Trái Tim Mong Manh Của Trúc Mã

Chương 05: Gặp mặt.




Nàng nói được một phen tình thâm nghĩa trọng, mà bọn nữ tử khác trải qua nàng nhắc nhở, mới biết việc này kỳ quặc, lúc này giống như người nào trước được chọn trúng, người đó liền nhiều vài phần cơ hội sống. Rất nhanh, liền có người lục tục đoạt ở đằng trước nàng, cướp giới thiệu chính mình với thiếu chủ. Tiếng ríu rít ầm ĩ, ai cũng nghe không rõ ai, một đống hỗn loạn.

Hàn Linh ôm ngực đứng ở chỗ cũ, đánh giá bọn nữ tử anh dũng chen lên trước, lòng người quả nhiên là ích kỷ, một khi đối với chính mình có lợi, liền anh dũng làm trước, đối với chính mình bất lợi, liền cho người khác.

Diệt Tuyệt Sư Thái thấy hiện trường hỗn loạn, vội tiếp đón vài nha đầu duy trì trật tự, ai ngờ trong lúc lôi kéo, người thì rớt một trâm cài đầu, người thì rớt một cái khuyên tai, trong lúc dây dưa thế nhưng đánh nhau.

Hiên Viên Thần ngồi ở bên trong, cũng là ánh mắt rối rắm, hắn liền nói nữ nhân phiền toái đi, cho nên mới không cần tìm nữ nhân. Bàn tay hắn chụp xuống ghế dựa, đứng dậy hô quát nói: “Đều dừng tay cho ta! Ai còn dám khắc khẩu một câu, ta khiến cho người trực tiếp ném nàng từ trên đỉnh núi xuống!”

Giọng nói uy nghiêm mạnh mẽ tức khắc khiến tất cả mọi người kinh sợ, ai còn dám nhiều lời một câu, vội vàng khom người nhặt lên châu thoa, trang sức trên mặt đất, chỉnh lại dung nhan của mình. Hàn Linh tò mò mà đánh giá bóng người bên trong, vì sao cứ cảm thấy giọng nói của hắn có chút quen thuộc, giống như đã từng quen biết vậy?

Đợi bên ngoài yên tĩnh lại, người bên trong lại bắt đầu lên tiếng: “Nữ tử ta vừa mới ta điểm đến tên kia, vẫn là ngươi trước đến đây đi.”

Hàn Linh dùng ngón tay chỉ chính mình, như thế nào vẫn là đến phiên nàng a? Thôi kệ, dù sao sớm muộn gì cũng đến lượt, vậy lên trước đi. Cũng không phải chưa từng đi nhận lời mời, coi như là cho tìm một phần công tác mới cho chính mình thôi.

Nàng lại lần nữa ho nhẹ, bắt đầu giới thiệu chính mình: “Thiếu chủ, chào ngươi, may mắn có thể cùng ngươi hội đàm, ta cảm thấy vinh hạnh vạn phần. Đầu tiên đâu, ta trước giới thiệu chính mình một chút. Ta tên là Hàn Linh, năm nay mười sáu tuổi, người Hàn quốc, làm nghề tự do. Ta hứng thú yêu thích tương đối rộng rãi, cầm kỳ thư họa nè, hiểu biết một chút, nữ hồng trù nghệ nè, vô cùng hiểu. Ta am hiểu nhất chính là quản lý tài vật, nếu là kinh tế thu chi và chi phí điều phối của Vô Ảnh Điện, ta đều có thể tiếp nhận. Nếu là muốn đầu tư làm chút sinh ý, ta đây càng là người thạo nghề, bảo đảm ngươi một năm hai lần, ba năm mười lần, tài nguyên cuồn cuộn, vạn sự hanh thông (mọi chuyện đều thuận lợi và may mắn)……”

Đang ở nàng thao thao bất tuyệt mà tiếp tục giới thiệu nàng lối buôn bán hết sức, Hiên Viên Thần đã ở bên trong nghẹn cười nghẹn đến mức đỏ bừng, cố gắng ẩn nhẫn hạ ý cười, đánh gãy nàng nói: “Bây giờ ta yêu cầu chính là một người vợ, mà không phải một quản gia.”

“Vợ? Vợ vậy thì dễ làm a!” Hàn Linh lại bắt đầu thao thao bất tuyệt mà nói ra, “Nói đến thê tử, nàng có hai tác dụng đơn giản, một là, thông tục nhất, vì nhà chồng sinh con dưỡng cái, giúp chồng dạy con. Bất quá, cái lý niệm (luân lý + quan niệm) này đã quá cổ xưa, hoàn toàn không phù hợp một cái nữ tính mới có lý tưởng, có khát vọng hẳn là ôm chặt bảo vệ quan niệm cũ. Sinh con dưỡng cái, có thể, nhưng muốn giúp chồng dạy con, cái này liền không phải nghĩa vụ của chúng ta. Bởi vì nữ tính mới nên có sự nghiệp của riêng mình, không thể một mặt mà xoay chuyển chung quanh người chồng và con trẻ. Ở tương lai không xa, nữ nhân là có thể khởi động nửa bầu trời, mà những nam nhân vô dụng đó, cũng chỉ có phần ở lại trong nhà trông con trẻ. Hai là, người vợ trừ bỏ ngoài sinh con, chính là muốn ở trên sinh lý, trên tâm lý, song trọng mà an ủi chồng mình. Đối với điểm này, ta có thể cam đoan với ngươi, ta tuyệt đối rất có kinh nghiệm, ngươi muốn ở mặt trên, hay là ở dưới, cũng không có vấn đề gì……”

“Khụ khụ……” Hiên Viên Thần bị lời của nàng sét đánh tới, nàng nghĩ đến thật đúng là chu toàn đâu, cái gì đều thay hắn suy xét tốt. Ý của nàng là, chọn nàng làm thiếu phu nhân, vậy về sau cuộc sống tính phúc (chuyện chăn gối của vợ chồng) có bảo đảm, nhưng mà chính là chờ sau khi nàng sinh ra đứa bé, hắn phải lưu ở trong nhà trông con, nàng liền bản thân đi bên ngoài tiêu dao sung sướng, còn cái gọi là cái gì làm nghề tự do, mệt nàng không biết xấu hổ nói!

Hàn Linh hơi ngừng, hảo tâm mà dò hỏi: “Thiếu chủ, ngài không có việc gì chứ? Cẩn thận thân mình, đêm nay còn phải động phòng hoa chúc đó.”

“Khụ khụ khụ khụ……” Hiên Viên Thần lần này là thật sự sặc tới rồi, không ngừng ho khan.

Diệt Tuyệt Sư Thái lo lắng mà nhìn về phía thiếu chủ ở bên trong, cũng quan tâm mà dò hỏi: “Thiếu chủ, ngài không có việc gì đi? Muốn thay cho một cô nương hay không, cô nương này nói chuyện không át cản, ngài đừng tức giận hỏng rồi thân mình.”

Bên trong lại ho khan một trận, hồi lâu, mới truyền ra tiếng nói chuyện: “Liền chọn nàng, những người khác trước mang về đi.”

Hàn Linh trong lòng lộp bộp một chút, vậy liền chọn nàng sao? Có lầm hay không? Nàng một phen bịa chuyện nói bừa như vậy, cũng có thể bị lựa chọn? Thoạt nhìn thiếu chủ này phẩm vị cũng thật…… đặc biệt đó!

Nàng bĩu môi, khi đang cảm thấy cổ quái, người ở bên trong bỗng nhiên lại nói một câu: “Mang nàng đi xuống tắm rửa sạch sẽ, lại đưa nàng vào trong phòng ta.” Nói xong, bóng người bên trong chớp động, đã rời khỏi đại điện.

Con tôm? Tắm rửa sạch sẽ đưa vào trong phòng hắn? Coi nàng là cái gì? Quả táo sao, rửa sạch sẽ liền ăn?

Nàng bên này còn đang miên man suy nghĩ, phía sau đã khóc thành một mảnh, đặc biệt là Mộ Tử Y khóc đến thê thảm nhất.

“Công chúa, nên làm cái gì bây giờ? Bọn họ có thể giết chúng ta hay không? Ta còn không muốn chết.”

“Đừng sợ, ta nghĩ, bọn họ hẳn là không đến mức tùy tiện giết công chúa đi.” Bắc Thần Âm tuy là khuyên nàng, kỳ thật trong nội tâm mình cũng không đáy, ngay cả thanh âm nói chuyện cũng là phát run.

Hàn Linh đi về phía các nàng, cười đến vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa: “Các ngươi thấy được đi, ta liền nói, các ngươi quá khiêm nhượng, đem cơ hội sống để lại cho ta, hy sinh chính mình, tình cảm này thật là vĩ đại a! Các ngươi yên tâm, lời ta vừa mới nói nhất định thực hiện, tuyệt đối không sẽ để cho các ngươi ở dưới địa phủ chịu nghèo chịu đói.”

Mộ Tử Y khóc đến đỏ cái mũi, mắng về phía nàng: “Ngươi nữ nhân ác độc này, bây giờ ngươi cao hứng. Nếu là chúng ta chết thật, đó chính là ngươi làm hại! Chúng ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Bắc Thần Âm cũng hầm hừ mà nói: “Ngươi đừng đắc ý, thiếu chủ sớm muộn gì sẽ chán ghét ngươi, xử tử ngươi. Đến lúc đó, chúng ta ở dưới địa phủ chờ ngươi.”

Hàn Linh ra vẻ thở dài nói: “Các ngươi còn thật là linh ngoan không linh, chẳng lẽ thật sự muốn đi tìm cái chết như vậy?”

Bắc Thần Âm sắc mặt khẽ biến, tựa như nghe ra ý ở ngoài lời của nàng, không khỏi hỏi: “Ngươi có ý tứ gì? Nói cho rõ ràng.”

Hàn Linh ôm ngực cười nói: “Chỉ cần các ngươi cầu ta, kêu ta ba tiếng tỷ tỷ tốt. Nói không chừng ta liền sẽ quá độ thiện tâm, nói với thiếu chủ không giết các ngươi, còn sẽ đưa các ngươi xuống núi, cho các ngươi về nhà.”

“Thật sự?” Hai người tức khắc tỉnh thần, thử hỏi.

Hàn Linh khẽ gật đầu, nói đến cùng, này hai người cũng là bởi vì nàng mới bị trói tới Vô Ảnh Điện, nàng nhiều ít có chút trách nhiệm. Lúc trước các nàng thiết kế nàng, muốn giết hại nàng, nhưng rốt cuộc ở trước khi giết nàng, Bắc Thần Âm cho nàng cơ hội chạy trốn, liền hướng điểm này, nàng nguyện ý giúp hai người họ một lần.

Bắc Thần Âm và Mộ Tử Y hai người lẫn nhau nhìn nhau hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, liền kêu ba tiếng “tỷ tỷ tốt” với nàng, tuy là mang theo giọng điệu bất mãn, nhưng cuối cùng là cúi đầu với nàng. Hàn Linh giương môi cười, liền không hề so đo với các nàng

Trong bể tắm, hơi nước lượn lờ.

Hàn Linh ngâm mình ở trong bể chậm rãi hưởng thụ, ngửa mặt lên dựa vào bên cạnh bể, nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe Diệt Tuyệt Sư Thái nói, trong chốc lát không có hôn lễ, trực tiếp vào động phòng. Hàn Linh không khỏi mà mắng, đây coi là cái gì, thật xem nàng là heo mẹ sao, chỉ vì cho thiếu chủ người ta nối dõi tông đường?

Nhưng mà nói lại, như vậy càng tốt, nàng liền không có cảm giác áy náy phạm tội trùng hôn. Trong chốc lát vào động phòng, liền đánh đòn phủ đầu, chế trụ đối phương, sau đó tra hỏi thuốc giải của Vạn Niên Túy. Trong lòng quyết định chủ ý, nàng cũng liền buông ra lo nghĩ trong lòng, tiếp tục yên tâm mà ngâm mình.

“Tắm xong chưa vậy, còn lề mề cái gì?” Diệt Tuyệt Sư Thái đã chờ đến không kiên nhẫn, ở bên cạnh bể không ngừng mà thúc giục nàng. Hàn Linh bất mãn mà nhìn nàng liếc mắt một cái, tắm một cái đều không cho người thư thái, ngày khác bắt nàng về Hoàng cung đi, chuyên môn cho nàng dạy dỗ những cung nhân không nghe lời đó, tuyệt đối là ý kiến hay.

“Thiếu chủ, người mang đến rồi.” Diệt Tuyệt Sư Thái bỗng nhiên phóng nhu thanh âm, Hàn Linh sợ tới mức dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã. Nàng êm đẹp, làm gì đột nhiên biến dịu dàng, chẳng lẽ nàng là trâu già gặm cỏ non, cùng thiếu chủ có JQ (gian tình)? Không giống a, đều có thể làm bà ngoại của hắn! Tội nghiệt a, Diệt Tuyệt Sư Thái người ta là bà vú của Hiên Viên Thần, nhìn hắn lớn lên, lúc này mới phá lệ dịu dàng với hắn, lại bị người bôi đen thành có JQ (gian tình), cái này……

Hàn Linh nhìn chằm chằm cái khăn voan đỏ, nhìn không tới người ở trong điện, chỉ nhìn thấy một đôi chân đang dần dần tới gần nàng.

“Ma ma, bà đi xuống trước đi, nơi này không có chuyện gì.”

Diệt Tuyệt Sư Thái hình như có chút không quá yên tâm, do dự mà nói: “Thiếu chủ, cô nương này tính tình có chút hoang dã, ngài phải cẩn thận chút.”

Tính tình hoang dã? Bà cô đây hoang dã chỗ nào?

Hàn Linh trong lòng mân mê, lại nghe được giọng nam kia nói: “Không đáng ngại, ta liền thích người có dã tính.”

“Khụ khụ.” Hàn Linh xem như bị hắn sét đánh tới rồi, thì ra còn có một tri âm.

Sau khi lão ma ma mang theo bọn nha đầu rời đi, trong đại điện cũng chỉ dư lại Hàn Linh cùng chuẩn tân lang hướng nàng đi tới cái này. Lúc trước thử thân thủ của hắn, phát hiện công lực của hắn không ở dưới nàng, nàng âm thầm có đề phòng, không dám tùy tiện ra tay.

Từ phía dưới khăn voan nhìn hắn cất bước tới gần, ngừng ở chỗ cách nàng một bước, đối phương đột nhiên đã không có động tĩnh, chỉ là lẳng lặng mà đứng. Hàn Linh rất là kinh ngạc, thử đánh vỡ cục diện bế tắc nói: “Cái kia, thiếu chủ, chúng ta có phải trước vén khăn voan hay không, rồi ngồi xuống nói?”

Hiên Viên Thần một thân áo gấm đỏ thẫm, tiêu sái lỗi lạc, cúi đầu nhìn nữ tử trước mắt, hắn sở dĩ chậm chạp không có động tác, là bởi vì hắn có chút kích động, cảm xúc thật lâu khó có thể bình phục. Không thể tưởng được cứ như vậy thành thân với nàng, hắn rất là ngoài ý muốn, đồng thời cũng mừng thầm không thôi. Nghĩ đến trong sơn cốc ngày xưa đủ loại, phảng phất một hồi mộng đẹp, hiện giờ mộng đẹp lại lần nữa trở thành sự thật, hắn không cách nào ức chế vui sướng trong nội tâm mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.