Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Chương 47: Chấm dứt giáo huấn.




- Lão đại, hắn quá mạnh, bọn đệ...

Chu Du sau khi phục dụng đậu thần thì đã có chút khí lực hơn, buồn bã mà nói. Còn chưa có nói xong Hoàng Minh đã gạt đi, đáp:

- Mọi người trước nghỉ ngơi, để ta lo liệu!

- Lão đại, huynh định làm gì?

Kiều Phong khó khăn chịu đựng vết thương, lên tiếng hỏi.

Hoàng Minh không nói, chỉ đi về phía trước.

Ở đằng sau, Gia Cát Lượng rốt cục đã đi tới đám người Cao Trang, lên tiếng nói:

- Ta nghĩ chúng ta nên sử dụng đại trận, Ma Vương quá mạnh, nếu không thể chiến thắng, đây chính là lựa chọn cuối cùng!

Cao Trang ánh mắt hướng về phía Hoàng Minh, lại nhìn lên Ma Vương ở phía trên, sau đó cắn răng gật đầu. Lập tức một đám thiếu nữ ở phía sau nhanh chóng theo sự chỉ huy của Cao Trang mà dựng trận pháp.

Chiến trường của phe đồng minh Nhân tộc cùng Yêu tộc đanh với Ma Tộc vẫn đang vô cùng khốc liệt. Mỗi bên có đến trăm vạn quân. Đánh tới long trời lở đât, vũ khí pháp bảo đầy trời. Nhất là một đám Cự nhân tộc do Chu Du đưa về, quả thực là một cỗ máy giết người. Thế nhưng không ít Cự nhân tộc cũng bị Ma tộc dùng số đông chém chết. Chiến trường máu chảy thành sông, thây chất cao thành núi. Giữa ranh giới sống và chết, niềm tin chính là thứ quan trọng nhất.

Hoàng Minh tiến lên phía trước hai mươi mét, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Ma Vương. Hai tay lúc này không ngừng kết ấn. Ma Vương không hề quan tâm tới, đối với thực lực tuyệt đối, mọi mưu mô quỷ quái đều là không tác dụng.

Hoàng Minh hai con mắt một tím một đỏ, ngay sau đó chính là loé lên tinh quang, cả thân hình cúi gập xuống. Bàn tay ấn xuống mặt đất tạo thành một đồ án màu đen quỷ dị.

- Ma Vương, ta sẽ cho ngươi một kinh hỉ!

Hoàng Minh nhẹ nhàng nói, con mắt màu tím chín dấu phẩy xoáy chặt tạo thành một tiêu cự kì dị.

- Gào!

Lizardon không biết bay tới từ lúc nào, trên lưng chính là đệ tử của hắn Bát Huy chở một đoàn lang chiến sĩ ma tộc quẳng xuống. Đám chiến sĩ ma tộc này đều đã bị đánh cho gần chết, quả thực là không có lực phản kháng. Hoàng Minh cần chính là mười sáu tên này!

- Tạp giới chuyển sinh!

Ngay lúc đó Hoàng Minh hét lớn, biến dị xảy ra. Mười sáu cố quan tài bằng đá đột ngột từ dưới đất xuất hiện thu mười sáu tên chiến sĩ lang tộc này vào bên trong. Mười sáu cỗ quan tài rung chuyển kịch liệt. Chỉ có ba người ở hiện trường có thể biết được Hoàng Minh đang làm chuyện gì, đó chính là Lan Hương, A Trang và Việt Anh.

Chỉ mười giây, quan tài lại mở ra, khói mờ che phủ, mọi người nội tâm không khỏi hiếu kì. Đến Ma Vương cũng là một bụng hiếu kì như vậy, rốt cuộc tên nhóc nhân tộc kia đang muốn giở trò gì?

Từ quan tài một bàn chân bước ra, sau đó là cả một thân hình người. Người này thân cao hai mét, mặc một bộ y phục cổ. Toàn thân tráng kiện, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú. Chỉ có điều hai con mắt đen xám, trên mặt cùng bàn tay đều nhìn rõ những vết nứt nẻ quái dị.

Ngay sau đó những quan tài khác cũng bước ra một người kì lạ như vậy, không phải là những tên chiến sĩ lang tộc kia của ma tộc. Xuất hiện chính là một đám hán tử ăn mặc kì lạ, cao thấp đều có. Bọn hắn chính là có một đặc điểm chung, không có dương khí.

- Hoàng Hoa Thám?

Ma Vương lúc này mới nhận ra kẻ mới xuất hiện, hơn nữa không chỉ có hắn, còn có mười năm tên khác nữa. Ma Vương làm sao quên được trận đại chiến của hơn vạn năm về trước. Khi đó một mình hắn chiến đấu cùng mười sáu tên khốn kiếp này. Cuối cùng tuy đã giết chết chỉ còn lại một tên, nhưng hắn cũng đã bị phong ấn. Một lần phong ấn chính là hơn Vạn năm. Đây quả thực là nỗi sỉ nhục cực lớn.

- Ồ, tiếng nói này, là Ma Vương?

Hoàng Hoa Thám xoay người, ánh mắt hướng lên phía trên, khó tin vào những gì đang diễn ra.

- Đại ca, chúng ta hình như sống lại?

Bên cạnh hắn, một nam tủ có mái tóc màu vàng lên tiếng nói. Hoàng Hoa Thám ánh mắt rơi trên người của Hoàng Minh, cảm thấy mình cùng tiểu tử này có chút huyết mạch tương liên, mặc dù là không nhiều. Lại nhìn một chút trận thế xung quanh, cất tiếng hỏi:

- Là ngươi đưa chúng ta trở về nơi này?

Hoàng Mịn cúi đầu đáp:

- Vâng, Lão tổ tông. Ma Vương xuất thế, thực lực kinh thế hãi nhân. Mạo phạm lão tổ tông an nghỉ triệu hồi người tới. Kính mong lão tổ tông vì an nguy của Nhân tộc cùng yêu tộc mà xuất thủ!

Hoàng Hoa Thám đã nghe được tiếng chém giết từ phía dưới, ánh mắt lại một lần nữa hướng tới Ma Vương cười mà nói:

- Ha ha ha, Ái Nhĩ Lan Tắc, không ngờ chúng ta lại một lần nữa gặp lại. Ta cũng không biết đã trải qua bao lâu, rốt cuộc chúng ta lại được đanh một trận, ngươi có vui hay không?

Ma Vương lauc này biểu tình rất khó coi. Biết trước xảy ra chuyện quái dị như vậy thì nên giết chết tên tiểu tử kia. Không ngờ lại còn có có chuyện khó tin trên thế giới này, người chết hơn vạn năm lại có thể xuất hiện trở lại. Điều này thật trái với thiên đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.