Trái Tim Lạnh Giá

Chương 22: Đính hôn?




Về đêm, biệt thự Bán Sơn rơi vào tĩnh lặng, tựa như động vật cạnh cửa trong bóng tối, tìm kiếm cơ hội xuất kích.

Trong phòng sách, Lệ Minh Vũ cầm điếu thuốc xoay tới xoay lui, lâu lâu lại bật hộp quẹt rồi thả ra, cuối cùng ném thẳng điếu thuốc vào thùng rác.

Anh xoay ghế, ngắm nhìn cây cối dưới màn đêm bên ngoài, lá cây kêu xào xạc, hòa vào ánh trăng bàng bạc rủ bóng xuống hồ bơi ngoài trời. Anh vô cớ cáu kỉnh, đứng dậy đi ra ngoài.

Trong phòng khách, tivi đang chiếu quảng cáo, Tô Nhiễm không biết đang bận việc gì ôm laptop ngồi trên sofa, Lệ Minh Vũ từ lầu hai đi xuống, thấy cô tập trung vào màn hình laptop, anh tiến lên trước xem thử.

Một tay Tô Nhiễm bốc khoai tây chiên một tay tìm kiếm thông tin, cô đang hăng say nên không hề phát giác Lệ Minh Vũ đứng trước sofa. Mãi đến khi giọng nói không vui truyền đến…

“Hôm nay, em nói gì với Hạ Đồng?”

Suốt đường về nhà, anh luôn nghĩ vấn đề này, tuy một câu “Chồng ơi” khiến anh vui sướng khôn xiết, nhưng lý trí cũng trở về trong nháy mắt. Cô làm vậy chẳng qua chỉ để đôi bên không quá khó xử mà thôi. Còn vấn đề then chốt là rốt cuộc cô đã nói gì với Hạ Đồng.

Tô Nhiễm vừa bỏ khoai tây chiên vào miệng bị âm thanh bất ngờ doạ hoảng sợ, miệng cô kẹp khoai tây chiên nhìn anh đến thất thần, hồi lâu sau mới nuốt xuống. Cô hơi nghiêng sang bên, đúng dịp để Lệ Minh Vũ trong thấy rõ ràng nội dung trên laptop cô, sắc mặt anh càng khó coi.

Tô Nhiễm dõi theo ánh mắt anh, cô có vẻ lúng túng đóng trang web đang xem lại, nói giọng coi thường, “Anh hỏi thẳng Hạ Đồng không phải là xong ngay à.”

Anh đột nhiên nâng cằm cô lên, bắt cô đối diện với đôi mắt đã không tài nào bình tĩnh được nữa, hỏi lần  nữa: “Em nói gì với Hạ Đồng?”

Tô Nhiễm như con cừu dịu ngoan, mặc cho anh nắm cằm cô, ánh mắt cô nguội lạnh như trăng sáng bên ngoài. “Tôi nói với cô ta, Hạ Đồng à, cô đã định trước là thua cuộc, bởi vì Lệ Minh Vũ thà sống phóng đãng với em vợ cũng không màng ngó cô một cái, cô chỉ như giẻ rách mà anh ta vứt bỏ thôi.”

Giọng nói và ánh mắt của cô đều bình thản. Đôi mắt Lệ Minh Vũ thoáng chốc ngây ra, có lẽ anh không ngờ cô sẽ trả lời vô tâm như vậy, cũng không ngờ cô sẽ nói thế với Hạ Đồng, nhất thời anh chỉ lặng thình nhìn cô.

Tô Nhiễm cũng nhìn anh, không nói tiếng nào.

Lát sau, Lệ Minh Vũ mới buông ra, cất giọng nhàn nhạt, “Lấy khăn tắm cho tôi.” Nói dứt câu, anh rời khỏi phòng khách.

Cô nhẹ nhõm cả người, ba phút sau mới đứng dậy đi lên lầu lấy khăn tắm.

***

Nước hồ bơi lóng lánh dưới ánh trăng.

Tô Nhiễm ngồi trên ghế nhìn Lệ Minh Vũ bơi, từng cơn sóng hắt bóng vào làn da màu đồng càng thêm quyến rũ huyền bí, cơ bắp săn chắc lộ rõ vẻ nam tính theo mỗi một động tác của anh.

Bơi hơn nửa tiếng, anh mới nghỉ ngơi, nhưng lại không lên bờ, nửa người lộ trên mặt nước, anh lắc đầu, nước đọng trên mái tóc đen nhánh chảy xuống. Lúc này anh chỉ như con sư tử lười biếng, nhưng Tô Nhiễm biết anh đang ngầm giấu cơn giận.

“Khăn.” Anh nói bình thản, chìa tay lên bờ.

Cô đưa khăn mặt cho anh, anh cầm lau mặt qua loa, rồi cô cầm về, lại bị anh túm lấy, cô hoảng hốt muốn vùng vẫy nhưng anh càng giữ chặt hơn.

“Làm gì?” Cô nói, tim cô đập mạnh lướt mắt khắp hồ bơi. Cô sợ nước, nên ngày nào cũng tránh hồ bơi rất xa.

“Bơi với tôi.” Anh ra lệnh.

Tô Nhiễm trợn tròn mắt, lắc đầu nguầy nguậy, “Không, không được. Tôi không, không…” Cô hoảng sợ, lắp bắp.

Trông thấy biểu tình bình tĩnh đáng ghét của cô cuối cùng cũng biến mất, Lệ Minh Vũ cong môi, đáy mắt vụt lên một tia ác ý, cánh tay anh hơi dùng lực, Tô Nhiễm phát hoảng kêu to một tiếng, cả người chìm nghỉm trong nước.

“A..Ưm…” Anh cúi đầu ngang ngược hôn cô, vùi lấp âm thanh hoảng sợ mà cô kêu.

Tô Nhiễm khiếp sợ, cảm giác chìm trong nước khiến cô không chỗ nào bám víu, cô chỉ biết ôm sát anh, để mặc đôi tay anh giữ chặt, nụ hôn của anh quá mức đột ngột, khiến cô nghẹt thở.

Rất lâu sau, anh mới thả cô ra, nhưng vẫn ôm cô trồi trên mặt nước, ngực anh phập phồng, ngay cả cô cũng cảm nhận được hơi thở gấp gáp và sức mạnh từ anh. Cô khẩn trương nuốt nước bọt, nhìn chằm chặp vào làn nước bên dưới, cơn sóng lăn tăn khiến cô choáng váng hoa mắt.

Lệ Minh Vũ ôm cô bơi tới cuối hồ, áp cô vào vách hồ, anh kéo tay cô vòng qua cổ mình, cánh tay anh giữ eo cô, hơi nheo mắt, “Sợ nước hay sợ tôi?”

Cô chỉ cảm thấy dưới hai chân mình trống rỗng, cô run rẩy, “Tôi, tôi không rõ anh nói gì?”

“Tô Nhiễm, em muốn tôi nói với em bao nhiêu lần mới chịu hiểu!” Lệ Minh Vũ hơi cao giọng, ép buộc cô nhìn anh, cơn giận trong lòng rốt cuộc cũng trào dâng qua ánh mắt, “Từ ‘anh rể’ này em nói riết thành nghiện rồi phải không, hmm?”

Tô Nhiễm chỉ biết  một điều rằng anh sẽ không bỏ qua, nhưng không ngờ anh lại kéo cô vào hồ bơi, cô hoảng sợ nên đầu óc đã ngu ngơ từ lâu, muốn đẩy anh ra lại sợ bản thân chết đuối, cô căng thẳng: “Anh, anh tha cho tôi được không?”

“Em mở to mắt nhìn rõ cho tôi, đây là cái gì?” Bàn tay anh duỗi thẳng, nhẫn đeo trên ngón áp út lấp lánh dưới ánh trăng, chiếu vào mắt cô, “Cái tôi đeo trên tay là gì!”

“Nhẫn kết hôn, nhẫn kết hôn của chúng ta.” Cô vội vàng nói, “Thế nhưng…bốn năm sau nhẫn này thuộc về Hoà Vy.”

“Em câm miệng cho tôi!” Lệ Minh Vũ quát, dằn từng chữ một: “Em ngốc nghếch hay ngu xuẩn? Tôi không liên quan chút nào đến Hoà Vy! Em nghe rõ chưa?”

Tô Nhiễm ở trong nước vốn dĩ sợ hãi, nghe anh quát to càng thêm choáng váng đầu óc, nhìn gợn nước lăn tăn. Thói quen xấu sợ nước lại càng quấy phá cô.

“Nghe, nghe rõ rồi.” Cô hoảng hốt không hiểu anh nói gì, cô vừa run vừa chóng mặt.

Lệ Minh Vũ bóp nhẹ gương mặt lạnh ngắt của cô, thấy ánh mắt cô hoảng loạn, lòng anh quặn đau, anh cúi đầu khẽ hôn môi cô, dùng bờ môi nóng ấm và dịu dàng vuốt ve đôi môi lạnh lẽo của cô. Nụ hôn của anh càng lúc càng ướt át, hơi thở dần dồn dập hơn, môi anh chạm đến vành tai cô, thì thào, “Đừng đi được không?”

Ngày chia lìa càng gần, tim anh đau râm ran, tựa như bị ai đó cấu xé, đau đớn vô bờ.

Chỉ tiếc nỗi đau này không lan qua gợn nước truyền thẳng đến Tô Nhiễm. Đối lập với giọng nói tha thiết của anh, một câu Tô Nhiễm cũng không nói. Ánh trăng và những đốm sáng nhỏ hoà với ánh đèn khắp sân lóng lánh trên mặt nước, từng gợn sóng dập dờn hắt bóng lên gò má Tô Nhiễm, điểm xuyết lên vẻ mặt khủng hoảng và bất an của cô.

(CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN TẠI liethoacac1112.wordpress.com)

Cho nên lời nói thâm tình của anh không có tác dụng với cô, nó chỉ làm cô cảm thấy choáng váng hơn, răng cô run cầm cập, sau đó cô sợ hãi nhắm nghiền hai mắt.

Lệ Minh Vũ hiểu lầm hành vi của cô, thấy cô bỗng dưng nhắm mắt, sự bức bối từ tận đáy lòng thoát ra lần nữa, anh vươn tay giữ ót cô, cắn răng, quát khẽ, “Mở mắt ra nhìn tôi!”

Tô Nhiễm vô thức trợn mắt, đối diện với đôi mắt đen ngòm của anh.

“Đừng đi nữa.” Lần này anh không hề hỏi, chỉ đưa ra yêu cầu và quyết định gọn gàng dứt khoát.

Hơi thở của anh phả vào gò má Tô Nhiễm, từng giọt nước nhuộm đầy mùi hương của anh còn đọng lại trên khuôn mặt anh tuấn chầm chậm chảy xuống vòm ngực rắn chắc. Tô Nhiễm nhìn anh, nghe rõ yêu cầu của anh, cô ngây người, khuôn ngực cô phập phồng, không biết do hồ bơi khiến cô căng thẳng hay lời nói của anh làm cô nghẹt thở.

Thấy lực chú ý của cô rơi vào mình, anh cũng dịu bớt, nhìn cô chăm chú, bàn tay đang giữ ót cô lướt chậm sang mặt cô, mơn trớn dịu dàng, giọng anh lần này trầm thấp ôn hoà, “Đừng đi. Sống cùng tôi cả đời, được không?”

Anh quyết định buông tha mọi thứ. Lúc trước khi định ra quy ước chín ngày, anh hoàn toàn lâm vào suy tính riêng của bản thân, anh muốn những ngày đó gây đau khổ tột cùng cho cô, thậm chí dồn hết nỗi đau và căm phẫn bao năm trút lên cô, nhưng anh phát hiện tất cả đều sai rồi. Khi cô bất lực, anh cảm thấy bản thân bất lực hơn bao giờ hết, khi cô rơi nước mắt vì bị anh cưỡng ép, anh chỉ cảm thấy cả thế giới đổ nát.

Anh muốn dùng Hoà Vy kích thích cô, nhưng anh phát hiện, nói dối còn khó hơn cả nói thật. Cảm xúc của cô tác động cảm xúc của anh, dù cô chỉ cười nhẹ, anh cũng thấy đó là hào quang rực rỡ.

Vì vậy, anh thuận theo tâm tư của bản thân, dù lòng cô vẫn yêu người đàn ông khác, dù cô đã từng ngày ngày đêm đêm triền miên với người đàn ông khác, anh đều không quan tâm. Cái anh muốn chỉ là cô.

Tô Nhiễm trước sau đều không hiểu tâm tư của Lệ Minh Vũ, nhưng câu nói của anh doạ cô hoảng sợ, nhất là câu “Sống cùng tôi cả đời”, đây là…một lời hứa hẹn?

Cô hít thở mỗi lúc một gấp gáp, đôi mắt đầy chấn động và kinh ngạc, tay anh ấm áp mà an toàn chạm trên gương mặt cô, thế nhưng… Đôi mắt của anh sâu thẳm như lốc xoáy gần như hút trọn cô vào trong. Phút chốc, cô cảm thấy mê muội, đầu óc cô bất giác nghĩ đến việc sống cả đời cùng anh. Cô như nhớ đến bốn năm trước, ngày nào cũng chờ anh về nhà, ăn cơm, đi ngủ… Cô cố gắng thế nào cũng không phác họa ra được hình ảnh ấm áp của tương lai, dấu vết tích tụ từ bốn năm trước như khối u ác tính xuất hiện lần nữa!

Cô như thấy đêm giáng sinh đầy tuyết đó, một bóng dáng nho nhỏ như linh hồn vô chủ bước đi dưới tuyết trắng tung bay, sau đó ngã xuống mặt đất dày tuyết, sau đó nữa dụng cụ lạnh  buốt của bác sĩ thọc vào cơ thể cô…

“Không!” Tô Nhiễm chợt kinh hãi lên tiếng, đáy mắt cô tràn ngập hoảng sợ. Những ký ức dĩ vãng không cách nào quên đi, mặc cho cô không chạm vào nó, chôn vùi nó thật sâu, nó vẫn tồn tại ở đó. Sự việc xảy ra vẫn là xảy ra, cô muốn lãng quên nhưng đều không thể.

Lệ Minh Vũ hơi nheo mắt, “Em nói gì?” Trái tim anh đau đớn thấm đẫm máu. Anh không ngờ cô sẽ trả lời thẳng thắn, dứt khoát và tuyệt tình như vậy!

Lúc này, Tô Nhiễm mới ý thức mình vừa nói gì, cô sợ hãi đối diện với vẻ mặt và đôi mắt đột nhiên thay đổi của anh, cô vội vàng cụp mi, vô thức cắn chặt môi.

Coi như cô vừa trả lời anh, nhưng đây không phải là câu trả lời tốt nhất sao?

“Em lặp lại lần nữa cho tôi!” Lệ Minh Vũ thấy cô trốn tránh, đau đớn hoá thành giận dữ, anh bóp mặt cô, nhìn chằm chặp vào cô.

Tô Nhiễm ngâm trong nước vốn đang hoảng sợ, thấy cơn giận của anh nặng nề hơn, cảm giác lo lắng trào dâng mãnh liệt, cô đẩy mạnh anh, chỉ muốn lên bờ lập tức, quên mất cả việc mình không biết bơi.

“Nói thật, ưm…” Lệ Minh Vũ không ngờ cô sẽ vùng vẫy, anh sợ cô sặc nước liền đưa tay đỡ cô, lại bị cô cắn  mạnh một cái.

Cái cắn này không nhẹ chút nào, anh vô thức thả tay, cô bèn nhân cơ hội chạy trốn.

“A…” Tô Nhiễm mất chống đỡ, không thể lên bờ, chỉ có thể đạp lung tung trong nước. Loáng cái, cô chìm nghỉm.

Lệ Minh Vũ bất động, đôi mắt tức giận nhìn cô chăm chăm. Cái cắn của cô đầy tàn nhẫn, màu đỏ thẫm từ cánh tay màu đồng đang ngâm trong nước thoáng lan rộng xung quanh.

“A…Cứu tôi…” Tô Nhiễm không ngừng vùng vẫy trong nước, cô mau chóng đuối sức, khuôn mặt cô tái nhợt.

Dần dần, động tác giãy dụa ngừng lại…

Lệ Minh Vũ căng thẳng, lòng anh vẫn không đủ tàn nhẫn lật đật bơi tới, kéo cả người cô áp sát vào vách hồ, “Không phải em muốn mau thoát khỏi tôi ư? Cuối cùng vẫn kêu tôi cứu em?”

Tô Nhiễm ho sặc sụa, cả người run lẩy bẩy, mái tóc ướt đẫm bết vào gò má, chật vật không thể tả.

“Thả tôi. Tôi, tôi sợ lắm…” Cô khốn khổ lên tiếng.

“Sợ? Em cũng biết sợ ư?” Anh đè sát cô, trên cánh tay phải vẫn còn rướm máu. “Em chỉ muốn tránh khỏi tôi ngay bây giờ? Thậm chí còn lên kế hoạch đi du lịch sau khi rời khỏi tôi? Em dự định thế nào, hmm? Chúc mừng cùng ai? Em trai trên danh nghĩa hay Mộ Thừa em yêu?”

Cơn giận nghẹn trong lòng rốt cuộc cũng trào ra. Vừa rồi khi anh đi xuống lầu, thấy cô hết sức chăm chú vào laptop, nếu anh không lại gần, anh thật sự không biết cô lại mong muốn kết thúc cuộc sống giống mấy hôm nay một cách gấp rút như vậy. Cô nồng nhiệt vạch ra kế hoạch du lịch, đối với cô chẳng lẽ rời khỏi anh là một sự giải thoát?

Chẳng trách một chút phản ứng với Hạ Đồng cũng không có, chẳng trách cô có thể điềm nhiên nói những lời đó với Hạ Đồng! Mấy hôm nay, anh tự thấy mình rất khoan nhượng với mọi việc cô làm, nhưng người phụ nữ đáng ghét này suốt ngày chỉ nghĩ đến việc rời đi!

Tô Nhiễm lắc đầu nguầy nguậy, cô không hiểu anh nói gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.