Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 2




Bãi đậu xe.

Nhan Loan Loan đeo dây an toàn xong xuôi, nhưng chờ mãi không thấy anh khởi động xe, chỉ thấy bàn tay siết chặt vô lăng.

“Mars? Anh làm sao vậy?”

Mặt Hoàng Phủ Triệt lạnh tanh, hững hờ. Nhan Loan Loan kéo kéo tay áo anh.

“Mars?”

“Không có sao.”

Nửa ngày anh mới nói ra hai chữ. Trên đoạn đường đi vô cùng yên lặng. Xe dừng trước cửa nhà cô, cô cũng không vội xuống xe.

Nhan Loan Loan không biết là nguyên nhân vì mình hay vì cú điện thoại kia khiến sắc mặt anh trở lên khó coi như vậy.

“Nếu như anh lo lắng, hãy đi xem xem Dĩ Nhu ra sao.”

Anh thở nhẹ một tiếng không thể nghe thấy, tháo dây an toàn của cô ra, cánh tay dài duỗi ra, ôm chặt hông cô từ ghế phụ ngồi lên chân mình.

“Hả?”

Nhan Loan Loan không hiểu tại sao, chớp đôi mắt long lanh nhìn. Đôi mắt anh quá mức sâu thẳm, nhìn vào không thấy đáy.

Thấy khuôn mặt Hoàng Phủ Triệt càng ngày càng gần mặt mình, mắt Nhan Loan Loan lấp lánh không hề chớp nhìn anh, bắt đầu khẩn trương. Không phải là lần đầu tiên anh hôn cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy khẩn trương như thế này.

Ánh mắt người đàn ông này vô cùng mê người, Nhan Loan Loan cảm giác mỗi lần nhìn vào đều sẽ bị chìm vào trong đó không sao thoát ra được.

Cô thật vô dụng, nhưng lại không có khả năng chống đỡ. Đột nhiên, cô cảm thấy rất căm hận bản thân mình, buộc mình nghiêng đầu.

Động tác của Hoàng Phủ Triệt nhanh hơn cô một bước, bắt lấy cằm cô, trực tiếp áp môi xuống môi cô.

Hô hấp thân mật, còn có hương vị của bơ mới vừa rồi ăn vừa thơm vừa ngậy, khiến anh hôn cô gấp gáp và táo bạo. Đè bả vai của cô, hôn đến khi cô cảm thấy khó thở, tay nhỏ bé nhẹ ôm lấy thắt lưng anh, thở gấp.

Anh mới buông môi cô ra, kề sát vào chiếc cổ nhỏ dài của cô, hôn nhẹ.

“Sau này không cho phép em như vậy nữa, có biết không?” Vùi đầu vào trong cần cổ cô, anh khàn giọng không vui nói.

“……….. Cái gì?” Nhan Loan Loan nhắm mắt lại thở hổn hển, không hiểu tại sao.

“Không cho phép em ăn mặc như vậy, không cho phép cười với người đàn ông khác.”

Nhan Loan Loan bật cười, người đàn ông này…….. là Mars? Hay là nhị thiếu nhà Hoàng Phủ?

“Em chỉ muốn mặc thật xinh đẹp trước mặt anh thôi, còn “người đàn ông khác” chính là anh trai của anh đó.”

“Không cho phép nhắc đến anh ta trước mặt anh!”

Anh cắn nhẹ môi cô, coi như là trừng phạt. Không phải anh không phát hiện sóng ngầm giữa cô và thái tử . Mặc dù anh vẫn tin tưởng cô, nhưng cô lại dám cười xán lạn với anh ta (ý chỉ thái tử đấy ah!).

“Còn nữa, không cho phép em……… Quyến rũ tôi.”

Anh vừa nói, tay bắt đầu không thành thật, cách một lớp voan mỏng vuốt ve nơi mềm mại của cô.

“Em đâu có quyến rũ anh?”

Rõ ràng là người đàn ông này đang quyến rũ cô, mà cô lại từng bước đắm chìm……..

“Em có.”

Hoàng Phủ Triệt dùng hàm răng để cởi cúc áo váy trước ngực cô ra, đầu lưỡi liếm nhẹ, đôi môi dán lên trên da thịt trẵng nõn của cô.

Em đứng trước mặt tôi, chính là quyến rũ tôi.

“Em có…….. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em đã bắt đầu quyến rũ tôi.”

Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, đã để lại cho anh ấn tượng vô cùng sâu sắc. Dáng vẻ chật vật nhưng hấp dẫn của cô, chợt xuất hiện trước mặt anh………

Chợt, anh dừng động tác, hí mắt nhìn cô.

“Buổi tối hôm đó, em……….”

Tinh thần Nhan Loan Loan từ tình loạn ý mê bắt đàu tỉnh lại, sắc mặt thay đổi.

Hoàng Phủ Triệt thử thăm dò.

“Có phải đã gặp…… Chuyện không tốt?”

Cô cau mày lại, cắn môi không nói.

Thần sắc Hoàng Phủ Triệt bắt đầu trở nên thâm trầm, từ phản ứng của cô, cũng đoán được tám chín phần mười.

“Có nhìn thấy diện mạo của người kia không?”

Cô nhẹ lắc đầu, đưa tay vòng qua cổ anh, vùi đầu trước ngực anh, giọng nói buồn bã.

“Em không muốn nhớ lại, anh…… Sẽ ghét bỏ em sao?”

Tim Hoàng Phủ Triệt nhói lên một cái. Nhắm mắt lại, nhớ lại mấy năm trước, lúc anh chạy tới nhìn thấy hành động kia của Thi Dạ Triêu đối với Trữ Dư Tịch, dáng vẻ gần như điên cuồng của Trữ Dư Tịch khi đó, và sự thay đổi của cô( Trữ Dư Tịch) thành một con người hoàn toàn khác, khiến cho chính anh thiếu chút nữa cũng không nhận ra.

Mà người con gái hiện đang trong ngực anh đây, vậy mà cũng trải qua sự việc đó. Trong lòng anh vô cùng buồn bực và luống cuống, ánh mắt càng trở nên thâm trầm, động tác lại dịu dàng hơn.

“Cô gái ngốc, anh làm sao có thể ghét bỏ em được.”

Dường như nghĩ tới điều gì, cánh tay anh ôm chặt lấy cô.

“Có phải vì trong lòng có bóng ma đó nên em mới cự tuyệt anh?”

“……………..”

“Có muốn anh dẫn em đi bác sĩ không?”

Anh nhớ lại lần đó thiếu chút nữa muốn có được cô, lại thấy vẻ mặt hoảng sợ của cô.

“Em không sao, em không có yếu ớt như thế, chẳng qua là, cần một chút thời gian….. Có được không?”

“Yên tâm, anh sẽ không ép em, cho đến khi em nguyện ý tiếp nhận anh.”

Anh chỉ cười cười, và in trên trán cô một nụ hôn dịu dàng.

Hoàng Phủ Triệt không nhìn thấy vẻ mặt hết sức rối rắm mâu thuẫn của cô.

Cô nên làm gì bây giờ? Cô nhất định là một cô gái tồi tệ.

Có phải anh đã bắt đầu quan tâm cô rồi hay không?

Nhưng mà, chỉ quan tâm như thế thì vẫn chưa đủ.

Cô nghĩ trong lòng: “Hoàng Phủ Triệt, em muốn anh quan tâm em nhiều một chút, càng nhiều càng tốt.”

….. Cho đến khi yêu em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.