Trái Tim Của Tôi Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 25




Editor: Chuongnhobe.

Cho dù Trữ Dư Tịch không muốn thừa nhận, nhưng ở một phương diện nào đó cô cũng rất giống với Thi Dạ Chiêu.

Cô không muốn cả đời chỉ thủ tiết chờ đợi một người đàn ông, mà không muốn để hắn biết rằng cô yêu hắn còn hơn cả sinh mệnh của mình. Lại không thể trực tiếp nói với hắn, tình cảm của cô. Những thứ gì mà quá dễ dàng đạt được, sẽ không khiến người ta quý trọng. Cô chỉ muốn, thái tử chỉ vì yêu mà yêu cô, chứ không phải là do biết được tình cảm của cô nên mới cố gắng miễn cưỡng yêu cô.

Tình yêu không phải là thứ có thể điều khiển, vì một phía mà thành.

Trữ Dư Tịch đã quên mình bắt đầu yêu thái tử từ khi nào, chỉ biết rằng tình yêu đó của cô như sinh mạng của cô vậy, không thể nào mất đi. Mỗi lần nghĩ đến một loại tình yêu khiến con người ta đau khổ như vậy, cô vô cùng không muốn bản thân mình cứ kiên trì như vậy nữa.

“Măc kệ lúc trước hai người đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Tịch, hiện tại em thích Thi Dạ Chiêu sao?”

Thái tử vẫn đang chờ đợi đáp án của cô.

Đáy mắt cô hơi ẩm ướt, ngẩng lên nhìn người đàn ông xinh đẹp trước mặt, gằn giọng

trả lời.

“Không.”

“Em không thích hắn.”

Thái tử bỗng nhiên nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Được, tốt/”

“Anh thái tử, em không muốn ở một chỗ với hắn, em….”

Thái tử vỗ nhẹ vào đầu cô.

“Yên tâm, nếu em không muốn, không ai có thể bắt buộc được em.”

Ngay lúc đó, gánh nặng trong lòng thái tử như được tháo gỡ xuống, cảm giác thật vô cùng thoải mái.

Tâm tình hắn cũng chỉ vì câu nói “em không thích hắn” của Trữ Dư Tịch mà bắt đầu vui sướng hơn hẳn.



Hết chương ^^! Ngắn quá xá luôn á, hị hị ^^

Chương 63: Mang thai

Editor: Chuongnhobe.

Lúc này ở thành phố T đang là mùa mưa. Nhưng cũng có rất nhiều lúc ở nơi đây nắng nóng oi bức khiến người ta không thể thở nổi, may mà thành phố T là một thành phố ven biển, nên gió biển thổi vào mang bớt đi phần nào cái nóng.

Ky nghỉ hè của Trữ Dư Tịch và Hoàng Phủ Dĩ Nhu đã đến, đây là khoảng thời gian buồn chán nhất của hai người. Hơn nữa, Dĩ Nhu vừa mới thất tình, nên mặc kệ nhiệt độ ngoài trời cực nóng đã lên tới bốn mươi độ, cô nàng vẫn cứ kéo Trữ Dư Tịch ra ngoài đi shopping. Một tuần liền, những nơi có thể đi đến của thành phố T, hai cô nàng đã đi đến mấy lần. Số chiến lợi phẩm thu được đã chất thành ngọn núi cao, nhưng cũng chẳng có cái nào được mở ra lấy một lần. Thể lực của Trữ Dư Tịch từ trước đến nay vẫn luôn dồi dào, thế mà bây giờ cũng đã mệt đến độ chân mềm nhũn ra, nhưng một cô nàng gầy gò như Hoàng Phủ gia Nhị tiểu thư lại vẫn cứ như gà chọi vẫn còn rất hăng máu. Bàn tay ngọc ngà chỉ chỉ đồ vật, cằm thì giương lên, chọn lựa vật quý.

“Chiếc này, cái này, còn có cả cái kia nữa, gói hết lại cho tôi.”

Lái xe mệt nhọc, hai tay xách đầy đồ đựng trong túi lớn túi nhỏ đi ở phía sau, đi theo hai vị tiểu thư nhà mình đến các cửa hàng bán đồ quý hiếm lựa chọn.

Cuối cùng Trữ Dư Tịch đành phải đầu hàng, ngồi trên ghế dài uống nước lạnh mà than vãn cùng trách móc.

“Tha cho mình đi chị à, em không được rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, cậu muốn xảy ra tai nạn chết người sao?”

Dĩ Nhu xoay người lại, khuôn mặt thanh tú đã bị kính mát che đi hơn nửa, đôi môi non mềm, khóe miệng thẳng băng, toàn bộ cảm xúc như được viết ở trên mặt. Đi tới ngồi xuống, ném túi xách hàng hiệu bóng loáng sang bên cạnh, hai tay ôm lấy vai giọng nói châm biếm.

“Thể lực của cậu vẫn tốt hơn so với mình mà.”

“Khó trách được mọi người vẫn nói, phụ nữ khi thất tình thì khó có thể khai thông đầu óc được.”

Trữ Dư Tịch uống từng ngụm

lớn nước lạnh vào trong bụng, nhưng vẫn không có cách nào cảm thấy thoải mái hơn đối với cái kiểu thời tiết này.

“Dừng việc hoang phí tài sản đi, mấy ngày nay quét thẻ, có khi cậu cũng đã quẹt đến mấy trăm vạn rồi đó.”

Hoàng Phủ Dĩ Nhu nhẹ giọng hừ lạnh, không chút để ý.

“Quan Thánh Hi thì có thiếu cái gì, mình không tiêu thì còn chờ để cho người phụ nữ khác đến tiêu sao?”

“Phụ nữ khác? Thật sự là có người phụ nữ khác?”

Trữ Dư Tịch kinh ngạc, cô còn tưởng rằng bọn họ chỉ là cãi nhau đơn thuần, không nghĩ tới sẽ thật sự chia tay.

“Cậu thật sự bị bỏ rơi sao?”

“Mình tận mắt nhìn thấy, có thể là giả sao? Hắn đứng ở xa không nhìn thấy mình, nhưng chắc sẽ không ngạc nhiên nếu nhìn thấy mình ở đó.”

Chiếc kính mát rất dày che khuất đi một chút ánh sáng yếu ớt trong mắt cô. Quan Thánh Hi đã đi lâu như vậy, lâu đến nỗi khiến cho cô cảm thấy một người dường như có thể tan biến trong không khí được. Mãi cho đến khi cô trông thấy một màn kia.

Dáng người cường tráng hoàn mỹ, ngũ quan tuấn mỹ đã khắc sâu trong trí nhớ, đôi mắt đẹp đến thanh thúy màu lam, trên cánh tay ôm một người con gái ngoại quốc xinh đẹp, thân mật khăng khít đi qua bên người cô, giống như những người xa lạ. Có thể hắn cũng đã nhìn thấy rõ cô.

Cô không tin Quan Thánh Hi bắt cá hai tay, tuy nhiên hắn chưa bao giờ từng nói yêu cô, nhưng hành động của hắn quý trọng sủng nịnh cô không phải là giả. Có thể hắn biết cô vẫn luôn chờ đợi hắn, nhưng lại không thông báo cho cô bất cứ tin tức nào.

Nguyên nhân không phải hắn tiêu tan biến mất, chỉ là hắn đang cùng với người phụ nữ khác ở cùng một chỗ… Trước mặt cô, hành động không kiêng dè gì, lại còn không có bất cứ lời giải thích nào. Cho dù cô có không muốn thừa nhận điều đó, nhưng sự thật đã được bày ra ngay trước mắt cô, làm sao có thể chối cãi được.

Trữ Dư Tịch còn muốn an ủi cô rằng có thể những điều mặc dù tận mắt nhìn thấy vẫn không chắc chắn là thật được, và cô vẫn luôn tin tưởng rằng Quan Thánh Hi và thái tử không phải là cùng một loại người. Thái độ của hắn với phụ nữ không tùy ý như thái độ của thái tử với phụ nữ. Tóm lại cô không tin rằng Quan Thánh Hi sẽ cứ bỏ mặc Dĩ Nhu như vậy.

Bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên, cô dường như đang nghĩ đến điều gì đó.

“Người đàn ông của cậu thần bí như vậy, liệu có phải hắn là đặc công? Lúc cậu gặp anh ta có thể là lúc anh ta đang phải thi hành nhiệm vụ, nên không thể liên lạc với cậu được?”

Nói xong câu ấy, cô bị Dĩ Nhu trừng mắt khinh bỉ nhìn.

“Anh thái tử chỉ nói qua là Quan Thánh Hi rất nguy hiểm thôi.”

Dĩ Nhu không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa, buộc Trữ Dư Tịch tiếp tục cùng cô đi mua sắm, để bồi lấp sự trống rỗng trong lòng mình. Vừa đi được hai bước, trên vai liền có một lực đặt lên, một lực mạnh mẽ đụng phải cô khiến cô phải lảo đảo vài bước mới đứng vững được.

Một thân đàn ông cao gầy xẹt qua người cô. Ánh mắt Trữ Dư Tịch trở nên sắc bén, thoáng nhìn lên cánh tay người kia thấy rõ, đây rõ ràng là chiếc bao tay ấy…





Hạ Tử Dụ dừng xe bước xuống, trên đôi chân đi một đôi giày cao gót tinh xảo được sản xuất với số lượng có hạn mới được tung ra hồi cuối tháng trước. Xuống khỏi cửa xe, liền ngửi thấy mùi mỡ bốc lên từ những quán ăn vặt ở ven đường, nhất thời nước chua trong dạ dày cuồn cuộn đi lên, cúi xuống ven đường nôn khan, đôi mắt ẩm ướt.

Một ý nghĩ đáng sợ từ trong lòng dâng lên.

Sắc mặt Hạ Tử Dụ lập tức trở nên trắng bệch, nhớ lại kinh nguyệt của mình đã nhiều ngày rồi vẫn chưa tới, mà từ trước đến giờ không bao giờ xảy ra sự việc như thế này, dì cả của cô vẫn luôn đều đặn và có quy luật. Nguyên nhân của lần chậm trễ này khả năng là do cái kia rất cao…

Cô đứng thất thần ở nơi đó, bỗng nhiên bị một người ở phía sau đụng vào, cổ chân mềm nhũn, bụng dưới đụng vào lan can ven đường, nhất thời một cỗ đau đớn truyền tới.

Trữ Dư Tịch chỉ cần hai ba cái là đã thu phục được kẻ trộm, đoạt lấy cái túi mềm. Đang do dự không biết nên xử lý thế nào, tiện thể khom người xuống vỗ về bụng dưới của Hạ Tử Dụ.

“Chị Tử Dụ? Chị làm sao vậy? Có chỗ nào không được thoải mái sao?”

Hạ Tử Dụ nhìn thấy Trữ Dư Tịch, sắc mặt càng thêm trắng bệch, như muốn chạy đi thật nhanh. Dĩ Nhu lúc này đã đuổi tới nơi, không kịp giáo huấn cho kẻ trộm đáng giận kia, nhìn chằm chằm vào hai chân của Hạ Tử Dụ đang có một vệt máu dài chảy xuống, che miệng kinh hô.

“Chị Tử Dụ, chị chảy máu rồi!”

Trữ Dư Tịch phản xạ nhắm mắt lại, cố gắng nói với chính bản thân mình đừng có nhìn, hít một hơi thật sâu vào trong, lấy chiếc chìa khóa trong tay Hạ Tử Dụ.

“Tiểu Nhu nhanh lên, đưa chị Tử Dụ đi bệnh viện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.