Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Chương 53: Hoà giải.




Khi Chu Bích Cầm thốt lời này ra khỏi miệng, Cố ma ma cũng đã hiểu lời này của nàng có ý gì, đại phu nhìn vòng vàng ở trên tay mình, phân lượng vòng vàng này cũng không phải nhỏ.

“Phu nhân, đây ––”

Chu Bích Cầm sợ nhất chính là người trước mắt không đồng ý, nàng hơi gấp gáp vội vàng nói: “Chuyện này mong đại phu đừng lộ ra ngoài, thầy thuốc tấm lòng phụ mẫu, nếu đại phu không đáp lời ta, ta còn giữ lại tính mạng có tác dụng gì!”

Chu Bích Cầm nói như vậy, nước mắt của nàng cuồn cuộn lăn xuống, vẻ mặt kia càng thê khổ sở vô cùng, nàng siết tay đại phu, lực độ này gần như khiến cho đại phu không nhịn được mà bởi vì đau cau mày lại.

Chu Bích Cầm thấy đại phu chậm chạp không đồng ý, cho rằng đại phu ghét bỏ nàng cho lợi ích ít, nhưng vòng tay này của nàng đủ lượng, tốn ba mươi lượng bạc mua được, nhưng khi thấy đại phu có dáng vẻ như vậy, Chu Bích Cầm lại nói một câu: “Đại phu, đây chỉ là một chút xíu tấm lòng nhỏ của ta, chỉ cần đại phu ngươi đáp ứng, ta nhất định sẽ có chỗ tốt đưa cho ngươi, ngươi chỉ cần làm một chuyến, bằng không hiện giờ ta liền cắn lưỡi tự sát ở trước mặt ngươi, dù sao cũng sống không nổi.”

Đại phu cân nhắc vòng tay trên tay mình, hôm nay ông được mời tới đây gặp phải chuyện như vậy cũng không tiện giải quyết, di nương này muốn sống muốn chết, nếu nàng ta thật sự cắn lưỡi tự sát tại chỗ, ông người xem bệnh cũng bị xui xẻo cực kỳ, chuyện trong đại viện này vốn dơ bẩn không chịu nổi, thu được phí bịt miệng như vậy, đại phu cũng không có gì âm thầm lo lắng gì, ngược lại chính là không truyền chuyện này đi mà thôi, về phần chuyện sau đó chính là không có liên quan gì đến ông rồi.

Đại phu gật đầu một cái.

Chu Bích Cầm vui mừng quá đỗi, lúc này mới lại cảm nhận được đau đớn kịch liệt, gương mặt cực kỳ tái nhợt, lập tức buông mình ngã xuống giường, thở hổn hển rên rỉ.

Đại phu cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng kê phương thuốc ra, Cố ma ma chảy nước mắt, may mà trong phòng này chỉ có mình bà, ba nha hoàn còn lại của Chu gia đã được Cố ma ma chỉ điểm ra ngoài từ sớm khi đại phu bắt mạch, nói là cô nương gia thấy chuyện như vậy không được tốt, cho nên chính là để cho bọn họ chờ đợi ở bên ngoài.

Sau khi kê phương thuốc xong, Cố ma ma lập tức sai một nha hoàn đi tiệm thuốc lấy thuốc, tự nhiên cũng chính là không nói hài tử này không giữ được, chỉ nói là thuốc dưỡng thai. Lại để cho người khác kêu phòng bếp nấu một thùng nước nóng lớn, chỉ nói là muốn rửa mặt, chuyện khác cũng một chút không dám nói ra nhắc đến.

Chu Bích Cầm kêu Cố ma ma cho đại phu không ít bạc bịt miệng, nàng biết đây không phải là một cách tốt, nhưng bây giờ nàng cũng chỉ có thể nghĩ tới biện pháp này trước chống đỡ rồi nói, nàng không thể để cho Vân Hoằng biết mình không còn hài tử, nàng không có cách nào, cho dù đây là một lời nói dối hoang đường nàng cũng chỉ có thể đi theo, nếu không nàng ngay cả Vân gia cũng không ở được, nàng nào còn nơi nào khác có thể đi!

Giờ phút này trong lòng Chu Bích Cầm hận đến lợi hại, hận này chính là hận Phương di nương mới vừa rồi vẫn luôn chọc tức mình, còn có càng hận hơn chính là Vân Thù, nàng cảm thấy nàng không giữ được hài tử cũng đều là lỗi của Vân Thù, sao mình lại bởi vì tâm tình không ổn khiến cho hiện giờ thai nhi không giữ được, phải biết bây giờ nàng đã qua ba tháng đầu dễ xảy thai nhất rồi, vậy cũng bởi vì Vân Thù, đều bởi vì Vân Thù hại nàng thành như vậy.

Thuốc phá thai nhanh chóng được bưng vào, Cố ma ma chính là không mượn tay người khác, chỉ để cho bọn nha hoàn bưng thuốc đến cửa, bà tự nhận sau đó đi vào bưng tới trước mặt Chu Bích Cầm.

Nước thuốc đen thùi lùi này tỏa ra vị đắng, khi Cố ma ma bưng tới trước mặt Chu Bích Cầm, trong hốc mắt cũng đã chứa đầy nước mắt, “Tiểu thư…”

Cố ma ma nhìn Chu Bích Cầm, trong ánh mắt kia tràn đầy kiên quyết, nàng biết hiện giờ một cục thịt trong bụng nàng không phải nàng không muốn phá ra liền có thể bảo vệ, thời gian kéo càng dài càng không tốt cho thân thể của mình, ngược lại sẽ khiến cho thân thể của nàng không qua được.

Chu Bích Cầm nhận lấy chén thuốc trên tay Cố ma ma, cũng thừa dịp còn nóng uống chén thuốc vào, chén thuốc này thuộc về trợ sản, tuy nói hiện giờ hài tử trong bụng Chu Bích Cầm còn chưa đủ tháng, nhưng đã có năm tháng, đủ để thành hình, phải dựa vào thuốc để thúc đẻ ra.

Thuốc thúc đẻ này chính là nhanh chóng thấy hiệu quả, nếu như mới vừa rồi Chu Bích Cầm cảm thấy bụng của mình bị người dùng gậy hung hăng đập một cái từ bên ngoài, thì hiện giờ nàng liền giống như một con thú hoang cắn không buông, tất cả ruột đều đang lật khuấy, trong miệng Chu Bích Cầm đã đút một khăn vải, tiêng rên rỉ thật thấp liền truyền ra từ trong miệng nàng, mồ hôi lạnh trên trán càng không ngừng chảy ra.

Nàng không thể lớn tiếng kêu gào tỏ vẻ bây giờ mình khó chịu, thậm chí cũng không thể để bất cứ ai biết được bây giờ nàng đang chịu đau đớn như thế nào.

Đau đớn như vậy vẫn kéo dài hồi lâu, lâu đến Chu Bích Cầm cảm giác mình có thể vì đau đớn như vậy mà chết đi không, nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó tuôn ra.

Cố ma ma cẩn thận nhìn, mặc dù bà không phải là bà đỡ, nhưng dù sao cũng đã từng sinh hài tử từng có kinh nghiệm, tất nhiên hiểu được phải làm như thế nào. Bà nhìn anh nhi đã được sinh hạ, hài tử này còn không đủ tháng, nhưng tay chân đã dài đủ rồi, thậm chí cũng đã nhìn ra được là nam hay nữ rồi.

Cố ma ma vừa nhìn thấy hài nhi kia nước mắt liền rào rào chảy ra, đó là nam hài đã thành hình, nếu như có thể sinh ra được, đó chính là thiếu gia Vân gia!

Cả người Chu Bích Cầm giống như bị mồ hôi ngâm qua, cả khuôn mặt yếu ớt. Mặc cho Cố ma ma dọn dẹp sạch sẽ cho nàng, đổi lại áo sạch sẽ, quần áo và đệm chăn bị dính vết máu đều được dọn dẹp cuộn chung một chỗ.

“Cố ma ma, thu dọn thích đáng mọi thứ này, ngàn vạn lần không thể để cho người khác làm!” Chu Bích Cầm yếu ớt căn dặn Cố ma ma, đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng hiện giờ của nàng.

“Ma ma tự biết.” Cố ma ma lau nước mắt một cái, nói với Chu Bích Cầm, “Chuyện này để cho ma ma làm, nhất định sẽ không có lỗi gì. Tiểu thư, tiểu thư có muốn nhìn một chút không? Là… Là một nam hài.”

Tuy Cố ma ma cảm thấy dáng vẻ máu thịt be bét đúng là không thích hợp để cho tiểu thư nhìn, nhưng nói thế nào cũng là hài tử thân sinh của nàng, cho dù như thế nào cũng nên nhìn một chút mới đúng, dù sao cũng ngây người ở trong bụng nàng lâu như vậy, dù ít dù nhiều cũng có mấy phần tình cảm.

“Tuy nói không lưu được, nhưng lui về sau vẫn sẽ có.” Cố ma ma chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn Chu Bích Cầm nghĩ không ra, nhưng ai gặp phải chuyện như vậy cũng không thể nghĩ thông suốt theo.

“Tiểu thư còn trẻ, chỉ cần điều dưỡng cho tốt, lui về sau vẫn sẽ có…”

“Đủ rồi.” Chu Bích Cầm tỏ vẻ lạnh lùng ngắt lời giải thích của Cố ma ma, “Đã là đồ vô dụng, ta cần gì phải đi nhìn nó!”

Giọng Chu Bích Cầm lạnh lùng đến giống như không có một chút tình cảm, nàng nói: “Thứ đã không giữ được ta tất nhiên sẽ không có bất cứ cảm giác gì. Nó vừa không thể giúp ta lấy thứ ta muốn, lưu hay không lưu thì có thể như thế nào?”

Khi nàng ôm đứa bé này lại không chiếm được thứ nàng muốn có, hiện giờ nàng cũng sẽ không có bao nhiêu cảm giác, nhưng mà hiện giờ không có hài tử này khiến cho tình cảnh của nàng càng thêm khó khăn, cho nên nàng không thể để cho người ta biết được nàng không có hài tử này, nàng còn phải làm bộ như nàng có phải khiến cho tất cả mọi người biết nàng còn mang thai hài tử.

“Những nha hoàn này, Cố ma ma phải giúp đỡ ta nhìn kỹ, tuyệt đối không thể để lộ ra một chút tiếng gió đi!” Chu Bích Cầm nói với Cố ma ma, “Về phần bụng ta đây, lại phiền Cố ma ma nghĩ cách mới được, đến khiến cho bụng ta đây vẫn còn, vả lại mãi cho đến khi sinh ra.”

Khi Cố ma ma nghe được Chu Bích Cầm nói như vậy, chính là hiểu được nàng định vân giấu giếm đi như vậy, “Tiểu thư đợi đến khi sinh ra lại làm bộ?”

Chu Bích Cầm lạnh lùng nở nụ cười, “Làm bộ? Ta vì sao phải làm bộ?”

Cố ma ma hết sức kinh ngạc, bà vốn cho rằng tiểu thư nhà mình định đợi đến khi sinh làm bộ như khó sinh, như vậy dĩ nhiên có thể lừa gạt lẫn lộn qua, nhưng ý tứ của tiểu thư bà rất dễ nhận thấy không phải ý này.

“Hài tử của ta đây không còn, nhưng có người hài tử vẫn còn!” Trên mặt Chu Bích Cầm hiện lên ý cười hết sức quỷ dị, sắc mặt tái nhợt vô lực của nàng thêm với nụ cười kia chỉ khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy rất quỷ dị, Chu Bích Cầm vuốt bụng của mình, “Ta không có hài tử, người khác còn có hài tử, nếu nàng ta làm hại ta không có hài tử, như vậy ta cũng muốn để cho nàng ta nếm thử một chút cảm thụ mất đi thân nhất. Vạn Thục Tuệ không phải làm vô cùng tốt, nàng ta không phải còn định sinh hài tử cho Vân gia sao, Cố ma ma, ma ma không cảm thấy đây chính là ông trời cũng đang giúp ta sao?”

Cố ma ma nghe được hết sức sợ hãi, bà hiểu được, tiểu thư của bà đây là định đi mưu cầu hài tử của Vạn Thục Tuệ sao? Hôm nay tranh đấu với Vân Thù đến hiện giờ, các nàng đã hao binh tổn tướng không ít, nào chiếm được tiện nghi gì, cũng nên thu ý định đừng tranh đấu với nha đầu tà môn lợi hại đó mới phải, điều dưỡng thân mình cho tốt sớm ngày sinh hạ hài tử vì Vân gia mới là chính đạo.

“Tiểu thư…” Cố ma ma muốn khuyên đôi câu, nhưng vừa mở miệng lại hoàn toàn không biết phải mở miệng như thế nào.

Trên mặt Chu Bích Cầm đã có vẻ điên cuồng, “Cũng không thể luôn khiến cho nàng ta vĩnh viễn hả hê như vậy tiếp đúng không, cũng phải khiến cho nàng ta ăn được một chút thua thiệt, khiến cho nàng ta biết mất đi là khổ sở như thế nào, ta muốn tất cả những thứ ta phải chịu toàn bộ đều được thừa nhận từng chút một trên thân thể nàng ta!”

Trong giọng nói của Chu Bích Cầm gần như đã điên cuồng tới cực điểm, nàng nhanh chóng đã bình tĩnh lại, bây giờ không phải là lúc nóng vội, lần này nàng tuyệt đối sẽ không để cho Vân Thù bắt được bất kỳ nhược điểm nào, cũng nhất định phải thắng nàng ta một lần.

Nàng muốn lấy được hài tử của Vạn Thục Tuệ, liền nuôi dưỡng bên người nàng, nàng muốn mỗi ngày hành hạ hài tử kia, khiến cho các nàng từng chút từng chút một cũng khổ sở không chịu nổi.

Cố ma ma nghe lời Chu Bích Cầm nói, bà trầm mặc không lên tiếng, chỉ cảm thấy ý niệm này thật đúng là có mấy phần điên cuồng, chỉ hy vọng tiểu thư nhà mình chỉ có lúc này đề cập tới chứ không phải thật sự làm ra ý niệm này mới tốt, ý niệm này thật sự quá điên cuồng.

Chu Bích Cầm cũng không nói nhiều, nàng rất yếu ớt, hiện giờ sức lực chống đỡ nói một vài lời với Cố ma ma đã hết sức nỗ lực rồi, nàng nằm xuống, chỉ trong thời gian chốc lát đã ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.