nhau một cái, không lên tiếng.

Không bao lâu sau, Cung Ngũ dắt tay Bộ Tiểu Bát tiến vào, Công tước đại nhân nhìn qua, Cung Ngũ cười với anh, “Anh Tiểu Bảo, hai người đang nói gì thế?” Công tước đại nhân ngập ngừng trong giây lát rồi trả lời: “Đang nói chút chuyện trước kia. Tiểu Bát đi dạo xong rồi à?” Cung Ngũ lắc đầu: “Chưa. Đi mấy bước Tiểu Bát đã kêu đói rồi. Đúng rồi Tiểu Bát, sáng sớm ngày mai nếu như em dậy sớm, chị sẽ dẫn em đi xem con ngựa nhỏ Nini của chị!” Bộ Tiểu Bát mở to hai mắt: “Ngựa nhỏ thật sao?” Cung Ngũ gật đầu: “Ngựa nhỏ thật, rất đẹp, là con ngựa xinh đẹp nhất trong trại ngựa.” Bộ Tiểu Bát phồng má lên, thèm muốn, “Tiểu Bát cũng muốn có con ngựa nhỏ xinh đẹp.” Cung Ngũ cười: “Vậy em phải nói với anh, chị chỉ có một con ngựa, cho em rồi chị sẽ không còn nữa.”

Bộ Tiểu Bát lập tức nhìn về phía Công tước đại nhân: “Anh, Tiểu Bát có thể có một con ngựa nhỏ xinh đẹp không?”

Công tước đại nhân cười gật đầu: “Đương nhiên có thể rồi, vậy sáng sớm ngày mai chúng ta cùng đi chọn một con ngựa nhỏ xinh đẹp uy vũ giúp Tiểu Bát nhé.” Bộ Tiểu Bát vui vẻ nhảy cẫng lên, “Yeah...”

Công tước đại nhân ngước mắt nhìn về phía Cung Ngũ, Cung Ngũ cũng nhìn anh một cái. Hai mắt chạm nhau, Công tước đại nhân lập tức đứng lên, nói: “Tiểu Ngũ, anh có mấy lời muốn nói với em.”

“Chuyện gì thế? Tiểu Bát mới đến, chuyện gì không thể để lần sau hãy nói? Em còn phải chơi với Tiểu Bát nữa!”

Nói rồi, cô dắt Bộ Tiểu Bát đi. Bộ Tiểu Bát rất phối hợp: “Tiểu Bát thích chị nhất. Chị, Tiểu Bát có thể đến xem phòng của chị không?” “Được, chúng ta đi thôi.”

“Chị, em lại mang lì xì qua đây cho chị đấy!”.

Cung Ngũ lập tức hào hứng nói: “Thật không? Tốt quá rồi, mau mau, đưa cặp sách của em cho chị xem bên trong có bao nhiêu bao lì xì!”

Hai chị em tay trong tay, vui vẻ đến phòng của Cung Ngũ, sau đó ở bên trong đếm tiền. Hai người bọn họ vui vẻ đếm bao lì xì, Công tước đại nhân ở dưới tầng lo lắng, cũng không còn hứng thú nói chuyện.

Bộ Sinh ở bên cạnh cười trên sự đau khổ của người khác: “Họa là từ ở miệng mà ra! Sớm biết đã không nói rồi.”

Công tước đại nhân nhìn anh ta một cái, “Không phải anh Bộ có thể hoàn toàn không quan tâm đâu, dù sao anh Bộ cũng là ba dượng của Tiểu Ngũ.” Đúng thế thật, nếu như Tiểu Ngũ vì chủ đề vừa nãy mà không vui, anh ta cũng không thoát được liên quan. Cô mà về nói với Nhạc Mỹ Giảo, người phụ nữ kia tuyệt đối có thể xé rách trời. Người vô ưu vô lo nhất vẫn là Bộ Tiểu Bát, nó ngồi ở bên cạnh Cung Ngũ, đung đưa chân nhỏ, nhìn cô nói: “Chị, chị cảm thấy em cao hơn không?” Cung Ngũ gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm xấp tiền trong tay, “Cao hơn rồi. Tiểu Bát không những cao hơn, còn cao hơn rất nhiều.”

Bộ Tiểu Bát cao hứng, “Vâng, Tiểu Bát vẫn phải ăn nhiều nhiều nữa. Chị, chị có thích em gái không?”

“Còn chưa ra đời mà, không biết là em gái hay là em trai.” “Em thích em gái, em gái ngoan, nghe lời.” Cung Ngũ cười: “Em thích có ích gì. Cũng chưa chắc trong bụng mẹ là em gái mà, nói không chừng chính là một em trai.” Cô giơ tay sờ bụng mình một cái, phiền muộn: “Sao mình cảm thấy mẹ mình có em bé dễ như vậy chứ?” Bộ Tiểu Bát cũng giơ tay sờ bụng, nói: “Em chẳng có cách nào có em bé được.”

Cung Ngũ phì cười, lau mồ hôi: “Con trai không thể nào có em bé được, em đừng nghĩ nữa.”

Bộ Tiểu Bát bĩu môi, nói: “Em biết, bởi vì em có con gà con. Haiz... em cũng muốn sinh một đứa bé để chơi.”

Cung Ngũ: “...” Buổi tối hai cha con Bộ Sinh đi ngủ sớm, Cung Ngũ lề mề một lúc định đi ngủ, cuối cùng Công tước đại nhân cũng có cơ hội hỏi rồi: “Hình như bạn gái nhỏ thông minh xinh đẹp lại hiền lành của anh không vui lắm thì phải?”

Cung Ngũ mím môi, liếc nhìn anh, vẻ mặt của cô đã cho anh biết cô không vui đến mức nào.

Công tước đại nhân suy nghĩ một chút, kéo cô ngồi xuống, “Nào, có cái gì muốn hỏi thì hỏi đi, thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị, anh bảo đảm khai đúng sự thật.”

Cung Ngũ bĩu môi, không tình không nguyện ngồi xuống, nói: “Em không có gì để hỏi cả.”.

Cô liếc mắt nhìn anh một cái, nói: “Không phải nói thẳng thắn được khoan hồng kháng cự bị nghiêm trị à? Em không hỏi, anh tự khai không được sao?” Công tước đại nhân nhìn cô, cười, “Sắp giận anh hả? Cô gái thông minh hiền lành như vậy làm sao biết tức giận chứ? Em muốn anh nói thật à? Vậy anh phải suy nghĩ xem nói từ chỗ nào... ừm, nói từ lúc bắt đầu gặp Tiểu Ngũ đi, như vậy được chứ?”

Cung Ngũ trợn to mắt, nhìn chằm chằm anh, Công tước đại nhân cười nói: “Vậy nói ngắn gọn hả? Như vậy không hay, sẽ bị bỏ sót, sẽ có hiểu lầm, cho nên, chúng ta cứ từ từ nói, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.