Trấm Chi Mị

Chương 48: Cô hỏi chồng cô sẽ tốt hơn




Kì An Tu và Diêu Nhật Hiên hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, Kì An Tu mới nhíu mày hỏi, “Nhạc Nhạc, là cha nghe lầm à? Con muốn kết hôn?”

Kì Nhạc Chi có chút khó xử ngại ngùng, nhưng vẫn là kiên định gật đầu,“Con muốn kết hôn với Tiểu Duyệt, con……” Cậu gãi gãi đầu, mặt đỏ bừng,“Con…… con hẳn là phải chịu trách nhiệm với cậu ấy!”

Diêu Nhật Hiên trợn mắt,“Con…… hai đứa đã làm cái gì?”

Mặt Kì Nhạc Chi đỏ như trái cà chua, phải ở trước mặt người nhà thừa nhận loại sự tình này, vẫn là thực mất mặt, cậu lắp bắp nói “Chúng con…… làm…… đã làm một nửa……”.

Nga! Kì An Tu yên lòng, đã nói dùng đôi mắt lão luyện của ta sao lại có khả năng nhìn lầm?

Diêu Nhật Hiên vẫn còn cố hỏi,“Vậy hai đứa làm đến bước nào rồi?”

Mặt Kì Nhạc Chi đỏ đến mức sắp xuất huyết đến nơi, Kì An Tu bèn đem vị ba ba tò mò kéo lại,“Em hỏi nhiều như vậy để làm chi? Cho con nó chút riêng tư được không?”

Diêu Nhật Hiên chu môi,“Em cũng là quan tâm bọn nó thôi mà!”

Kì An Tu sờ sờ đầu Diêu Nhật Hiên trấn an một chút, hỏi con chính đề,“Nhạc Nhạc, con suy nghĩ kỹ chưa, cùng với Gia Duyệt kết hôn? Đây không phải là chuyện đùa đâu, kết hôn là chuyện cả đời, con có xác định là con muốn ở bên Gia Duyệt cả đời chưa?”

Vết đỏ ửng trên mặt Kì Nhạc Chi vẫn chưa ta, nhưng vẫn là dùng sức gật gật đầu,“Tuy rằng con không hiểu lắm chuyện tình cảm, nhưng mà cha, trước kia cha cũng nói qua, có quá nhiều sự lựa chọn cũng không phải chuyện tốt. Con hiện tại rất thích Tiểu Duyệt, có lẽ tương lai sẽ gặp được người tốt hơn cậu ấy, có lẽ sau đó nữa lại còn càng nhiều đối tượng tốt hơn. Nhưng con không muốn cứ vĩnh viễn đi tìm. Nếu con thích cậu ấy, sớm quyết định một chút, đời này con chỉ cần thích một mình cậu ấy thì tốt rồi. Những người khác cho dù tốt hay không, cũng không liên quan đến con nữa. Cho dù là tạm thời chúng con có không hợp, nhưng mà chúng con đều còn nhỏ, hai người đều có thể cùng nhau điều chỉnh lẫn thích ứng, cho nên con nghĩ, hai chúng con ở bên nhau cả đời hẳn là không có vấn đề gì lớn.”

Kì An Tu nghe được âm thầm thở dài trong lòng, ngươi nói đứa nhỏ này ngốc sao, nó vẫn là suy nghĩ cặn kẽ đó chứ. Ngươi nói nó thông minh sao, nó lại thành thật giống như Tiểu Hiên, chỉ cần nhận định cái gì thì sẽ không thay đổi nữa.

Diêu Nhật Hiên rất tán đồng cách nói của con,“Nếu là nói như vậy, chỉ cần Hà gia cha mẹ không phản đối, ba ba sẽ tán thành! Người cả đời hảo hảo đàm một lần luyến ái, có năng lực đủ nở hoa, chính là chuyện thực hạnh phúc. An Tu, anh nói có phải hay không?”.

Kì An Tu nghĩ nghĩ,“Nếu không hai đứa đính hôn trước?”

Kì Nhạc Chi lắc đầu,“Chúng con đều tròn mười sáu tuổi, chỉ cần người lớn chấp thuận, là có thể kết hôn. Nếu chỉ là đính hôn, vẫn là có thể thay đổi, con không thích như vậy. Vì cái gì không trực tiếp kết hôn chứ? Đối mọi người đều có sự ràng buộc.”

Ánh mắt cậu trở nên ảm đạm,“Tình huống hiện tại của Tiểu Duyệt thật không tốt, nếu không có người đem cậu ấy kéo ra khỏi bóng tối, đời này cậu ấy sẽ không bao giờ vui vẻ nữa. Nếu kết hôn, con có thể quang minh chính đại chiếu cố cậu ấy. Cậu ấy gặp chuyện không may con cũng có trách nhiệm, nếu Tiểu Duyệt không vui, con cũng sẽ không vui, ba ba, cha, hai người để cho con kết hôn đi!”.

Diêu Nhật Hiên vì sự hiền lành thiện lương của đứa con mà cảm động không thôi, Kì An Tu trầm ngâm trong chốc lát,“Vậy được rồi, con về phòng đi, cha và chú Hà sẽ hẹn gặp nhau trước, chọn một lúc thích hợp thì cả nhà chúng ta cùng đi bái phỏng, hỏi thăm ý của nhà họ.”

Kì Nhạc Chi gật đầu trở về phòng, lại lo lắng bổ sung một câu,“Phải nhanh nga!”.

“Biết rồi! Con mới tí tuổi đầu đã lo kết hôn!” Kì An Tu cười chế nhạo một câu, Kì Nhạc Chi ngượng quá chạy mất.

Diêu Nhật Hiên trong khoảng thời gian ngắn còn có chút không tiếp thụ được,“Trời ạ, Nhạc Nhạc muốn kết hôn ? Vậy An An cùng Vận Phúc thì sao đây?”

Kì An Tu vui vẻ,“Chuyện duyên phận thì đâu có tính lớn nhỏ, nếu Nhạc Nhạc thật sự hữu duyên với Gia Duyệt, sớm kết hôn một chút cũng tốt! Chúng ta coi như cũng bớt được một mối lo.”

Diêu Nhật Hiên gật đầu,“Vậy chúng ta có cần phải chuẩn bị đến Hà gia cầu hôn ? Mà cầu hôn phải làm cái gì? Có cần ba ba cùng đi không? Em phải đi nói với ba!”

Kì An Tu ôm lấy cậu, cười ha ha,“Ngày mai em hẵng nói tin xấu này với ba ba đi, miễn cho ông kích động cả đêm ngủ không! Nói đi cũng phải nói lại, còn không biết Hà gia có đáp ứng hay không đây, hai người chúng ta cứ đi trước, nếu thành, mới là chính thức cầu hôn, nếu như không đồng ý thì mặt mũi ba ba để ở đâu?”

Diêu Nhật Hiên ngẫm lại cũng đúng, mỉm cười hạnh phúc,“Bất quá cứ nghĩ đến Nhạc Nhạc sắp kết hôn, em thật kích động nga!”.

“Kia vì chúc mừng, chúng ta làm chút chuyện quan trọng đi!” Kì An Tu ôm lấy cậu lăn vào chăn.

Nói thật hắn cũng có chút lo lắng, vì cái gì đã lén lút đem thuốc tránh thai đổi được mấy tháng, Diêu Nhật Hiên vẫn không có mang thai? Chẳng lẽ thật sự là tuổi đã lớn, năng lực thụ thai suy giảm ?

Heo nghĩ, hắn còn phải tiếp tục cố gắng!

Ngày hôm sau, khi Kì An Tu gọi điện cho Hà ba ba, ngỏ ý muốn gặp mặt, Hà ba ba ấp a ấp úng nói, “Vừa lúc…… Chúng tôi cũng muốn mời các vị đến một chuyến……có chuyện muốn nhờ các vị.”.

Nga? Kì An Tu có chút khó hiểu, buổi chiều xử lý xong công việc, về nhà đón Diêu Nhật Hiên, sau đó đến Hà gia.

Mời hai người vào thư phòng, khóa cửa, Hà gia hai vợ chồng liếc nhau, trên mặt đều là vô cùng xấu hổ, vẫn là Hà ba ba mở miệng,“Chúng tôi biết…… loại yêu cầu này, thật sự có chút ép buộc.”.

“Nhưng mà, Duyệt Duyệt như bây giờ…… căn bản không thể sống cuộc sống như người bình thường ……” Hà mụ mụ nói đến đây liền rơi nước mắt,“Chúng tôi thật sự…… thật sự cũng không có biện pháp gì. Bác sĩ tâm lý nói có lẽ……có lẽ biện pháp này có thể thử một lần.”.

Kì An Tu ẩn ẩn có vài phần hiểu rõ,“Ý của hai người là……”.

Hà ba ba vốn là người đọc sách, nói thẳng không được, đành phải thử hỏi dò,“Nhạc Chi thực thích Gia Duyệt đi?”.

Kì An Tu không đành lòng để cho hai vợ chồng họ nói ra những lời gian nan như thế, dùng cách nói có vẻ ôn hòa lại,“Các vị là muốn cho Nhạc Chi cùng Gia Duyệt ở chung?”.

Hà gia cha mẹ mặt đều đỏ, lại gật gật đầu,“Thật sự…… thật là không có biện pháp! Tình trạng của đứa bé này càng ngày càng nghiêm trọng, cả ngày không ngừng tắm rửa, ăn cũng ăn không vô, uống cũng uống không được, gầy đến chỉ còn da bọc xương. Buổi tối chúng tôi ở bên nó, nó vẫn ngủ không yên giấc, dù sao nó cũng đã lớn như thế, đối với tôi và mẹ nó vẫn là có khoảng cách nhất định.”

Kì An Tu nói thẳng,“Vừa lúc hôm nay chúng tôi đến đây cũng là có chuyện muốn cầu hai vị. Nhạc Nhạc nhà chúng tôi, ngày hôm qua đã nói với chúng tôi là nó muốn kết hôn với Gia Duyệt, hy vọng các vị đồng ý.”.

Lúc này đến phiên Hà gia cha mẹ kinh ngạc ,“Kết…… Kết hôn?”.

“Đúng, là kết hôn.” Diêu Nhật Hiên thành thật đáp,“Lại nói tiếp, chúng tôi cũng là người làm cha mẹ, đương nhiên biết các vị vừa rồi nói vậy có bao nhiêu khó khăn. Nếu không còn cách nào, sao có cha mẹ nào lại nguyện ý để cho con của mình chung sống trước hôn nhân với kẻ khác.”

Hà gia cha mẹ rất là cảm động nhìn Diêu Nhật Hiên.

“Nhưng mà, nếu muốn chịu trách nhiệm với đứa nhỏ này, không bằng để cho chúng kết hôn đi.” Diêu Nhật Hiên vô cùng thành khẩn,“Suy bụng ta ra bụng người, Hạnh Chi nhà chúng tôi cũng giống như Gia Duyệt vậy, nếu hôm nay đặt mình vào hoàn cảnh của hai người, nếu như chúng tôi ở vào vị trí của hai người thì tôi sẽ cảm thấy, kết hôn mới là cách tốt nhất cho Gia Duyệt.”

Hà gia cha mẹ dùng sức gật đầu, Hà mụ mụ lau đi nước mắt, run rẩy nói,“Kỳ thật chúng tôi…… chúng tôi có nghĩ tới, nhưng mà như vậy đối với Nhạc Chi nhà các vị thì rất bất công! Dù sao cậu bé còn nhỏ như thế đã phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc cho Gia Duyệt, thật sự là quá khó khăn cho cậu ấy!”

Kì An Tu mỉm cười,“Biết Nhạc Nhạc nhà chúng tôi nói thế nào không?”

Hắn đem hết thảy những gì Kì Nhạc Chi nói tối hôm qua thuật lại một lần,“Bọn nhỏ có khi còn suy nghĩ kỹ càng hơn người lớn chúng ta. Cho nên hôm nay chúng tôi đến đây, là thực chân thành thỉnh cầu các vị đồng ý hôn sự này, nếu các vị không phản đối, chúng tôi sẽ chọn ngày tốt chính thức tới cửa cầu hôn.”.

Diêu Nhật Hiên nghĩ đến chuyện khác, “Tình trạng của Gia Duyệt hiện tại không phải thực ổn định, có lẽ không thích hợp làm rình rang, nhưng những gì nên làm thì chúng ta đều sẽ làm, chủ yếu là trước cho bọn nhỏ một cái danh phận, để cho Nhạc Nhạc có thể danh chính ngôn thuận giúp các vị cùng chăm sóc Gia Duyệt. Hôn lễ chính thức có thể chờ bọn chúng lớn một chút, tốt nghiệp trung học xong hẵng cử hành. Các vị chỉ có một mình Gia Duyệt, sau khi kết hôn, cũng có thể để cho Nhạc Nhạc ở lại nhà này, cuối tuần trở về nhà chúng tôi là được. Hai người nghĩ sao?”.

Hà gia cha mẹ liếc nhau,“Hai người đã suy nghĩ chu đáo như thế, chúng tôi thật không biết làm sao mới cám ơn hai người được!”

Kì An Tu cười ha ha,“Nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ, sau này chính là người một nhà rồi, hiện tại quan trọng hơn là làm cho Gia Duyệt khôi phục lại. Thằng nhóc nhà tôi nói nếu hai người đồng ý, nó muốn mang Gia Duyệt đi ra ngoài chơi, chẳng phải đang trong kì nghỉ đông sao? Để cho Gia Duyệt ngồi buồn chán ở nhà cũng không tốt, chi bằng để cho bọn nhỏ ra ngoài dạo chơi.”

“Nhưng mà…… chỉ có hai đứa nhỏ, được không ?”.

Diêu Nhật Hiên cười,“Chuyện này hai vị cứ yên tâm, nhà chúng tôi trừ bỏ Hạnh Chi, hai thằng nhóc kia từ nhỏ đã vào Nam ra Bắc như cơm bữa, Nhạc Nhạc làm việc rất ổn trọng, mang theo Gia Duyệt, nó sẽ rất cẩn thận.”

Hà mụ mụ còn có chút do dự, nhưng Hà ba ba lại gật đầu đồng ý ,“Tôi tin tưởng Nhạc Chi, chúng tôi không nói nhiều nữa, gặp chuyện không may ngày đó nếu không có cậu bé đó tỉnh táo, nhanh chóng báo tin, lại một đường truy tìm thì Duyệt Duyệt đúng thật là bị hai tên súc sinh kia phá hủy! Đi ra ngoài đi một chút cũng tốt, nói không chừng Duyệt Duyệt có thể cởi mở hơn.”

Bốn vị người lớn thỏa thuận xong, bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị cho hôn lễ.

Mà người quan trọng nhất trong chuyện này, Hà Gia Duyệt, sau khi nghe được tin tức này, cuối cùng có một tia rung động. Nhốt mình trong phòng suy nghĩ hồi lâu, lại gửi cho Kì Nhạc Chi một bức mail:

“Tôi không cần thương hại!”.

Kì Nhạc Chi phản hồi lại :

Giữa tấm thiệp hoa hồng là ba chữ to ──“Anh thích em!”

“Mi điên à ?!”

Những lời này cuối cùng cũng có một chút phong cách cún con, Kì Nhạc Chi ở đầu bên này cười đến híp cả mắt, lại gửi đi một tấm hình,“Đây là nhẫn kết hôn anh chọn, đẹp không? Cha nói muốn chọn cho anh một cặp bự hơn, nhưng mà anh không thích, cũng biết là em sẽ không thích, liền chọn đôi này, bên trong đã khắc tên của chúng ta nha!”

Hai chiếc nhẫn bạch kim nho nhỏ ***g vào nhau, tựa như hai tiểu tinh linh thẹn thùng, phát ra ánh sáng nhẹ nhàng ôn nhu mà cũng đầy ấm áp kiên định, xuyên qua đôi mắt đen của cậu mà tiến vào trong lòng.

Hà Gia Duyệt ngơ ngác nhìn hai chiếc nhẫn hồi lâu, chậm rãi, đôi mắt đã ươn ướt.

—————————-

Á mềnh giỏi quá, mới có nửa tiếng nà xong hà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.