Trái Tim Thầm Mến

Chương 67-2: Hộ pháp (2)




Diệp Cố Lâm bày đồ ăn lên bàn. “Cạo râu rồi ah. Vẫn là cạo sạch sẽ tốt hơn. Nếu ko chắc dài đến nỗi có thể chơi đùa được luôn quá.”

“Nhìn có tinh thần hơn nga.” Lý Minh Uy cũng đi ra.

“… …”

Lúc ăn cơm, Lâm Hoan yên lặng nhìn chén của mình, nhân tiện nghe 2 người kia nói chuyện phiếm. Thì ra là 2 người buổi sáng ra ngoài là 1 người đi làm còn 1 người đến trường, Diệp Cố Lâm còn đưa người ta đến trường nữa. Lâm Hoan nhìn trộm, hai người này tối qua có xảy ra chuyện gì ko? (Công nhận chú này còn tò mò hơn Hữu nữa nga =.=ll)

“Chú hai àh, ko cần ăn hết cơm, ăn nhiều đồ ăn chút nha.” Lý Minh Uy gắp 1 đũa đầy rau xanh để vào chén của Lâm Hoan.

“Cám ơn…” Lâm Hoan cúi đầu nhẹ giọng nói.

“A Hoan, ăn nhiều một chút, tay nghề của Tiểu Uy cũng khá lắm đó.” Diệp Cố Lâm cũng gắp vào miếng măng trúc vào chén của Lâm Hoan.

“Ân, tự tôi gắp được rồi, các cậu ăn đi.”

“Đúng rồi Tiểu Uy, chút nữa anh đưa em đi làm nga.” Diêp Cố Lâm đột nhiên chuyển đề tài.

“Không cần đâu, anh lo việc của anh đi.”

“Ha ha, anh cũng muốn đến đó uống vài ly mà, là tiện đường thôi.”

“…” Lâm Hoan vờ như đang lùa lùa cơm thật ra là lén nhìn hai người. Anh ko thích đoán mò, mà thật sự cũng ko thích đoán mò, càng ko thích người khác phán đoán sinh hoạt cá nhân của mình. Anh chỉ là tò mò chút thôi hà. (Sao mâu thuẫn thế ^.^)

“Tối qua các cậu cùng ngủ trên 1 cái giường hả?” Lâm Hoan hỏi khiến cho mặt của hai người đều hướng về phía anh. Một cái giường, một cái chăn, nếu ko ngủ cùng nhau thì người kia sẽ ngủ ở đâu đây?”

Diệp Cố Lâm tuy ko hiểu sao Lâm Hoan lại hỏi kỳ quái như vậy nhưng vẫn trả lời: “Ân, đúng vậy, ngủ chung với nhau thật ko thoải mái nha. Sáng thức dậy thấy nhứt mình ghê. Nên tối hôm trước đã mua thêm nệm và chăn rồi. Để tạm nó dưới đất, ngày mai sẽ mua thêm cái giường nữa.” Nói xong vặn vặn tay mình.

Lý Minh Uy nghe xong cũng cảm thấy ngượng ngùng.

“Thật ra….còn 1 cái phòng bỏ trống, ko mua cũng được mà.” Lâm Hoan thấy hai người như vậy liền tìm lời nào đó nói cho đỡ ngượng.

“Thật ko?” Lý Minh Uy hưng phấn hỏi. Nếu có phòng trống, hắn cũng không vất vả đi khắp nơi tìm chỗ trọ nữa rồi.

Diệp Cố Lâm cảm thấy kỳ quái, lúc cậu thuê phòng của Lâm Hoan, anh có nói qua là phòng đó ko cho thuê mà.” A Hoan ko phải lúc trước anh nói phòng đó lộn xộn lắm sao?”

“Ah… Ân… Thì đúng là thế mà.” Lâm Hoan lúc nãy là thuận miệng nói chứ ko có ý gì khác. Sau khi Diệp Cố Lâm nhắc nhở, anh mới biết là mình đang nói cái gì. Giờ muốn đổi ý cũng ko xong, đành phải theo lời Diệp Cố Lâm nói vậy.

Nhưng mà, Lâm Hoan cũng chú đến Lý Minh Uy vì những lời này mà xuống sắc thấy rõ. Điều này làm cho anh cảm thấy giống như mình phạm tội ác. “Kia…sửa sang lại 1 chút là có thể…..” Nói xong còn chú ý xem sắc mặt của Lý Minh Uy.

Chỉ thấy đối phương vui vẻ ngẩng đầu nhìn anh, lộ ra vẽ mặt tươi cười hiếm thấy, nói “Cám ơn!”. Chói mắt quá! Làm cho đại thúc như anh cũng phải đỏ mặt, nhai xong chén cơm 1 cách tốc hành. Chẳng bao lâu sau, mượn cớ sửa phòng liền vội vả đứng lên, đến chén cũng ko thèm rửa nữa.

“Chú hai từ từ thôi, tôi cũng phải đi mà!” Lý Minh Uy nói vọng ở sau.

“Không cần, tôi như vậy là được rồi.” Lâm Hoan trả lời nhưng ko có quay lại. Sau đó vào phòng khóa chặt cửa.

Sao lại nói như vậy chứ? Lâm Hoan tựa vào cữa, suy nghĩ.

Kỳ thật trong phòng đó cũng ko có đồ vật lộn xộn gì. Chẳng qua là anh mượn cớ mà thôi. Lâm Hoan chính là không hy vọng có người bước vào phòng này, làm bừa bãy những thứ trong đó. Khi anh cực kỳ thương tâm, hay vô cùng cô đơn hoặc là phi thường mong nhớ cha mẹ thì sẽ đi vào phòng này.

Hôm nay sao lại khác thường như vậy ta? Lâm Hoan vò đầu bứt tai. Tự oán giận chính bản thân mình. Sau đó đem mấy tấm ảnh chụp cùng những vật kỷ niệm linh tinh cất vào trong gương rồi tiếp tục dọn lại phòng 1 chút, quét bụi bẩn, lại còn đổi chăn mới nữa….

Xong xuôi hết thảy, Lâm Hoan bước ra, Diệp Cố Lâm và Lý Minh Uy cũng đã ra ngoài. Lâm Hoan thấy trước của phòng mình có dán 1 tấm sticker

Chú hai:

Tôi đi làm trước, chờ tôi trở về.

Lý Minh Uy

Lâm Hoan gỡ xuống, cầm trong tay, đẩy cửa bước vào phòng, nằm xuống.

Toàn bộ sửa dọn dẹp xong, coi như trả hết nợ quan tâm. Lúc nhỏ ít vận động quả nhiên là hệ lụy khi lớn lên. Thắt lưng anh như muốn gãy, ko thể đứng dậy nổi nữa.

Xoa xoa thắt lưng, thư giản thân thể đau nhức. Lâm Hoan đột nhiên cảm thấy mình thật kỳ lạ. Tại sao lại làm như vậy, đâu phải là vì tiền chứ? Haiz, giống như Lý Minh Uy là con người vĩ đại có sức ảnh hưởng đến anh lắm vậy đó. Lâm Hoan gác tay lên trán, nghĩ ngợi mông lung.

Chờ hắn trở về, hắn tan tầm vào lúc mấy giờ?

“… chú ơi? Chú àh? Chú có trong đó ko vậy?”

Tiếng đập cửa cùng tiếng gọi ầm ỉ truyền đến, Lâm Hoan mở to mắt. Mắt nhìn đồng hồ 12: 30 tối. Đứng dậy mở cửa, cũng không biết sao giờ này mà hắn còn chưa đi ngủ nữa.

Lý Minh Uy đứng ngay cửa cầm trong tay 1 cái gói to, thấy Lâm Hoan liền giơ tay sờ sờ đầu anh, tiện thể vuốt vuốt tóc.

“Gì thế?” Lâm Hoan đẩy ra. Anh ko thích động tác thân mật như vậy.

Lý Minh Uy sửng sốt, áy náy nói: “Thực xin lỗi, tôi ko chú ý liền….”

Kia cũng không thể tùy tiện sờ đầu người lớn như vậy ah! Lâm Hoan trong lòng oán giận thầm nói: hại tim anh vừa rồi đập loạn hết trơn. Trừ cha mẹ ra thì ko có ai sờ đầu anh hết.

Mặc dù như vậy, nhưng trong lòng Lâm Hoan có chút vui sướng. Bất quá Lý Minh Uy nói ra 1 câu làm cho Lâm Hoan cảm thấy mình vừa rồi thật giống như 1 đứa ngốc.

“Đại khái là chú hai làm tôi có cảm giác thật giống với ba mình đi, chuyên khiến người ta ko an tâm được.” Giơ cái gói to trong tay lên, Lý Minh Uy hỏi: “Đói bụng không? Tôi có mua cho chú ít thức ăn khuya nè.”

“… Cám ơn.” Lâm Hoan cầm lấy, lấy từ trong túi ra chìa khóa. “Đây là chìa khóa phòng, cho cậu.”

Lý Minh Uy theo bản năng cũng cầm lấy, định cùng Lâm Hoan nói mấy câu nữa, đã thấy cửa phòng chuẩn bị đóng lại. Lý Minh Uy liền giơ tay ngăn lại. “Chú hai?” Hành động của Lâm Hoan làm hắn quan tâm. Vừa rồi vì sự vô lễ của mình mà giận sao? Thấy chú hai đó vừa ngẩn đầu lên, ánh mắt mơ màng, nên không chú ý liền sờ soạng đi. Này chỉ đơn thuần là thói quen muốn chăm sóc người thân thôi.

“Thật xin lỗi, tôi thật ko cố ý mà chú hai.” Lý Minh Uy vội nói lớn: “Chú đừng giận tôi nga.”

“Tôi ko có giân.” Lâm Hoan thở dài, anh chỉ sợ là ở chung với Lý Minh Uy lâu ngày thì mình càng ngày ko phải là mình nữa thôi. Có người quan tâm, lo lắng, chăm sóc cho mình, kia là chuyện cách đây rất lâu rồi, đến nổi anh cũng ko nhớ rõ nữa. Giờ đây anh cũng ko biết nên làm sao để nhận nó, rồi phải đáp lại như thế nào cho đúng. “Tôi chỉ thấy buồn ngủ, muốn đánh 1 giấc.”

“… Tôi ko làm phiền chú ngủ nữa.”

“Ân…” Đóng cửa, khóa lại. Lâm Hoan nằm ở trên giường cẩn thận nghe tiếng bước chân bên ngoài. Nghe thấy hắn nói gì đó với Diệp Cố Lâm, sau cùng là tiếng mở và đóng cửa.

Để bữa ăn khuya nóng hổi lên đầu tủ cạnh giường. Lâm Hoan lại rút vào vỏ ốc của chính mình. Tiểu Mỹ, Tiểu Ưu, lần sau ko ra ngoài nữa. Ba ba ở trong này với các con luôn nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.