Trái Tim Thầm Mến

Chương 12-2: Lục triều kim phấn (2)




Tại một căn biệt thự…

“Chết tiệt.”- Cô gái ném đồ loạn xạ.

1 chàng trai đi vào, suýt nữa ăn nguyên cái gạt tàn vào mặt, cũng may là né kịp.

“Em gái, sao lại tức giận như thế? Có chuyện gì.”

Chàng trai đỡ cô gái ngồi xuống ghế, cô gái mặt đằng đằng lửa giận, cô ta không xa lạ gì chính là Yến Chi con gái của tập đoàn Yến Giang.

Yến Chi hậm hực ngồi xuống sofa: “Con nhỏ Thanh Băng đó muốn đối đầu với em, chết tiệt.”

Chàng trai lớ ngớ như đang lục lại kí ức, Thanh Băng? Anh ta hình như cũng có nhớ mang máng: “À, con nhỏ xấu xí đó hả? sao nào? Không phải nó đã…”

“Con nhỏ đó mạng lớn, vẫn chưa chết. Anh hai, anh giúp em diệt con nhỏ đó đi.”-Yến Chi cay độc nghiến răng.

Chàng trai khó tin nhìn Yến Chi: “Em, em lại muốn anh…”

“Không phải, lần này không giống lần trước. Chết thì quá dễ, anh kêu vài người bạn của anh khiến cho nó sống không bằng chết là được.”

Chàng trai nhíu mày sau đó mỉm cười gật đầu.

*****************

Giờ tan học vừa tới thì trời đổ mưa to. Minh Khuê và Yến Chi phải trú tại một mái hiên đợi tài xế đến.

“Mưa to như thế em có chịu nổi không?”- Minh Khuê hỏi, sức khoẻ của em gái đã yếu từ trước đến giờ, đứng ngoài mưa như thế làm sao chịu nổi.

Thanh Băng không nhìn Minh Khuê: “Không sao.”

Minh Khuê vẫn không an tâm, sợ em gái bị mưa tạt ướt người sẽ cảm lạnh, cô ta đẩy Thanh Băng xuống đứng phía sau mình: “Em mà cảm lạnh thì không hay đâu. Đứng phía sau chị đi, chị che cho.”

‘Đứng phía sau chị đi, chị che cho’ Thanh Băng nhíu mày nhìn Minh Khuê, một cảm giác cảm động thoáng qua trong lòng Thanh Băng, Cô cảm thấy ấm áp, đây là cảm giác khi được che chở sao? Thanh Băng chưa từng biết, trước kia, cô là người lãnh đạo, có mưa bom hay nguy hiểm gì thì cũng phải tự mình đứng lên trước bảo vệ các anh em, cô chưa từng được người khác che chở.

“Không sợ lạnh à?”- Thanh Băng hỏi, nhưng cô không nhận ra rằng trong câu nói của mình có chứa vài phần thân thiết.

Minh Khuê quay lại cười: “Từ nhỏ chị đã rất khoẻ rồi, không sao.”

Thanh Băng im lặng, không nói gì.

Từ xa, 1 đám người đi tới chỗ Thanh Băng, bốn người, một người dẫn đầu 3 người đi phía sau.

Thanh Băng cười lạnh. Đến rồi sao? Thật không đúng lúc có Minh Khuê ở đây, làm sao đánh đấm thoải mái được. Thanh Băng quay qua Minh Khuê nói nhỏ.

“Lui ra phía sau. Thấy gì cũng không được la.”

Minh Khuê không biết cũng không hiểu Thanh Băng nói gì, nhưng nhìn lại thấy cô đang tràn đầy sát khí đứng phía sau mình thì nhất thời hoảng sợ.

Thanh Băng đứng trước đám côn đồ: “Có chuyện gì?”

Chí Dĩnh, anh trai của Yến Chi đánh giá thật kĩ Thanh Băng. Thật không ngờ, mới vài tháng không gặp, cô đã trở nên xinh đẹp thế này.

“Mày nghĩ xem?”- Chí Dĩnh nghiến răng.

“Đừng nói nhiều, trước khi không thấy ánh mặt trời thì hãy khai ra, ai sai bọn mày đến?”-Thanh Băng cười lạnh.

“Mày nghĩ mày là ai? Sắp tới thì mày hãy ngoan ngoãn hầu hạ bọn anh cho tốt.”-Chí Dĩnh cay độc.

“chậc chậc”- Thanh Băng tiết núi lắc đầu: “Trên đời này, người biết điều ngày càng ít rồi.”

Đám côn đồ xông lên, dùng gậy đánh về phía Trịnh Thanh Băng. Thanh Băng né tránh rất điêu luyện nhưng cũng đánh trả không hề nhẹ. Nhưng quả thật cô đã đánh giá thấp khả năng của đám người này, tất cả bọn họ đều sử dụng võ Judo rất điêu luyện để đối phó cô.

Dù sao cũng là con gái, sức lực làm sao mạnh bằng bốn tên đàn ông có học võ công? Thanh Băng không thể dùng sức đánh thì chỉ có thể dùng mưu, lần trước đánh ngã ba mươi lăm tên là do bọn chúng chủ quan lại không dám làm bị thương cô, lần này bốn tên côn đồ này đã từng học qua võ công lại có mục đích đến đây nhất định phải hạ cô.

Thanh Băng lần lượt đánh vào nguyệt đạo của bọn chúng, cô không đánh vào tử nguyệt nên chỉ có thể làm chúng đau đớn ít phút mà thôi.

Dưới trời mưa, một người con gái đánh với bốn gã đàn ông cao to lực lưỡng. Tất cả điều ướt mem.

Thấy đồng bọn ngày càng yếu thế, Chí Dĩnh không thể tin nổi nhìn Thanh Băng. Được lắm, không thể chính nhân quân tử đánh thì chỉ có nước làm tiểu nhân. Từ trong áo, Chí Dĩnh lấy ra một con dao bóng loáng, từ phía sau hắn đâm thẳng về hướng Thanh Băng.

Minh Khuê nhìn thấy Chí Dĩnh đánh lén Thanh Băng thì hoảng hồn mà hô to: “Thanh Băng, cẩn thận.”

Nhưng Thanh Băng không nghe thấy… cô vẫn không hay biết chuyện gì ở phía sau, cho đến khi…

~Đoàng~

Con dao gần đấm xuống Thanh Băng, thì một tiếng súng vang lên, viên đạn bay ra trung ngay cánh tay cầm dao của Chí Dĩnh, khiến hắn đau đớn mà buông dao ôm tay mình kêu la.

“Á….”- Minh Khuê thấy nổ súng thì hoảng sợ. Giữa thời đại pháp trị, sao,sao lại có người có súng?.

Thanh Băng nhíu mày quay lại, thì không dấu nổi sự ngạc nhiên trên mặt.

Người vừa cứu cô không phải là một người…

Hoàng Long, Ngũ Long, Đức Long, Vân Long. Tứ Long điều đến đây…

Tứ Long nhanh chóng đánh 3 tên côn đồ còn lại ngã xuống, sau đó đến trước mặt Thanh Băng. Bọn họ vừa kích động, vừa nghi ngờ, vừa vui mừng đến sắp khóc.

“Lão, lão đại…”- Vân Long lắp bắp nhìn Thanh Băng. Tính tình Vân Long trước giờ giống hệt Văn Vĩ nên mắt anh ta đã rơm rớm nước mắt.

Thanh Băng lại nhíu mày, đàn ông đều thích khóc như vậy sao? Tính tình Vân Long và Văn Vĩ giống hệt nhau. Nếu không phải Vân Long là chuyên gia Hacker hàng đầu thế giới thì suốt đời cũng đừng mơ gia nhập Tứ Long.

“Con trai sao lại khóc? Thật đúng là mất mặt Thiên Long.” Thanh Băng nghiêm giọng, như quở trách, cũng như đang nuông chiều một đứa trẻ.

“Lão Đại. Đúng là Lão Đại rồi, Văn Vĩ không lừa chúng ta…”- Tứ Long vui mừng nhào đến ôm Thanh Băng. Chỉ có Trịnh lão đại mới khó chịu khi nhìn thấy người khác khóc, chỉ có Trịnh lão đại mới có được sự bình tĩnh khi nghe tiếng súng, chỉ có Trịnh Lão Đại mới có được khí thế này cũng chỉ có Trịnh lão đại mới có sự nghiêm khắc này đối với người của mình. Không sai, chỉ có Trịnh lão đại của bọn họ.

Thanh Băng dù sao cũng là con gái làm sao có thể để bốn người đàn ông ôm mình, cô nhanh chóng né ra chỗ khác để bọn họ ôm phải một khoảng không.

“Lão đại, xử lí đám người này thế nào?”- Hoàng Long nhìn đám người kia, Hoàng Long có ngũ quan khá anh tuấn, hàng lông mày anh ta đậm và đen, đôi mắt màu xám và mái tóc màu đen, rất giống huyết thống người châu âu. Tính tình thì rất chững chạc cũng nghiêm túc, khá ít nói. Sở trường của Hoàng Long là bắn súng. Phát súng lúc nãy cũng từ súng anh ta mà ra.

Mặt Thanh Băng vẫn không có biểu cảm: “Chuẩn bị xe, đưa bọn họ đi rồi tính.”

Thanh Băng nhìn qua nhìn lại kiếm hình bóng bé nhỏ kia, sau đó nhìn thấy Minh Khuê đang run lên không rõ vì lạnh hay vì sợ, Thanh Băng đi đến đỡ Minh Khuê dậy

“Lạnh à?”

Minh Khuê lắc đầu. Nhưng đồ của cô ta đã ướt hết rồi, không rõ là mồ hôi hay nước mưa. Nắm lấy tay Thanh Băng “Thanh Thanh, em không sao chứ? Ướt hết rồi, có lạnh không, có bị thương ở đâu không?”

Thanh Băng lắc đầu, thật không hiểu nổi, đã thành ra thế này rồi còn quan tâm đến cô?

Vừa lúc tài xế đến nơi, Thanh Băng giao Minh Khuê cho tài xế đưa về còn cô thì đi với đám Tứ Long.

Tứ Long làm việc nhanh gọn lẹ, mới ít phúc đã chuẩn bị 2 chiếc xe. Thanh Băng và Từ Long ngồi một chiếc, chiếc còn lại là để cho đám người Chí Dĩnh ngồi.

“Tại sao các cậu đến đây?”- Thanh Băng ngồi ở ghế sau.

“Thiếu gia đã kể cho chúng tôi chuyện của Lão Đại, nên chúng tôi vui mừng quá mà chạy đến đây, chạy đến nhà họ Trịnh thì họ nói Lão Đại đi học chưa về nên chúng tôi đi tìm, trên đường đi thì gặp người.”- Vân Long nói.

Thanh Băng im lặng một lúc: “Các cậu tin?”

4 người im lặng, làm sao bọn họ tin được? lúc Văn Vĩ kể lại bọn họ chỉ xem như chuyện hoang đường, nhưng thật sự Văn Vĩ kể quá có…. ‘tâm’. Khi bọn họ tới đây thì họ đã tin, hoàn toàn tin. Tứ Long là cánh tay trái phải của Thanh Băng, tuy rằng ngoại hình cô không giống nhưng khí thế cô vẫn thế, cộng thêm câu chuyện Văn Vĩ kể, họ tin. Trịnh Lão Đại vẫn còn sống.

Thanh Băng lấy điện thoại ra, bấm một dãy số quen thuộc:

“Băng nhi, có chuyện gì à?”- Đầu dây bên kia Đài Phong lo lắng hỏi.

“Phải có chuyện?”- Thanh Băng lạnh giọng.

“À, không.”- Đài Phong nhanh chóng sửa ‘sai’

“Nhưng lần này thật sự có chuyện.”- Thanh Băng mỉm cười, nụ cười của cô khiến Tứ Long như muốn lọt tròng mắt ra ngoài, lão đại của bọn họ đang…cười chứ không phải cười lạnh hay nhếch miệng…

Đài Phong bên kia biết mình bị cô đùa nên thở dài: “Thật là, bảo bối, có chuyện gì?”

“Anh chuẩn bị cho em một phòng VIP ở Rose được không?”

“Không thành vấn đề. Nhưng sao em không về nhà?”

“Có chút chuyện cần xử lý.”- nói tới đây, ánh mắt Thanh Băng loé lên tia lạnh lùng giết chóc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.