Trái Tim Vampire

Chương 5343: Cuộc Chiến Cấp Thứ Nhất




Trong mắt mọi người, Ngũ Hành kiếm trận gần như có thể xưng là tồn tại vô địch lại bị Diệp Vô Thương phá bỏ dễ dàng như thế!

Hơn nữa còn là phương thức mạnh mẽ tàn bạo như thế!

Phải biết, Doãn Bách Xuyên trước mắt đây chính là cường giả Thần Cảnh đỉnh phong gần với cường giả Tiên Nhân cấp một, thậm chí một số người có thực lực Tiên Nhân cấp một hơi yếu một chút thì hắn cũng có thể dùng Ngũ Hành kiếm trận giết chết.

Thế nhưng bây giờ, vậy mà bị Diệp Vô Thương nghiền ép dễ dàng như thế!

Thực lực của Diệp Vô Thương đến tột cùng là cường đại tới mức nào?

Chẳng lẽ đã vượt qua Diệp Trần rồi hay sao?

"Phốc!"

Năm thanh Linh kiếm thoát ly sự không chế của Doãn Bách Xuyên, Doãn Bách Xuyên cũng lập tức rơi vào phản phệ, không thể không phun ra một ngụm máu tươi.

"Lão gia hỏa, ta cũng cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi giết chết toàn bộ những người ở đằng sau ngươi, bản công tử ngược lại có thể cân nhắc tha cho ngươi một cái mạng già này!"

Sau khi Diệp Vô Thương hời hợt phá đi Ngũ Hành kiếm trận của Doãn Bách Xuyên thì chậm rãi mở miệng nói.

"Hừ!"

Doãn Bách Xuyên hừ lạnh một tiêng, "Hôm nay chỉ cần có Doãn Bách Xuyên ta ở đây thì ngươi mơ tưởng làm tổn thương bất luận người nào!"

Nói xong lời này, Doãn Bách Xuyên lại vỗ túi giới tử, từ trong đó lấy ra một thanh trường kiếm màu đen.

Diệp Vô Thương lập tức lộ ra vẻ mặt khinh miệt, "Lão già, ngươi thật đúng là ngu xuẩn mất khôn a! Nếu là như vậy, vậy bản công tử trước tiên tiễn ngươi về Tây thiên!"

Nói xong lời này, Diệp Vô Thương liền muốn xuất thủ.

"Chậm đã!"

Doãn Bách Xuyên chợt hét lớn một tiếng.

Diệp Vô Thương lập tức vui vẻ, "Thế nào? Lão gia hỏa, ngươi hối hận rồi sao?"

Doãn Bách Xuyên nói:

"Chuyện Doãn Bách Xuyên ta quyết định, từ trước đến nay không hối hận! Võ công các hạ kinh người, có dạm nhận một kiếm mạnh nhất của ta không?"

Diệp Vô Thương nghe được điều này thì hai mắt lập tức khép híp lại, coi như đồ đãn cũng có thể nhìn ra, Doãn Bách Xuyên đang muốn kéo dài thời gian.

Tuy nhiên, Diệp Vô Thương tự phụ ý thế tu vi cao hơn nhiều đối phương, hơn nữa mục đích hắn hôm nay tới đây chính là bức Diệp Trần ra, cho nên cũng không vội vàng ra tay, "Có gì không dám? Sợ thực lực của ngươi quá yếu, ngay cả tư cách để cho ta nghiêm túc đối đãi cũng không có!"

Doãn Bách Xuyên nghe được Diệp Vô Thương đáp ứng thì ngay lập tức cười lạnh, "Nói cũng không nên nói quá sớm! Xem chiêu!"

Nói xong lời này, Doãn Bách Xuyên bỗng nhiên nâng trường kiếm màu đen trong tay lên, trường bào trên người không gió mà bay, tóc xám trắng càng là từng chiếc dựng ngược, khí thế cả người cũng đã nhanh chóng kéo lên!

Khương trưởng lão ở phía dưới thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức thay đổi hoàn toàn, sau đó thì rống lớn, "Sư huynh không được! Ngươi không thể sử dụng một chiêu này! Ngươi sẽ không toàn mạng!"

Mọi người không rõ ràng cho lắm, chỉ thấy khí thế của Doãn Bách Xuyên bắt đầu liên tục tăng lên, một cỗ sóng nhiệt ngập trời bắt đầu từ trong thân thể của hắn bạo phát đi ra, thậm chí có chút xu thế mơ hồ áp đảo Diệp Vô Thương!

Mà Diệp Vô Thương cũng hơi kinh hãi, hiển nhiên không nghĩ tới, Doãn Bách Xuyên lại có con át chủ bài như thế!

Tuy nhiên rất nhanh, Diệp Vô Thương lại bình tĩnh lại, ung dung mở miệng nói:

"Lão già! Ngươi là đang có ý định thiêu đốt sinh mệnh nguyên khí để đánh đổi để tới đánh với ta một trận sao? Ngươi làm như vậy thế nhưng sẽ chỉ có chết thôi nha!"

Nghe được lời này của Diệp Vô Thương, mọi người nhất thời từng người hai mắt đều trợn lên thật lớn.

"Khương trưởng lão, Doãn trang chủ hắn thật..."

Sở Phi Yên nhịn không được mở miệng hỏi, những người còn lại cũng thi nhau nhìn về phía Khương trưởng lão.

Khương trưởng lão nặng nề thở dài một tiếng, gật đầu nói:

"Một chiêu này mà Doãn sư huynh sử dụng tên là Sát Na Phương Hoa! Là hy sinh thọ nguyên của mình để đánh đổi, cưỡng ép tăng lên công lực, một khi hắn hao hết thọ nguyên, vậy thì người cũng không sống nổi nữa..."

Mọi người nghe được điều này thì lập tức vẻ mặt của mỗi người càng thêm khó coi.

Tuy nhiên, đúng lúc này, Doãn Bách Xuyên ở trên bầu trời chợt cười lên ha hả, "Khương sư đệ, các ngươi không cần thương tâm chao ta! Dù sao thọ nguyên của ta cũng không còn nhiều, chết không có gì đáng tiếc! Ngày khác chủ thượng nếu như có trở về thì mời thay ta chuyển cáo một câu, lão hủ không thể lại vì hắn hiệu lực!"

Giọng nói này của Doãn Bách Xuyên lại rơi xuống, khí tức trên người hắn cũng nhảy lên tới đỉnh phong!

Cùng lúc đó, mái đầu tóc xám đã hoàn toàn trở nên trắng xóa, nếp nhăn trên mặt cũng đột nhiên trở nên sâu và nhiều hơn!

"Tới đón một kiếm mạnh nhất của ta!"

Doãn Bách Xuyên bỗng nhiên quát lớn một tiếng, trường kiếm trong tay ầm một tiếng tăng vọt đến hơn trăm mét, kiếm mang càng là đạt tới vài trăm mét, quả thật kiếm khí như cầu vồng!

Ầm!

Kiếm mang dài ra vài trăm mét, trên không trung xẹt qua một đạo quỹ tích hoàn mỹ, thẳng đến đối diện Diệp Vô Thương hung hăng bổ tới.

Trên mặt Diệp Vô Thương cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, "Không nghĩ tới lão gia hỏa như ngươi vậy mà có thể phát ra công kích cường đại như thế! Đáng tiếc, trước mặt ngươi chính là Diệp Vô Thương Ta, cho nên ngươi đã định sẵn phải thất bại!"

Cùng lúc nói xong lời này, Diệp Vô Thương vậy mà giơ nắm đấm của mình lên, trực tiếp nghênh đón tiếp lấy!

"Cái gì! Hắn lại muốn lấy nắm đám ra để đón tiếp một chiêu này?"

"Coi như Môn chủ đại nhân chỉ sợ cũng làm không được đi!"

"Chẳng lẽ hắn muốn tìm cái chết hay sao?"

"Không đúng! Trên tay của hắn, hình như mang theo thứ gì đó!"

...

Ầm ầm!

Trong tiếng nghị luận của mọi người, nắm đấm của Diệp Vô Thương cùng với kiếm mang kinh thiên kia hung hăng va chạm vào nhau.

Sau đó, trong nháy mắt Diệp Vô Thương bị đạo kiếm mang sáng chói kia bao phủ...

"Chết rồi?"

"Doãn trang chủ thắng sao?"

Tất cả mọi người đều trừng lớn hai mắt, nhìn chòng chọc vào kiếm mang sáng chói trên bầu trời kia, trái tim của mỗi một người vào lúc này, tất cả đều nâng lên tới cổ họng.

Dù sao thì đây cũng là một kích mạng nhất mà Doãn Bách Xuyên phải bỏ qua tính mạng của mình mới xuất ra!

Hơn nữa, một kích này còn liên quan tới sinh tử tồn vong của bọn họ.

Tuy nhiên chẳng mấy chốc mọi người đã phải thất vọng.

Chỉ thấy, chờ sau khi đạo hào quang sáng chói kia tiêu tán đi, thân ảnh đáng ghét kia vậy mà vẫn ngang nhiên đứng ở nơi đó, mặc dù có chút chật vật, thế nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ khí tức kinh khủng!

"Khặc khặc! Lão gia hỏa, không thể không nói, một chiêu này của ngươi hoàn toàn chính xác là rất mạnh! Đáng tiếc còn xa xa không đủ để đánh bại ta!"

"Phốc!!"

Thấy cảnh này Doãn Bách Xuyên vốn sinh mệnh nguyên khí đã khô kiệt, lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó từ trên cao nặng nề rơi xuống!

"Doãn sư huynh!"

"Trang chủ!"

Mọi người ngay lập tức kinh hô một tiếng, vội vàng đỡ lấy Doãn Bách Xuyên đã dầu hết đèn tắt này, nhịn không được mà tất cả mọi người phải thở dài buồn bã.

"Lão già này tự tìm đường chết, tiếp theo, xem như là đến lượt các ngươi đi!"

Diệp Vô Thương thuận tay vỗ bụi bặm bám trên người, chậm rãi đi về phía những người còn sót lại.

Vẻ mặt của tất ca mọi người ngay lập tức trắng bệch, có ít người đã không nhịn được mà bắt đầu lùi lại.

Doãn Bách Xuyên liều cả tính mạng mà cũng không thể làm đối phương bị thương thì nói gì tới bọn họ?

"Mọi người đừng sợ! Cùng lắm thì chết một lần, chúng ta liều mạng với hắn!"

Khương trưởng lão hét lớn một tiếng, lấy ra trường kiếm Linh khí, hướng nhào tới Diệp Vô Thương.

Tuy nhiên, Diệp Vô Thương chỉ là thuận tay vỗ một cái!

Bành!

Khương trưởng lão thân là cường giả Thần Cảnh, lại bị một bàn tay của Diệp Vô Thương đang sống sờ sờ trực tiếp đánh thành thịt nát!

Bạch bạch bạch!

Tất cả mọi người lập tức hồn phi phách tán, dọa đến liên tục lùi lại.

Mà Diệp Vô Thương thuận tay giết Khương trưởng lão thì có vẻ hơi mất hết cả hứng, lần nữa chậm rãi giơ bàn tay lên, thản nhiên nói:

"Chờ lâu như thế cũng không thấy thằng con hoang kia thò đầu ra, xem ra hắn thật là đã chết rồi!"

"Nếu là như vậy, vậy tất cả các ngươi đều xuống âm phủ đoàn tụ với hắn đi!"

P/S: Ta thích nào....chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.