Thị Tam Tiểu (*), là trường tiểu học nổi danh nhất trong thành phố, hàng năm trường sẽ tổ chức một lớp đặc biệt, cùng ba ban phổ thông. Vào tháng sáu hàng năm sẽ triệu tập tất cả 100 thí sinh độ tuổi học sinh trong toàn thành phố đến dự thi. Năm nay tôi và anh hai đã tròn bảy tuổi rồi. Cũng đãđến tuổi vào tiểu học. không ngoài dự đoán, ba mẹ cho tôi và anh hai cùng tham gia cuộc thi nhập học ở trường Thị Tam Tiểu. Khắp sân trường, cổng trường đều đông nghẹt người, bên cạnh cổng trường cũng đậu đầy các loại xe lớn nhỏ. So với ngày 1/6 mẹ dẫn tôi và anh hai đi vườn thú còn đông hơn. anh hai và tôi đeo túi sách nhỏ mẹ mới mua, đứng xếp hàng ở cổng chờ đợi đi vào trường học.
(*) Ty Vy: xin lỗi, m`` ko chắc về tên trường nhé > <.
"Tiểu Chương, cố gắng thi nha con, nếu thi tốt, con muốn cái gì mẹ sẽ mua cho con cái đó!" Mẹ vuốt đầu anh nói. Xong rồi xoay người giúp tôi sửa lại vạt áo bị tôi làm nhăn nói: "Tiểu Uyển đi theo anh hai, con cũng phải thi cho tốt, thi không được trong tốp 30, thì ít nhất cũng phải thi vào được mộtlớp của trường này cho mẹ."
anh hai dắt tay tôi đi vào cổng chính của trường học, tôi xoay người lại thấy mẹ đứng ở ngoài cổng trường khẩn trương vẫy tay với chúng tôi. Ngồi ở trong phòng học, cách anh hai thật là xa. không biết anh hai có sợ hãi giống tôi hay không. một cô giáo có biểu cảm trên khuôn mặt giống hệt trong phim hoạt hình “cô giáo hổ” đặt tờ giấy đầy chữ ở trước mặt từng người trong lớp.
“Bài mình thì mình viết, không được hết nhìn đông lại tới nhìn tây, một tiếng sau tất cả sẽ nộp bài thi!” ‘cô giáo hổ’ nói rất nhiều, rất nhiều nhưng đều là những từ mà tôi không hiểu. Tôi cầm bút máy nhỏ nỗ lực viết vào bài thi. Cái này tôi biết, lần trước anh hai đã dạy qua, anh hai còn mắng tôi là ngu ngốc, chữ đơn giản như vậy cũng không biết viết. Tôi cầm bút máy chuyển đến trong ô vuông nghiêm túc viết xuống một chữ “Người,” kế tiếp là… “thích nhất”? Ừm , tôi đương nhiên là thích anh hai nhất! Tại sao hả? Đó là bởi vì anh hai rất thông minh.
Làm thật lâu, thật lâu rốt cuộc tôi cũng không thể điền xong hết toàn bộ những chỗ trắng trên bài thi. Bên ngoài phòng học lại vang lên tiếng chuông chói tai. ‘cô giáo hổ’ đi tới trước mặt lấy bài thi của tôi đi, người ta còn chưa có làm xong mà. Người trong phòng học cũng đã đi ra ngoài gần hết, anhhai đi tới nắm tay của tôi, dẫn tôi đi ra khỏi phòng học.
“Nếu thi đậu thì Uyển Uyển muốn có quà gì?” anh hai hỏi tôi.
“Búp bê, em muốn búp bê.” Đồ chơi ở nhà đều là mẹ mua cho anh, đều là lấy việc phát triển trí tuệ học tập làm tiêu chuẩn, dĩ nhiên sẽ không có loại đồ chơi như búp bê này. Hôm nay là ngày phát điểm thi, ba mẹ vẫn như cũ dắt tay của chúng tôi tới trường học xem điểm. trong sân trường bày mộtcái bảng thật là lớn, phiá trên viết chằng chịt chi chít chữ. không biết có tên của tôi và anh hai hay không đây? Tên của mình…tên của mình…
“Bà xã à, Tiểu Uyển thi đậu rồi này.” Phía dưới 98 cái tên rốt cục cũng có viết tên tôi, Lý Ngọc Uyển.
“Mặc dù không phải là lớp đặc biệt, nhưng mà được như vậy cũng không tồi, ít nhất còn có thể thi đậu, nếu không mỗi sáng sớm phải dưa hai đứa đến hai trường học khác nhau thì em thật không biết nên làm sao nữa đây.” Mẹ ở một bên càu nhàu.
Cũng không có gì đáng ngạc nhiên khi phía dưới danh sách trúng tuyển lớp đặc biệt, hàng chữ đỏ được viết thật rõ ràng tên của anh hai: 1. Lý Ngự Chương.
“Tiểu Chương thật là giỏi, đứng hạng nhất luôn đó, con muốn cái gì, một lát nữa mẹ dẫn con đến siêu thị mua!” Tôi thấy mẹ ôm mặt của anh hai hết hôn rồi lại hôn.
Siêu thị có rất nhiều búp bê xinh đẹp được đặt ở trong tủ, tôi thật thích quái vật biển nhỏ mặc áo len kia, thật đáng yêu. Tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ, tôi cũng thi đậu mà, có phải tôi cũng sẽ có quà hay không? Mắt mẹ không hề chớp, cũng không có nhìn tôi, chỉ là nhìn anh hai đi qua hết tủ này tới tủ khác, không biết là đang chọn cái gì.
“Mẹ…” Tôi kéo áo của mẹ, chỉ quái vật biển nhỏ đáng yêu đặt ở trong quầy.
“Chỉ thi được hạng 98, thiếu chút nữa là không đậu rồi, không thể chọn quà,” mẹ khoát khoát tay, sau đó tiện tay lượm một con rối gỗ ở trên quầy đặt vào tay tôi. “Cái này đi, cái này chính là quà cho con.”
Tôi nhìn rối gỗ nhỏ trên tay, sần sùi xấu xí, ngơ ngơ ngác gác, tuyệt không đáng yêu xinh đẹp, tôi muốn quái vật biển nhỏ kia cơ.
“Tiểu Chương, con muốn cái gì thì tự mình chọn đi!” Mẹ vuốt đầu anh dịu dàng nói. anh hai nhìn rối gỗ nhỏ trong tay tôi một cái, sau đó anh mặt kì lạ nhìn tôi vẫn đang không chớp mắt nhìn chằm chằm quái vật biển nhỏ.
“Mẹ, con muốn cái đó!” anh hai chỉ vào quái vật biển nhỏ ở trong quầy nói.
“Tiểu Chương muốn búp bê này?” Mẹ có chút không thể tin nổi nhìn anh hai.
“Dạ, trên tivi có chiếu phim hoạt hình!”
“Được rồi, vậy thì mua hai cái này.” Mẹ cầm quái vật biển nhỏ và rối gỗ nhỏ đi tới quầy tính tiền. thật kì quái, anh hai sao có thể thích quái vật biển nhỏ này chứ, lần trước lúc cùng nhau xem phim hoạt hình anh hai còn chán ghét nói quái vật biển nhỏ xấu xí chết đi được, không đáng yêu chút nào.
Về đến nhà, tôi ngồi trong phòng chơi đồ chơi hôm nay được tặng, anh hai ngồi ở trên gường, ôm một quyển sách mà tôi không biết tên đọc chăm chú. Còn quái vật biển nhỏ thì tùy ý ném trong góc giường.
“anh hai, anh có thể cho em mượn quái vật biển nhỏ chơi một chút hay không, em sẽ rất cẩn thận, rất cẩn thận không làm bẩn nó!” Tôi nửa quỳ, bò qua nằm ở trên mép giường. anh hai tùy tiện gật đầu một cái, tôi nhào qua ôm cổ quái vật biển nhỏ, mềm mềm mịn mịn, thật đáng yêu. Nếu như nó là của tôi thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc nó là của anh hai, không biết anh hai có thể cho tôi mượn thêm mấy lần nữa hay không.
“anh hai, buổi tối có thể cho em mượn quái vật biển nhỏ ôm ngủ hay không?” Tôi tắm xong, còn chưa chịu buông tay ôm quái vật biển nhỏ.
“Sao cũng được!” Cái gì mà sao cũng được chứ, rốt cuộc là được hay không được? Nhưng mà chắc là được, anh hai hình như không có nói là muốn lấy lại quái vật biển nhỏ.