Trạm Lam Huy Chương

Quyển 2 - Chương 6: Vạn pháp đồng nguyên




Lâm Tuyền và Phương Nam vừa vào chiếc Dogde Rams do Quý Vĩnh tới đón, cửa xe vừa mới đóng lại Lâm Tuyền đã đặt lên môi cô một nụ hôn thật nồng nàn, hai chiếc lưỡi cuốn lấy nhau trong men say bất tận, đem hết tương tư, quyến luyến gửi gắm vào nụ hôn dài triền miên.
Bên ngoài tuyết rơi lất phất, trong xe nhiệt độ càng lúc càng tăng, Lâm Tuyền say sưa vuốt ve cơ thể mỹ miều của Phương Nam, hôn điên cuồng chiếc cổ trắng nõn nà, tay vầy vò hai ngọn núi cao vút. Phương Nam cổ ngửa ra sau, hơi thở hổn hển xen lẫn tiếng rên khe khẽ, Lâm Tuyền bế xốc người cô lên, cho tay kéo quần cô xuống, thì « uỵch » tiếng, cả hai ngã lăn xuống ghế.
- Vào khách sạn nhé.
Lâm Tuyền vẫn nằm đè lên người Phương Nam, phả lên mặt cô hơi thở nóng hổi đậm mùi dục vọng:
- Ừ.
Phương Nam mắt lập lờ xuân tình, gò má hồng hồng kiều diễm.
Nhưng trời chẳng chiều lòng người di động của hai người đồng loạt kêu vang, nhìn số thì toàn là người quen cả, chuyện Lâm Tuyền trở về đã lan ra rồi.
Cả hai nhìn nhau cười khổ, hôm nay không thoát được rồi, Phương Nam chỉnh trang lại y phục, ngồi trở lại ghế, tay đặt lên ngực Lâm Tuyền:
- Cậu tráng kiện hơn nhiều rồi, bộ dạng này làm sao đi gặp người khác được, phải cắt tóc cạo râu đi, còn tắm rửa nữa. đến Quốc Tế Tĩnh Hải, ở đó đầy đủ các dịch vụ.
Lâm Tuyền đi cạo râu, cắt tóc trước, sau đó đi tắm, vừa trong buồng tắm ra thì Phương Nam đã đợi sẵn với một bộ vest màu xám, vừa giúp y mặc quần áo vừa nói:
- Chú Quý bảo Bí thư Cảnh, chủ tịch Khổng ở Tú Thủy Các bày tiệc tẩy trần cho người nào đó, người khác ngửi thấy mùi thối cũng tới rồi.
Lâm Tuyền nâng tay lên ngửi ngửi, thơm tho sạch sẽ:
- Không quen chút nào, bộ quấn áo kia của em đâu rồi?
Phương Nam chỉ vào góc phòng, bộ trang phục kỳ dị của y đã được gấp cẩn thận ở đó:
- Tôi biết cậu muốn giữ lại làm kỷ niệm.
Lâm Tuyền đưa tay ôm vòng eo Phương Nam:
- Vợ yêu thật hiểu tâm ý của anh.
Phương Nam không đính chính cách xưng hô của y như trước kia, lườm một cái, oán giận nói:
- Nói những lời ngon ngọt ích gì, bỏ đi liền bốn tháng.
- Yên tâm, đêm nay anh bù đắp lại …
- Bù đắp cái gì, ai thèm.
Phương Nam đỏ mặt đẩy y ra, nói:
- Tôi ra trước, một lúc sau mới được ra đấy.
Lâm Tuyền ăn mặc chỉnh tề đi ra, Phương Nam đang nói chuyện với một cô gái, trùng hợp thế nào mà lại là cô gái cho y một tệ, cô gái đã cởi chiếc áo len dày bên ngoài, lộ ra trang phục công sở màu xám, trông thành thục hơn nhiều.
- Cô ấy là Đỗ Nguyệt, giám đốc phòng doanh nghiệp Quốc Tế Tĩnh Hải.
Phương Nam giới thiệu cho Lâm Tuyền:
Lâm Tuyền khẽ gật đầu đáp lại, tuổi tác này quá trẻ với một vị giám đốc phòng doanh nghiệp rồi, không biết có quan hệ gì với Đỗ Tử Hành, ông chủ Quốc Tế Tĩnh Hải.
Phương Nam lại chỉ vào Lâm Tuyền, nói với Đỗ Nguyệt:
- Đây là Lâm Tuyền, một gã lang thang.
Đỗ Nguyệt làm sao có thể nhận ra được Lâm Tuyền chính là "tên ăn mày" lúc nãy, chỉ nghĩ Phương Nam nói đùa, tự nhiên đưa tay bắt tay Lâm Tuyền.
Đi cầu thang cuốn xuống lầu, khi qua đại sảnh tầng trệt, chợt một bóng người nhu hoa tha thướt lọt vào tầm mắt Lâm Tuyền, rẽ qua quầy trang sức, đi vào thang máy. Lâm Tuyền càm giác cực kỳ thân thuộc, đứng lại đó, nhưng không nghĩ ra bóng dáng động lòng người đó khớp với ai trong ký ức của mình.
Chắc chắn là người quen, Lâm Tuyền tự tin vào trí óc siêu phàm của mình không có gì nhầm lẫn.
- Sao thế?
Phương Nam hỏi:
- Nhìn thấy một cô gái đi vào thang máy, quen lắm nhưng không nhớ ra là ai.
Lâm Tuyền ngoẹo đầu, dáng vẻ suy nghĩ rất nung:
Phương Nam thò đầu ra nhìn, cánh cửa sáng bóng làm bằng thép không rỉ đã đóng lại chầm chậm đi lên. Lâm Tuyền có một trí nhớ cực kỳ xuất sắc, Phương Nam có lần lấy danh bạ điện thoại ra cho Lâm Tuyền xem, đố y đọc xong nhớ được, Lâm Tuyền làm được thật, nên khó có chuyện y không nhớ ra là ai.
Trong đầu Phương Nam thoáng qua chút lo lắng, hỏi:
- Hay là ký ức trước khi vào Lâm gia?
Lâm Tuyền lắc đầu:
- Không phải, không nhìn thấy trước mặt, chỉ thấy sau lưng quen quen thôi, thôi coi như bớt nhìn một mỹ nữ vậy.
Phương Nam thấy Lâm Tuyền còn đùa được thì khẽ đá y một cái, lòng rất vui vẻ, Lâm Tuyền đã chững trạc hơn nhiều rồi, ra dáng một nam nhân đội trời đạp đất rồi, ôm lấy cánh tay y đi ra khỏi đại sảnh.
Lâm Tuyền đem chuyện Đỗ Nguyệt bố thí cho y thêm dầu thêm mỡ kể lại một lượt, khiến Phương Nam cười chảy nước mắt. Đi ngoài cửa, sau chiếc Volve xám bạc là một hàng xe dài, đám Quách Bảo Lâm ngay cả kiên nhẫn đợi y cũng không có, lái thẳng xe tới chỗ này.
Thật đúng là một cuộc triển lãm xe hơi đắt tiền, Bentley, BMW 760, Porche, Ferrari, làm chật kín con đường phía trước Tòa nhà Tĩnh Hải, làm cả con phố thương nghiệp tắc luôn, khiến người qua lại đều đừng chân chỉ chỏ, những chiếc xe không đi qua được thì bấm còi điên cuồng, làm cả con phố bỗng chốc trở nên cực kỳ huyên náo.
- Giải tán, giải tán, có chuyện ...
Một cảnh sát vừa mới lên tiếng quát tháo thì bị ngay đồng nghiệp giữ lại, mấy cảnh sát cùng trố mắt ra, số xe hơi đắt tiền kia cũng đành đi, nhưng trong số đó còn có chiếc Cheetah của phó cục trưởng Vương, bọn họ ăn gan báo chả dám xua đuổi.
Quách Bảo Lâm liếcVương Hiểu Dương, trêu:
- Tôi bảo anh kiếm mấy chiếc xe cảnh sát mở đường, anh lại không tin.
Vương Hiểu Dương cười khổ, vẫy tay gọi một viên cảnh sát rụt rè đứng cách đó không xa:
- Đồng chí gọi điện cho Lý Quý, nói với đồng chí ấy có đội xe quan trong sẽ từ nơi này tới Tú Thủy Các, bảo đồng chí ấy phụ trách đảm bảo giao thông thông suốt.
Viên cảnh sát kia đứng nghiêm thi lễ:
- Vâng thưa cục trưởng Vương, tôi lập tức báo với đội trưởng Lý.
Lâm Tuyền nào có dũng khí đứng ngoài đường cho người ta ngó nghiêng bình phẩm, chui vội vào trong xe, hạ cửa kinh xuống mới giơ nắm đấm với Quách Bảo Lâm:
- Chuyện gì tới tay mày cũng biến bị, mày muốn tao vừa mới trở về đã bị người dân toàn Tĩnh Hải nguyền rủa lắm phải không?
Xe cộ bị kẹt hai đầu đường vẫn đang ra sức bóp còi, náo loạn cả phố, Quách Bảo Lâm cười ha hả:
- Mày sợ bị người ta nguyền rủa từ bao giờ thế? Giá nhà ở tại Kiến Nghiệp tăng 22% có công lớn của mày, mày đã nghĩ có bao nhiêu người nguyền rủa máy chưa?
- Thế có bao nhiêu thiếu nữa vô tri nguyền rủa mày?
Lâm Tuyền đốp lại luôn:
- Phải tới Tú Thủy Các trước đã, nếu đề phóng viên ĐTH đánh hơi được mò tới cẩn thận bị ăn chửi.
Vương Hiểu Dương là phó cục trưởng phụ trách công tác thường nhật ở cục công an, đôi khi một câu nói của hắn còn hiệu quả hơn thường ủy thành phố. Có xe cảnh sát giao thông mở đường, đội xe mau chóng tới bãi đỗ Tú Thủy Các.
Quách Đức Toàn cùng Lâm Minh Đạt, Cảnh Nhất Dân, Liễu Diệp Thiên đang đợi trước cửa nhà hàng, Lâm Tuyền vừa mới bước xuống xe bị Lâm Tĩnh Di xách tai:
- Giỏi nhỉ, đi liền một lèo tới giờ mới về, mấy tháng cuối còn không thèm cả gọi điện thoại về nhà, về cũng không thèm báo trước, có giỏi thì đi nữa đi.
- Chị, em nhớ chị nhất đó.
Lâm Tuyền không la oai oái cầu xin như trước kia, còn ôm chầm lấy Lâm Tĩnh Di, hôn lên má cô chụt một cái, Lâm Tĩnh Di ngượng ngùng đẩy y ra:
- Thẳng khỉ ạ, học đâu ra cái trò này.
Lâm Tuyền cười hì hì không buông, lại còn hôn thêm má kia Lâm Tĩnh Di cái nữa mới đi về phía Lâm Minh Đạt, Cảnh Nhất Dân:
- Ba, chú Cảnh, trời lạnh thế này mọi người đứng ngoài làm gì, thiếu chút nữa làm con không dám xuống xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.