Trăm Lượng Bạc Ta Liền Lấy Thân Báo Đáp

Chương 104: Chương 104




Cung Ngũ kiên quyết lắc đầu: “Mẹ, con thật sự không nói gì cả, mẹ phải tin tưởng con! Là tự anh Tiểu Bảo nói với con, nói có tám con số tám, c3on số đó con dám nói ra sao? Nhất định là không thể “ Nhạc Mỹ Giảo nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau cùng nói: “Con nói với người ta2, không cần nhiều như vậy, để người khác nghe thấy, sẽ cho rằng chúng ta tham lam.” Cung Ngũ phồng má, nói: “Vậy được rồi, tùy mẹ thôi, con k5hông quản nữa, được chưa?” Uổng công cô vui vẻ một trận, anh Tiểu Bảo tình nguyện cho cô nhưng lại không cho cô nhận, tại sao chứ?

Nh4ạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn cô, “Con còn không cam tâm tình nguyện à? Con nghĩ sính lễ lấy dễ lắm sao? Người ta cho nhiều thì trách nhiệm của c0on với nhà chồng cũng phải nhiều. Hơn nữa, những thứ mang tính tượng trưng như vậy lấy nhiều để làm gì?”

Cung Ngũ vốn dĩ đang không vui, nhưng nghe lời Nhạc Mỹ Giảo nói, cảm thấy lời của bà cũng rất có lý.

Công tước đại nhân ngày nào cũng nói chuyện với cô về các vấn đề của đám cưới, hôn lễ tổ chức ở đâu, đãi tiệc ở chỗ nào, Cải Trắng Nhỏ đến lúc đó sẽ mặc váy màu gì, để hai cậu nhóc Bộ Tiểu Bát và Bộ Tiểu Cửu cầm hoa có đủ hay không. Tóm lại, tất cả mọi chuyện của hôn lễ anh đều đích thân hỏi đến, đồng thời cũng kéo cô vào cùng bàn bạc. Cung Ngũ vốn rất sợ phiền phức, bây giờ thì cảm thấy ngày nào cũng đau đầu. Để hai cậu nhóc kia cầm hoa thì hơi ít, Cung Ngũ nói: “Anh Tiểu Bảo, nhà Đoàn Tiêu có Tiểu Mao Đầu, bảo Tiểu Mao Đầu cùng đến đi.”

Hai người xem xong vài căn nhà mà Công tước đại nhân chọn ra, mất thời gian cả một ngày, sau cùng dựa theo sở thích của Cung Ngũ, chọn ra một căn biệt thự có sân vườn, vị trí cũng khá là tốt, ở cách nhà họ Yến và nhà họ Bộ không xa, đi đến nhà nào cũng chỉ mất khoảng mười mấy phút.

Cung Ngũ nhìn trong nhìn ngoài mấy lượt, “Anh Tiểu Bảo, em thích cái này. Em thích nhà có sân vườn, có thể trồng rau.” Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn cô: “Tiểu Ngũ muốn trồng rau à?” Cung Ngũ gật đầu, “Phải trồng rau. Như vậy sau này chúng ta sẽ được ăn rau cải xanh thân thiện với môi trường, ở bên cạnh có thể nuôi một ít gà cho Cải Trắng Nhỏ” Công tước đại nhân khó hiểu hỏi: “Tại sao phải nuôi gà cho Cải Trắng Nhỏ? Nuôi một con cún cũng được mà.” Cung Ngũ gật đầu: “Cũng đúng, nuôi cún cũng được, haha. Anh Tiểu Bảo không cần để ý mấy chuyện nhỏ đó. Ở đây, ở đây em cảm thấy có thể để vài cái lồng chim bồ câu, nuôi vài con bồ câu đẻ trứng cho Cải Trắng Nhỏ ăn.”

Căn nhà mới được xây, nội thất bên trong hoàn toàn mới, đặc biệt bên trong còn bố trí một căn phòng trẻ con rất to, cách bài trí trong nhà hoàn toàn không giống ở nhà họ Yển. Trong nhà còn có một căn phòng nhỏ thần kỳ, còn có lều vải, bên trong còn có rất nhiều thứ kỳ lạ cổ quái. Cung Ngũ đi xem một vòng bên trong, không kìm được mà “woa” lên một tiếng, “Anh Tiểu Bảo, nếu em là Cải Trắng Nhỏ thì tốt rồi.”

Công tước đại nhân thở dài: “Anh không hi vọng Tiểu Ngũ là Cải Trắng Nhỏ, Cải Trắng Nhỏ là Cải Trắng Nhỏ được rồi, Tiểu Ngũ chỉ có thể là Tiểu Ngũ.”

Cung Ngũ ngồi xuống sofa của Cải Trắng Nhỏ, vừa ngồi xuống thì bị lọt thỏm vào trong, mềm mại đến mức lún xuống thật sâu. Dưới đất trải một tấm thảm dày, đi chân không chạy nhảy bên trên cũng rất thoải mái. Cung Ngủ không ngừng ngạc nhiên reo hò, cảm thấy thật là thần kỳ, tại sao lại có người cho một đứa trẻ một căn phòng lớn như vậy, còn bài trí rất đẹp mắt.

Cô bĩu môi, vẻ mặt đố kỵ nói: “Nếu lúc nhỏ mà ba em cho em một căn phòng thế này, em nhất định sẽ cảm động chết được.” Công tước đại nhân trầm ngâm không nói gì, sau đó anh khom lưng giơ tay, kéo cô đi ra: “Bây giờ cũng chưa muộn, chúng ta đi xem phòng của chúng ta có được không? Phòng của anh và Tiểu Ngũ.”

Nghe anh nói, Cung Ngũ lập tức có suy nghĩ khác, liếc mắt nhìn anh một cái, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, em sẽ không bị anh lừa đi qua đó đâu, anh định nhân lúc ngủ trưa để làm chuyện đấy à? Em nói cho anh biết, em không dễ bị lừa đâu. Em là người rất có nguyên tắc đấy!”

Công tước đại nhân thở dài: “Chỉ là đi xem phòng của chúng ta thôi.”

Cung Ngũ rề rà đi theo anh qua đó, đi đến cửa còn bám vào khung cửa, mở miệng nói: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta đứng đây nhìn là được rồi.” Nhưng khi nhìn thấy cách bài trí trong phòng, cô liền bước vào trong. Nếu căn phòng của Cải Trắng Nhỏ là chứa cả một vương quốc cổ tích của trẻ con thì căn phòng này chính là vương quốc cổ tích của người lớn. Nền phòng được sơn màu vàng kem khiến tâm trạng người ta rất thoải mái. Bên trong có một chiếc giường rất lớn hình tròn tuyệt đẹp, bên trên treo một chiếc màn hoa lệ. Cung Ngũ sờ vào, mềm mại như đang chìm trong đống vải bông.

Trong phòng được trang trí theo phong cách cung đình châu u, đến cả tủ quần áo cũng mang phong cách của công chúa.

“Không thành vấn đề.” Vì thế Cung Ngũ gọi điện thoại cho Đoàn Tiêu, nói cô sắp kết hôn, thiếu các bé cầm hoa, muốn nhờ Tiểu Mao đầu. Phụ dâu cũng là một vấn đề, bạn bè bên cạnh Cung Ngủ không có ai đã kết hôn. Yến Đại Bảo nhất định cũng được tính là một người, sau đó cô gọi điện thoại cho Lam Anh, Lam Anh đồng ý ngay: “Không thành vấn đề. Đồ của phù dâu phải thống nhất hay bọn tớ tự chuẩn bị?” Cung Ngũ suy nghĩ, nói: “Thống nhất đi.”

An Hổ Phách cũng đã báo rồi, sau cùng Cung Ngũ gọi điện thoại cho Tần Tiểu Ngư, “Tần Tiểu Ngư này, tớ sắp kết hôn, đến lúc đó cậu là phù dâu cho tớ nhé. Tớ cần bốn người, Yến Đại Bảo, Lam Anh, An Hổ Phách, còn thiếu một người, cậu làm nhé?”.

Tần Tiểu Ngư kinh ngạc: “Tiểu Ngũ, cậu sắp kết hôn à? Sao cậu lại muốn kết hôn? Woa, nhưng cũng nên kết hôn rồi, Cải Trắng Nhỏ đã lớn rồi mà. Tớ làm phù dâu à? Không thành vấn đề! Tớ làm phù dâu cho cậu là chuyện đương nhiên!”

Cung Ngũ nhe răng: “Ừ, đúng rồi, cậu không cần mua quần áo phù dâu, tớ muốn quần áo đẹp một chút, nhưng không được để các cậu đẹp hơn tớ, nên tớ không để các cậu tự mình quyết định được. Lỡ đến lúc đó các cậu trang điểm ăn mặc như tiểu yêu tinh, cướp kết uy phong của tớ thì phải làm sao?”

Tần Tiểu Ngư hào hứng: “Được rồi, vậy cậu cũng phải chọn kiểu đẹp một chút đấy.” Cung Ngũ gật đầu: “Không thành vấn đề, yên tâm đi!”. cúp máy, Cung Ngũ cảm thấy bản thân bận rộn trở lại rồi. Điện thoại của Công tước đại nhân lại gọi đến, anh hẹn cô ra đi xem nhà, có vài căn nhà khá ổn, nhưng không biết căn nào Cung Ngũ sẽ thấy hài lòng.

Nghe anh nói, Cung Ngũ lập tức có suy nghĩ khác, liếc mắt nhìn anh một cái, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, em sẽ không bị anh lừa đi qua đó đâu, anh định nhân lúc ngủ trưa để làm chuyện đấy à? Em nói cho anh biết, em không dễ bị lừa đâu. Em là người rất có nguyên tắc đấy!”

Công tước đại nhân thở dài: “Chỉ là đi xem phòng của chúng ta thôi.”

Cung Ngũ rề rà đi theo anh qua đó, đi đến cửa còn bám vào khung cửa, mở miệng nói: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta đứng đây nhìn là được rồi.” Nhưng khi nhìn thấy cách bài trí trong phòng, cô liền bước vào trong. Nếu căn phòng của Cải Trắng Nhỏ là chứa cả một vương quốc cổ tích của trẻ con thì căn phòng này chính là vương quốc cổ tích của người lớn. Nền phòng được sơn màu vàng kem khiến tâm trạng người ta rất thoải mái. Bên trong có một chiếc giường rất lớn hình tròn tuyệt đẹp, bên trên treo một chiếc màn hoa lệ. Cung Ngũ sờ vào, mềm mại như đang chìm trong đống vải bông.

Trong phòng được trang trí theo phong cách cung đình châu u, đến cả tủ quần áo cũng mang phong cách của công chúa.

Cung Ngũ đi dạo một vòng trong phòng, miệng cô đã há thành hình chữ “O”. Cô xoay đầu lại nhìn Cổng tước đại nhân, hỏi: “Vậy anh cũng ở trong căn phòng này sao?”

Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Đây là phòng của hai chúng ta.”

Cung Ngũ mỉm cười gian xảo, “Nhưng... đây là phòng của công chúa mà!”

Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Xem như anh được ké Tiểu Ngũ đi.”

“Anh không chê căn phòng này trông nữ tính quá sao?” Công tước đại nhân: “Tiểu Ngũ thích là quan trọng nhất.” Cung Ngũ rất hài lòng với câu trả lời của anh, gật đầu: “Được rồi, nhưng em cũng phải cảm ơn anh vì đã suy nghĩ cho em.” Công tước đại nhân hơi nhíu mày, “Tiểu Ngũ không cần nói với anh những lời khách sáo đó.”

Cung Ngũ ngước mắt nhìn anh một cái, hai tay để ra phía trước, nói: “Em không khách sáo với anh đâu... thật ra thì em có chuyện muốn nói... Anh Tiểu Bảo, trong lòng em luôn có một khúc mắc, em nhớ lại rồi, nhưng em không có ai để tâm sự, em cũng không dám nói với mẹ, em chỉ có thể giữ trong lòng thôi.”

Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ cứ nói, có chuyện gì cứ nói, anh nghe đây.”

Cô suy nghĩ, sau đó đi đến trước mặt anh, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh nói thật với em. Sức khỏe của anh... đã ổn chưa? Chuyện này anh không thể lừa em! Anh Tiểu Bảo em nói cho anh biết tuy em chưa nhớ lại hoàn toàn, nhưng em đã nhớ ra phần lớn mọi chuyện của em và anh, bây giờ anh nhìn vào mắt em, trả lời em, anh đã khỏi bệnh chưa?”

Công tước đại nhân cứng đờ trước mặt cô, mím môi, hoàn toàn không nghĩ đến việc cô sẽ hỏi chuyện này, anh định sờ mặt cô, kết quả Cung Ngũ nhanh chóng lùi về sau một bước, trừng to mắt, nói: “Dừng lại! Không được động vào em! Trả lời câu hỏi của em, bệnh của anh đã khỏi chưa?” “Tiểu Ngū...” “Trả lời câu hỏi của em đi!” Cung Ngũ trừng mắt, nói: “Lúc cầu hôn em anh đã có nói, anh nói anh sẽ không chết có đúng không? Anh sẽ ở cạnh em đến cuối cuộc đời, em chưa chết thì anh không thể chết, Cải Trắng Nhỏ chưa trưởng thành thì anh không thể chết. Nhưng em đã biết chuyện anh bị bệnh, trong thời gian hai năm anh ở Gaddles, anh nói đi, bệnh của anh đã khỏi chưa?” Công tước đại nhân mím môi, sau đó anh trả lời: “Thuốc đã dùng hết rồi, Matthew đang trồng...”

Cung Ngũ hét lên: “Anh là một kẻ nói dối! Lại lừa em!”

Nói xong thì cô xoay người, tức giận đùng đùng bỏ đi.

Công tước đại nhân đuổi theo: “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ xoay đầu lại, chỉ vào anh: “Không được đi theo, nếu anh dám đi theo thì chúng ta hủy hôn lễ, em nói được là làm được!” Nói xong thì cô đi ra cửa, ngồi vào xe, hét lên với tài xế: “Chúng ta đi!” Tài xế vội vàng hỏi: “Vậy ngài Edward...” “Đi!” Cung Ngũ vò đầu, nhắm mắt dựa vào sau ghế, trong lòng vô cùng tức giận. Trong lòng càng suy nghĩ thì càng thấy sợ, càng nghĩ thì nước mắt càng muốn tuôn ra. Tài xế hỏi cô: “Cô Ngũ, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Cung Ngũ: “Đến nhà họ Yến.”

Tài xế gật đầu, “Vâng cô Ngũ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.