Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Chương 8




Hàn Phong nhà ở khu này cho nên dù là nghỉ hè cũng có thể gặp mặt Giang Vãn. Giang Vãn bảo vệ nghiên cứu nên cũng không có ý định trở về.

Thật vất vả hai người mới có danh có phận, không tranh thủ xúc tiến tình cảm thì quả thực quá lãng phí!

Lúc trước coi Giang Vãn như thần tượng, luôn đặt ở trên cao ngước nhìn, khi đó hai người còn chưa quen biết, Hàn Phong đối với Giang Vãn sùng bái nhiều hơn là yêu thích. Bất quá bây giờ vị trí Đại Thần bị hạ xuống, Hàn Phong liền phát hiện kỳ thật Giang Vãn có không ít tật xấu, nhưng cảm giác chân thật hơn chút ít.

Hàn Phong không đem chuyện kết giao bạn trai nói cho cha mẹ hay, vì cậu chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, hoặc nói là, cậu mong Giang Vãn chủ động đến gặp cha mẹ cậu thì tốt hơn. Dễ dàng trở thành người yêu với Giang Vãn cứ luôn có cảm giác không thực!

“Tụi mình đến công viên giải trí.” Giang Vãn nói, hôm nay hai người bọn họ xem như mặc áo đôi đi, đều là sơmi trắng với quần đen. Bất quá sinh viên mặc như này cũng bình thường thôi. Chỉ là trong mắt người yêu nó rất khác biệt, cho dù chuyện đó nhỏ nhặt nhưng lại đầy ngọt ngào.

“Ừ, cũng được.” Hàn Phong kinh hỉ nói, cậu thật lâu trước kia từng nghĩ sẽ đi cùng người mình thích đến nơi này, “Nghe nói gần đây mới ra trò tàu lượn! Em sớm đã muốn thử!” Hàn Phong rất kích động.

Σ(っ°Д°;)っ

Giang Vãn sao lại không biết trò tàu lượn đó.

Mặt anh bỗng nhiên cứng ngắc! Cái loại trượt lên trượt xuống đến tột cùng có cái gì hay? Trừ bỏ thét chói tai còn có ý nghĩa gì nữa chứ?! Giang Vãn muốn rít gào, vì cái gì Hàn Phong thoạt nhìn ngoan ngoãn lại đi thích cái trò này?

Được rồi Đại Thần, kỳ thật anh chính là mắc chứng sợ độ cao mà thôi, không cần vũ nhục trò chơi hết sức thuần khiết đến như vậy có được không?

“Làm sao vậy? Anh không khỏe à?” Hàn Phong mẫn cảm nhận thấy sắc mặt Giang Vãn có điểm không đúng!

“Không có gì.” Đại Thần không hổ là Đại Thần, rất nhanh liền phản ứng, đối Hàn Phong cười nói.

“Ừ, ít người rồi kìa, chúng ta đi mua phiếu nhanh lên.” Hàn Phong nóng lòng muốn thử.

Nếu muốn làm người yêu vui vẻ, điều đầu tiên là phải kiên trì chiều chuộng họ —— trích [Từ điển luyến ái]

Giang Vãn nhớ tới lời dạy trong cuốn sách nhỏ, nhìn nhìn tàu lượn chạy như bay đang lượn một vòng 360 độ, áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, cùng Hàn Phong đi mua phiếu. Không chỉ cười, còn phải giả một bộ trấn định mới được! Em ấy sẽ nhìn mình với ánh mắt sùng bái thì cỡ nào đáng yêu?

Hận! Xếp hàng mua vé sao lại nhanh đến thế?

Hàn Phong lôi kéo Giang Vãn đi đến chỗ ngồi.

“Giang Vãn, anh phải bảo vệ em a!” Hàn Phong rõ ràng đang dùng ánh mắt trong suốt làm nũng đây mà.

“Đương nhiên.” Giang Vãn mỉm cười, làm ra vẻ trấn định.

Đợi tới khi chính thức khởi hành, hai chân Giang Vãn như muốn nhũn ra.

Bị dọa đến mặt cắt không còn giọt máu chứ nhất quyết không kêu lên một tiếng nào.

“A a a a! Kích thích quá.” Hàn Phong bên cạnh cùng những người khác hô to. Thanh âm tràn ngập vui sướng, làm cho Giang Vãn thoải mái không ít. Thời điểm kế tiếp càng thêm kích động lòng người.

Ở tận trên cao mà giây tiếp theo nháy mắt lại lao xuống, Người ngồi trên xe bị gió quất vào mặt thật nóng rát, tiếng thét chói tai vì vui sướng đồng thanh vang lên, thậm chí còn nghe thấy tiếng thút thít sắp khóc của một em gái nào đó.

“Giang Vãn, em yêu anh!”

Thời điểm mọi người đang hò hét, Giang Vãn loáng thoáng nghe được câu gì đó. Nhưng là quá mức ồn ào anh nghe không rõ lắm.

“A, ngừng rồi.” Hàn Phong nhẹ nhàng thở ra.

Giang Vãn kinh ngạc nhìn cậu, thời điểm vừa rồi chẳng phải…Hàn Phong tỏ tình với mình sao?

“Anh thực kinh ngạc?” Hàn Phong lại cúi đầu đỏ mặt. Coi như từ nhỏ đến giờ làm một chuyện cho người mình yêu, “Em nghe nói, tỏ tình như vậy cùng người ấy có thể quen nhau lâu dài hơn.” Không phải ai cũng ở thời điểm kích thích như vậy nói lời yêu ra miệng đâu.

Nếu cậu nói ra miệng, chính là hy vọng có thể cùng anh ở bên nhau trọn đời, vĩnh viễn không chia lìa.

“Không.” Giang Vãn cầm tay Hàn Phong, nỗi sợ lúc nãy như chưa từng xảy ra, “Anh rất vui, rất rất vui.”

“Vui là tốt, Đại Thần à, anh buông tay em ra được rồi.” Hàn Phong cười trộm, “Anh hóa ra sợ chơi cái này.”

“Em đã nhìn ra?” Giang Vãn hỏi lại, anh còn nghĩ anh giả vờ rất tốt nữa chứ.

“Ừ.” Hàn Phong gật gật đầu, tuy rằng Giang Vãn hết sức biểu hiện như không sao cả, nhưng có một số động tác nhỏ không lừa người được đâu.

Giang Vãn vì bồi hắn chơi, cảm giác thực…đại khái là hạnh phúc đi.

Cho dù biết loại yêu cầu này thực vô lễ, bất quá mỗi người đều hy vọng người mình yêu sẽ vì mình thay đổi. Không cần nhiều đâu, như thế thỏa mãn lắm rồi.

Mối tình đầu mà được như thế này thì thật quá tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.