Trái Tim Thầm Mến

Chương 7-2: Cố sự (2)




Bắt đầu đi vào rừng Amazon, trước khi chuẩn bị vào rừng Trịnh Thanh Băng đã tập hợp mọi người lại.

Một người con gái hay đúng hơn là một con nhóc con, có thân hình nhỏ bé tưởng chừng như yếu đuối, mái tóc dài của cô đã được buộc đuôi gà lên trông khá lạ và nhí nhảnh, cô mặc bộ quần áo tay dài màu đen giống với đồ đám người Đài Phong mặc còn 35 người kia mặc bộ đồ màu trắng.

Thanh Băng nhìn qua đám người trước mặt mình, cô cất giọng nói trong trẻo lại lạnh lùng, tựa hồ khiến người ta không thể chạm đến, “Bây giờ chúng ta sẽ tiến hành vào rừng Amazon, đây là khu rừng nguyên sinh rộng lớn và nguy hiểm nhất. Trong đây có hơn mười ngàn loài vật có độc tố chết người ngay cả cây cỏ cũng mang một mối nguy hiểm không thể xem thường, tôi muốn hỏi lại. Các anh giờ nếu thay đổi ý định còn kịp, một khi bước vào, thứ nhất sẽ trở thành thuộc hạ của tôi, tôi đương nhiên sẽ không bạc đãi thuộc hạ của mình thứ hai, chết không thấy xác.”

Chết không thấy xác? Bốn chữ tựa hồ nặng hơn núi nhưng Thanh Băng thật bình tĩnh nói ra như đó là lẽ thường. Đám người nhìn nhau, do dự một lúc, nếu đi vào có khả năng sẽ không ra được nhưng bọn họ sinh ra đã là kiếp thuộc hạ mà đã chấp nhận làm thuộc hạ thì điều may mắn chẳng phải tìm được một vị chủ tử xứng đáng để mình nghe lời sao? Còn ở đâu xa, Trịnh Thanh Băng đứng ngay trước mặt đây này.

Cả đám người đồng thành đáp: “Chỉ cần là lão đại, chúng tôi chết không từ.”

Tuấn Khải, Đài Phong, Hoài Minh điều trừng lớn mắt, ai cũng thầm cười khổ, người của bọn họ trước giờ đi theo bọn họ chỉ trong một thời gian ngắn đã liều sống liều chết vì một người khác, hơn nữa còn là một nữ nhân. Đây phải chăng là tài năng lãnh đạo của cô khiến người ta không thể không phục.

Thanh Băng mỉm cười, đối với sự thần phục này hầu như cô cũng không còn xa lạ gì, “Tốt, bắt đầu đi vào.”

Thanh Băng cùng đoàn người tiến vào bên trong, cô và đám Đài Phong đi một hướng khác với 35 người kia.

Ánh sáng trong rừng Amazon rất yếu, hầu như các tầng lá đã che đi 90% ánh sáng của mặt trời chiếu vào nên không gian âm u này là môi trường lý tưởng để những động vật nguy hiểm phát triển.

Tuấn Khải và Hoài Minh đi trước vén lá cây sang một bên để mở đường, anh ta không hiểu, Thanh Băng sao cứ nhất quyết muốn cùng vào đây với 35 người kia.

Trên thực tế, Thanh Băng xem đây là cơ hội để cho bản thân rèn luyện, cô không chỉ muốn mạnh, mà muốn mình phải thật mạnh. Để cho tất cả mọi người thần phục chỉ có sức mạnh mới có thể quyết định.

“A” Tiếng hét của Minh Khuê vang lên ở phía sau khiến mọi người quay lại.

Thanh Băng nhíu mày quan sát sau đó lớn tiếng nói, “Leo lên chổ cao, mau.”

Hoài Minh dìu Minh khuê lên đến chỗ cao nhìn xuống, mọi người ai cũng điều ngạc nhiên. Dưới chổ đứng lúc nãy của bọn họ, 1 đàn kiến có hình dạng khá lớn so với kiến bình thường đang bò qua, chúng bò theo đàn khoảng một ngàn con, tất cả còn ngạc nhiên hơn khi thấy đám kiến đang bu lại xé xác một con châu chấu.

Thanh Băng nhìn đám kiến đó, cô khẽ nhíu mày, “Kiến quân đội, chủ yếu sống theo bầy đàn, khi bị nó cắn sẽ rất đau nhưng không có độc.”

Minh Khuê đau đớn đến suýt nữa khóc thành tiếng, “Thật sự đau lắm…”

Hoài Minh dìu Minh Khuê đi tiếp, quả nhiên rừng Amazon đúng là không chỉ có cái tên, ngay cả kiến cũng có thể phát triển thành hình dáng kì lạ và lợi hại như thế, cuối cùng có bao nhiêu khó khăn đang chờ họ phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.