Trăm Lượng Bạc Ta Liền Lấy Thân Báo Đáp

Chương 107: Chương 107




Yến Đại Bảo vừa nghe thấy thể lập tức cảm thấy có lý, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Công tước đại nhân, cô đột nhiên3 cho đôi môi hồng bóng mỡ ra “chụt” một cái lên môi Lý Nhất Địch, nói: “Khen ngợi anh Bánh Bao!” Công tước đại nhân kin2h hãi, “Đại Bảo!”. Yến Đại Bảo nhìn anh, hỏi: “Sao thế anh?”

Công tước đại nhân giơ tay che ngực, hít sâu một h5ơi rồi mới hỏi: “Em làm gì thế?”

Yến Đại Bảo: “Cổ vũ anh Bánh Bao! Khen ngợi anh ấy.”

“Khen ngợi là hôn4 à?” Công tước đại nhân hỏi: “Khen anh ấy một câu là được rồi.” Yến Đại Bảo chíNHÂNghĩa nói: “Khen ngợi là dùng miệng! 0Có chỗ nào không đúng? Hơn nữa, anh Bánh Bao thích em khen ngợi anh ấy như vậy!” Nói xong, Yến Đại Bảo trợn mắt, nhìn chằm chằm Công tước đại nhân. Đây đâu có phải là cô công chúa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời chứ, biết cãi nhau với cả anh rồi. Công tước đại nhân cảm thấy vô cùng khó chịu, anh hít sâu một hơi, nói với Lý Nhất Địch: “Anh, phiên anh ra ngoài một chút.” Nói rồi anh đặt xiên đồ đã nướng xong vào trong đĩa của Cung Ngũ, dịu dàng nói với cô một câu: “Anh đi một lát sẽ quay lại, em cứ ăn từ từ, đừng vội, vẫn còn rất nhiều.” Cung Ngũ cẩm xiên đồ trong tay, mở to mắt, cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì, sau đó cô gật đầu: “Vâng.” Lý Nhất Địch nhìn Công tước đại nhân một cái, sau đó nhìn về phía Yến Đại Bảo, cười với cô, nói: “Bảo Bảo đợi anh, anh đi ra ngoài một lát rồi về.”

Lý Nhất Địch cạn lời, vịn tay vào tường, thở dài: “Đại Bảo, không có chuyện đó đâu, anh còn không biết chuyện này. Tiểu Ngũ nói linh tinh... Tiểu Ngũ, em nói với Đại Bảo...” Lý Nhất Địch còn chưa kịp nói hết câu thì phát hiện ra Cung Ngũ đã bỏ đi mất rồi. Lần này thì xong thật rồi, vốn dĩ bọn họ ra ngoài là muốn dỗ Cung Ngũ vui vẻ, kết quả giờ cả Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đều tức giận không vui.

Trở lại phòng ăn đồ nướng, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chỉ cắm mặt vào ăn, mặc cho hai người bên cạNHÂNói rách cả miệng, hai người bọn họ vẫn quyết tâm không nói câu gì. Dĩ nhiên, có tức thế nào đi nữa thì nhất định vẫn không thể lãng phí đồ ăn được.

Trên đường trở về, hai cô đều trợn mắt mím môi khoanh tay bày ra dáng vẻ Nữ hoàng.

Đến nhà họ Yến, Cung Ngũ mau chóng đi tìm Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ đang chập chững đi trong phòng khách. Yến Hồi buộc hai quả bóng trên chân mình, chắp tay sau lưng chậm rãi đi bộ, Cải Trắng Nhỏ ở phía sau giờ đôi tay nhỏ lắc lư đuổi theo quả bóng. Yển Hồi cứ đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn một cái, còn chê: “Nhóc mập, mau lên, đi bộ cũng không biết, mày vẫn còn là trẻ con à?” Cải Trắng Nhỏ cũng không biết ông ta đang nói gì, cười giòn tan, chập chững đuổi ở phía sau.

“Cải Trắng Nhỏ!” Cung Ngũ vào nhà là gọi cô bé. Cải Trắng Nhỏ lảo đảo như con chim cánh cụt quay đầu lại. Nhìn thấy Cung Ngũ, cô bé lập tức nhào về phía cô: “Mẹ mẹ...”

Vì vậy hai người vội vàng đuổi theo, tìm một vòng bên ngoài không thấy ai, cuối cùng hỏi ra mới biết hai người thuê một căn phòng để luyện quyền. Biết được thông tin này, cả hai đều lo lắng. Yến Đại Bảo thì lo Lý Nhất Địch bị hủy dung, còn Cung Ngũ thì lo Công tước đại nhân đang bị bệnh không đánh lại Lý Nhất Địch. Hai người cau có đi đến căn phòng kia. Yến Đại Bảo gõ cửa, “Anh Tiểu Bảo! Anh Tiểu Bảo có phải anh ở bên trong không?”

Bên trong truyền đến tiếng đánh đấm qua lại rất mạnh, cũng không biết đánh thành cái gì rồi. Cung Ngũ và Yến Đại Bảo thay phiên gõ cửa, nhưng không có ai mở cửa, cửa khóa trái ở bên trong. Hai cô cuống lên, dưới tình thế cấp bách, Yến Đại Bảo gào khóc: “Anh, nếu như anh không ra ngoài, Tiểu Ngũ nói sẽ không kết hôn với aNHÂNữa!” Cung Ngũ vừa nghe thấy thế, trừng Yến Đại Bảo một cái, kéo cô ra, gào lên với bên trong: “Anh Lý, nếu như anh làm anh Tiểu Bảo bị thương, tôi sẽ nói cho Yến Đại Bảo rất nhiều chuyện xấu anh làm, bao gồm chuyện aNHÂNuôi vợ bé...”

Yến Đại Bảo trợn to mắt lên nhìn Cung Ngũ, hỏi: “Thật sao? Anh Bánh Bao còn nuôi vợ bé hả?” Cung Ngũ còn chưa kịp trả lời, cánh cửa vừa rồi không chút nhúc nhích lập tức bị người kéo ra. Công tước đại nhân và Lý Nhất Địch xuất hiện ở cửa, thở hổn hển cướp lời: “Đại Bảo, cô ấy đang lừa em đấy!/ “Tiểu Ngũ bọn anh đang so tài!”

Công tước đại nhân vội vàng tháo cái găng quân trên tay xuống, thuận tay ném vào trong phòng, mỉm cười nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ đừng tức giận, bọn anh chỉ đang so tài thôi.”

Anh muốn kéo tay Cung Ngũ, ai ngờ cô lại nhìn thấy khóe mắt anh tím bầm. Cô tức giận đùng đùng, hung hăng lườm anh, rồi xoay người rời đi. Yến Đại Bảo bên kia chỉ Lý Nhất Địch, nói: “Anh Bánh Bao anh lừa đảo! Anh còn nuôi vợ bé! Ai, là con hồ ly tiNHÂNào?”

Yến Đại Bảo gật đầu, “Vâng.” Cô nghi ngờ nhìn hai người, Công tước đại nhân và Lý Nhất Địch một trước một sau đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại Cung Ngũ và Yến Đại Bảo, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này không đơn giản. Cung Ngũ đi tới ngồi xuống bên cạnh Yến Đại Bảo, nói: “Lần trước tớ nghe sau khi anh Tiểu Bảo nói ai đó đi ra ngoài với anh ấy một chút, lúc quay lại mặt mũi anh Tiểu Bảo bầm dập, anh ấy còn nói người khác bị thương nghiêm trọng hơn anh ấy.”

Yến Đại Bảo mở to mắt: “ĐáNHÂNhau rồi!”

Hai người vội vàng đứng lên, Cung Ngũ đặt xiên đồ nướng xuống, “Mau lên, nhất định là sắp đáNHÂNhau rồi. Sức khỏe anh Tiểu Bảo không được tốt, không thể đáNHÂNhau được, mau lên mau lên, kéo bọn họ ra đi!”

Bây giờ Cung Ngũ biết anh vẫn chưa khỏe, nếu như thật sự đáNHÂNhau bị bệnh có phải là sẽ rất thua thiệt không?

Yến Đại Bảo đi ở sau lưng cô, nói: “Nếu như anh Bánh Bao bị hủy dung thì làm thế nào? Tớ thích anh Bánh Bao đẹp trai. Nếu như anh ấy xấu đi, ngộ nhỡ tớ không thích anh ấy nữa không phải là anh ấy sẽ rất đau lòng sao? Mau lên mau lên!”

Trở lại phòng ăn đồ nướng, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chỉ cắm mặt vào ăn, mặc cho hai người bên cạNHÂNói rách cả miệng, hai người bọn họ vẫn quyết tâm không nói câu gì. Dĩ nhiên, có tức thế nào đi nữa thì nhất định vẫn không thể lãng phí đồ ăn được.

Trên đường trở về, hai cô đều trợn mắt mím môi khoanh tay bày ra dáng vẻ Nữ hoàng.

Đến nhà họ Yến, Cung Ngũ mau chóng đi tìm Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ đang chập chững đi trong phòng khách. Yến Hồi buộc hai quả bóng trên chân mình, chắp tay sau lưng chậm rãi đi bộ, Cải Trắng Nhỏ ở phía sau giờ đôi tay nhỏ lắc lư đuổi theo quả bóng. Yển Hồi cứ đi được hai bước lại quay đầu lại nhìn một cái, còn chê: “Nhóc mập, mau lên, đi bộ cũng không biết, mày vẫn còn là trẻ con à?” Cải Trắng Nhỏ cũng không biết ông ta đang nói gì, cười giòn tan, chập chững đuổi ở phía sau.

“Cải Trắng Nhỏ!” Cung Ngũ vào nhà là gọi cô bé. Cải Trắng Nhỏ lảo đảo như con chim cánh cụt quay đầu lại. Nhìn thấy Cung Ngũ, cô bé lập tức nhào về phía cô: “Mẹ mẹ...”

Yến Hồi quay đầu lại nhìn một cái, có chút không vui: “Nhóc mập, mày không đuổi theo bóng, không cho máy chơi nữa.”

Ông ta trừng Cung Ngũ một cái, nhìn thấy cô là khó chịu.

Yến Đại Bảo ở phía sau xị mặt ra, ngồi xuống sofa, khoanh tay lại: “Hừ!” Yến Hồi kiNHÂNgạc: “Yến Đại Bảo, sao thế? Tại sao lại tức giận? Yến Đại Bảo con nói đi, có chuyện gì thế? Tại sao con lại tức giận, nói mau, ai bắt nạt con? Nói cho ông đây, ông đây đánh gãy chân hắn!” Sau đó Lý Nhất Địch đi vào, Yến Hồi lập tức nổi điên: “Cái thằng oắt con này, lão già Lý Tấn Dương kia dạy mày thế nào vậy? Mày bám lấy Yến Đại Bảo nhà ông đây, lại còn bám đến tận nhà à? Mày to gan lắm, ông đây không tha cho mày đâu!”

Lý Nhất Địch nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, “Chú Yến.” Yến Hồi ghét bỏ: “Ông đây không quen mày!” “Ba!” Yến Đại Bảo mím môi, trợn to mắt, nói: “Anh Bánh Bao có tìNHÂNhân nhỏ ở bên ngoài, anh ấy lừa gạt tình cảm của con!” Yến Hồi từ từ quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười u ám, “Vậy sao? Hóa ra mày lại lừa dối tình cảm của Yến Đại Bảo nhà ông đây? Mày thật là to gan! Xem hôm nay ông đây có chặt chân mày không!”

Ông ta nhảy lên, nhào qua phía Lý Nhất Địch, lập tức đáNHÂNhau.

Cung Ngũ thấy vậy vội vàng che mắt Cải Trắng Nhỏ lại rồi bể nó về phòng. Công tước đại nhân đi gọi Triển Tiểu Liên trước, đợi Triển Tiểu Liên xuống rồi, anh cũng vào phòng trẻ em. Bên ngoài ầm ĩ một lúc lâu, tiếng gào của Triển Tiểu Liên và tiếng tức giận của Yến Hồi, cùng với tiếng giải thích của Lý Nhất Địch với Yến Đại Bảo. Cô chặc lưỡi, có chút cạn lời thở dài, nói: “Haiz, bên ngoài thật là ồn ào.”

Công tước đại nhân nhìn cô một cái, bên ngoài nhốn nháo thàNHÂNhư vậy, không phải là do một câu nói của cô gây ra sao? Nhưng anh không thể nói câu này ra được, bây giờ anh vẫn đang trong thời kỳ bị xem xét, phải biểu hiện tốt một chút.

Anh yên tĩNHÂNgồi ở bên cạNHÂNhìn Cung Ngũ chơi với Cải Trắng Nhỏ. Cải Trắng Nhỏ đã biết đi rồi, hai ngày nay cô bé không cần người bể, cứ đòi xuống tự đi, lắc la lắc lư, thật sự vô cùng đáng yêu.

Cung Ngũ nghiêm túc nhìn Cải Trắng Nhỏ đi lại, lo lắng nói: “Sao em lại cảm thấy lúc đi bộ mông của Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta hơi to nhỉ?”

Công tước đại nhân kinh hãi: “Đâu có, Cải Trắng Nhỏ nhà chúng ta đóng bỉm, lúc đi bộ nhìn mông sẽ hơi to, nhưng trên thực tế không to. Sau này Cải Trắng Nhỏ của chúng ta lớn lên chắc chắn dáng người sẽ rất đẹp.” Cung Ngủ không tiếp lời anh, Cải Trắng Nhỏ đã đang tự chơi một mình rồi. Công tước đại nhân lại nói: “Sáng hôm nay anh đã liên lạc với công ty tổ chức tiệc cưới, Tiểu Ngũ, thứ bảy em dành ra chút thời gian được không? Chúng ta cùng đi xem kế hoạch hôn lễ.”

Cung Ngũ suy nghĩ một chút, trả lời: “Vâng, được.”

Tiếng động bên ngoài vẫn đang tiếp diễn, có điều chỉ còn lại tiếng Triển Tiểu Liên. Công tước đại nhân không nhịn được nói: “Bình thường mami không như vậy, lần nào cũng là chủ Yến khiến bà phát điên.”

Cung Ngũ vẫn không tiếp lời, Công tước đại nhận lại nói: “Chuyện em vừa nói đó là thật sao? Chuyện của Lý Nhất Địch ấy?”

“Giả.” Cung Ngũ nói: “Hai người đáNHÂNhau ầm ĩ ở bên trong, bọn em ở bên ngoài gõ cửa cũng không ai để ý, sau đó em chém gió như vậy. Kết quả Yến Đại Bảo lại tin, sau đó anh Lý thảm rồi.”

Nói rồi, cô còn vô cùng thông cảm với Lý Nhất Địch.

Cung Ngũ chơi với Cải Trắng Nhỏ một lúc lâu, rồi xin phép ra về. Công tước đại nhân muốn đưa cô về, Cung Ngủ từ chối ngay: “Không cần đâu, em có thể tự về nhà. Kỹ thuật lái xe của chú tài xế rất tốt.” Lúc nói chuyện với Công tước đại nhân cô rất cứng rắn, còn lúc nói chuyện với Cải Trắng Nhỏ thì giọng dịu dàng đến nỗi có thể vắt được ra nước, “Tạm biệt cục cưng, ngày mai mẹ lại đến thăm con.”

Cải Trắng Nhỏ được ba bể, khuôn mặt nhỏ bé rất buồn. Trước kia không có lần nào tạm biệt Cải Trắng Nhỏ cả, cô bé quên rồi cũng không sao. Nhưng lần này Cung Ngũ tạm biệt cô bé, Cải Trắng Nhỏ biết mẹ phải đi, chu cái miệng nhỏ nhắn ra mếu máo. Cung Ngũ nhìn mà cảm thấy trái tim nhỏ bé không chịu nổi, “Cục cưng, ngày mai mẹ lại đến nữa mà!”

Thấy cô bé sắp khóc, nước mắt Cung Ngũ cũng suýt nữa rơi xuống. Cô hung hăng lườm Công tước đại nhân một cái, “Anh Tiểu Bảo anh bể nó ra đây làm gì? Bể nó vào trong chơi với nó không được sao?”

Công tước đại nhân im lặng bế Cải Trắng Nhỏ đi vào phòng, Cải Trắng Nhỏ nghiêng đầu liều mạng nhìn về phía cô, còn gọi: “Ma ma... ma ma...”

Cung Ngũ suýt nữa rơi nước mắt.

Sau khi về nhà tâm trạng cô hơi kém, Bộ Tiểu Bát đi qua, “Chị, mẹ nói chị sắp làm cô dâu rồi, tại sao sắp làm cô dâu mà chị lại không vui? Em thấy cô dâu đều rất vui vẻ.” Cung Ngũ giơ tay véo má cậu, nói: “Chị vui mà.” “Chị nói dối! Em nhìn mặt chị là biết chị không vui rồi.” Bộ Tiểu Bát nói: “Tại sao thế?” Cung Ngũ: “Bởi vì chị nhớ Cải Trắng Nhỏ.”

Bộ Tiểu Bát: “Đợi chị kết hôn rồi sẽ có thể ở bên Cải Trắng Nhỏ. Ba kết hôn với mẹ, em mới sống chung với bọn họ này.”

Cung Ngũ nhìn cậu một cái, xoa đầu cậu. Đến buổi tối, Cung Ngũ nhận được tin nhắn của Công tước đại nhân gửi đến.

Anh hỏi: [Tối mai Tiểu Ngũ có rảnh không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.