Trái Tim Của Ác Quỷ

Chương 38: Trăng sáng trên biển (2)




Buổi triều sớm đã tan nhưng hắn vẫn còn thẩn thơ gì đó. Hôm nay các quan trong triều thi nhau bẩm tấu, hắn nghe tai này lọt qua tai kia. Trong đầu chỉ nghĩ đến tiểu nhân nhi kia, không biết nàng đã dậy chưa? Nàng đang làm gì? ( ông vua này, hỏng nặng rồi). Hắn lại vùi đầu vào đống tấu chương mong quên đi hình ảnh đêm qua nhưng nó cứ hiển hiện trên từng bản tấu. Nhịn không nổi, hắn mò đến Dao Trì cung, tất nhiên là đi 1 mình. Hoa Nhi không mấy ngạc nhiên vì sự có mặt của hắn vì tỷ tỷ đã cảnh báo nàng từ trước rồi.

– Tham kiến hoàng thượng ( tg: không xưng nô tỳ nha, Hoa Nhi gan dạ thật. HN: có chết ta cũng không quỳ gối trước hắn thêm lần nào nữa)

– Miễn lễ. Hoàng… Lạc Hy đâu?

– Dạ, tỷ tỷ đang ngủ trong liên trì

– ừm. trẫm biết rồi. Ngươi đi làm việc đi

– vâng.

Hắn bước xuống liên trì lần theo cây cầu nhỏ mà hướng phía nàng đang ngủ. Rút kinh nghiệm lần trước ( từ Tiểu Khấu Tử) hắn đứng ở giữa cầu gọi:

– Lạc Hy, bé con

– Ư, ân. Ai đấy? (thằng chết bầm nào dám phá nàng ngủ)

– Là ta, thần tiên ca ca. ta tới đó được chứ?

– (hắn?) oa, thì ra là thần tiên ca ca, được được, ca ca tới đây đi.

Hắn lò dò bước vào, nàng vẫn còn nguyên bộ dạng ngái ngủ trông thập phần quyến rủ.

– Ta nằm đây được chứ? ( nói rồi nằm phịch xuống không cần đợi người ta trả lời)

– Ân… Ơ, thần tiên ca ca, huynh nằm đó thì ta nằm đâu? ( ngây thơ quá mức)

– Thì nằm đây ( nói rồi kéo nàng vào trong lòng, để đầu nàng tựa trên ngực hắn)

– Thần tiên ca ca ( giẫy giẫy) Hoa Nhi thường nói nam nữ thụ thụ bất thân nha.( tên chết bầm)

– Ta là thần tiên ca ca của muội, ca ca ở cùng muội muội không có gì đáng ngại nha ( rất đáng ngại)

– Nha, vậy sao?

– ừ, Lạc Hy, muội quen biết Huyết Nguyệt?

– Huyết Nguyệt? Là ai a?

– Là một tên có mái tóc trắng, có hình trên trán giống muội, lại biết cả pháp thuật nữa ấy.

– A, là thần tiên ca ca của muội

– Không được gọi hắn là thần tiên ca ca nữa ( “nhất là đừng thêm từ “của muội” vào”) ( tg: mùi dấm ở đâu ấy nhỉ? Vương Thiên Lãnh: đâu? Sao ta không ngửi thấy? tg: mặt dầy Vương Thiên Lãnh: *mắt híp híp lại* tg: *phắn*)

– Tại sao nga? Vậy gọi là gì?

– Gọi gì tuỳ muội nhưng không được gọi như thế nữa

– Ưm…. (dáng vẻ suy nghĩ)… a, vậy muội gọi là Tiên ca ca. Muội có thần tiên ca ca huynh rồi nè, còn có thần ca ca rồi nè, chỉ còn tiên ca ca. huynh ấy là tiên ca ca.

– ừ, muội thật quen biết hắn.

– ân, nghe Hoa Nhi nói lúc trước khi muội sắp chết, HN ngửa cổ lên trời cầu Quan… Quan gì đó thì xuất hiện một đạo ánh sáng, rồi có 1 tiên nhân tóc trắng đáp xuống sau đó người đó cứu sống muội. HN nói với muội đó là thần tiên trên trời, nên muội gọi huynh ấy là thần tiên ca ca. Huynh ấy dậy muội rất nhiều thứ nha : nào là hát, đánh đàn, múa, bay nè, còn có… còn có… ( gãi đầu ra chiều không nhớ rõ)

– còn có gì nữa???

– À, ưm…. A, đúng rồi. còn dậy muội nấu ăn, biến cho muội vườn rau, gạo và rất nhiều thứ nữa nha. Huynh ấy nói muội thật sự rất thông minh nga, học đâu hiểu đấy. nhưng huynh ấy nói huynh ấy phải đi xa một thời gian có lẽ sẽ lâu lâu mới trở về. không biết bao giờ huynh ấy mới về? muội thật rất nhớ huynh ấy nha ( mặt phụng phịu)

Hắn khó chịu, thập phần khó chịu. Không hiểu vì sao hắn lại thấy vậy. Trước đây, cảm giác này hắn chưa từng có kể cả với nữ nhân hắn vô cùng sủng ái : Lưu phi. Hắn thấy nhớ Lạc Hy, nếu không gặp nàng thì bứt rứt không yên, ở bên nàng hắn cảm thấy tâm rất thanh thản không lo nghĩ điều gì, và bây giờ nghe nàng nói nàng nhớ một nam nhân khác hắn thật chỉ muốn tìm tên đó đập cho 1 trận ( đập nổi không?). Không lẽ, hắn thích nàng. Không đâu, nàng là một ngốc tử, hắn như thế nào lại thích nàng. Có lẽ chỉ là cảm giác mới mẻ thôi (nhầm rồi anh ơi, sa vào bẫy tình của Hy tỷ nhà ta rồi, hí hí hí)

– Bé con ngốc, không cần nhớ tới hắn ( nói rồi hôn lên trán nàng)

– (sờ sờ trán) huynh vừa làm gì vậy?

– Ta sàm sỡ muội ( cười gian manh)

– Sàm sỡ… ( ngẩn người rồi đỏ mặt)… oa, huynh xấu, huynh… huynh trộm thân muội

– Ha ha ha

– Huynh còn cười, được muội sẽ cho huynh cười đến tắt thở luôn ( nói rồi đưa tay lên người hắn… thọc lét)

– A..a muội làm cái gì thế… ha ha ha nhột quá… ha ha ha đủ… đủ rồi… đừng … có thọc… nữa… ha ha ha

– Ha ha ha, huynh thích cười mà muội làm cho huynh cười đến chết luôn. Chết nè.( cười ngoác cả miệng)

– Oa… muội bắt nạt ta nha… ha ha ha đừng, đủ rồi, ha ha, huynh sai rồi… huynh không cười muội nữa… ha ha tha huynh đi mà.. ha ha ( cười chảy cả nước mắt luôn)

Hai người nô nghịch làm một đám sen rung động muốn gẫy. Trên bờ, một thân ảnh vừa bước đến nhưng chỉ thẫn người 1 lúc rồi bỏ đi. “Ta đang nghĩ cái gì chứ, nàng đã là của nam nhân khác, dù đã bị phế bỏ nhưng nàng vẫn là của hắn, ta lấy cái gì để vọng tưởng đến nàng đây?” Trong khi đó, Hoa Nhi cũng đứng trên tiểu đình, nghe tiếng 2 người nô đùa và nhìn thân ảnh Lưu Thần rời đi, nàng xiết chặt bàn tay lại đấm nhẹ cây cột: “ Tỷ tỷ, thật ra người đang nghĩ cái gì, sao có thể thân thiết với hắn như vậy chứ, chẳng lẽ tỷ đã quên, hắn đối với tỷ…”. Nghĩ đến đây, nước mắt nàng bất giác tuôn. Hình ảnh tỷ tỷ bị hắt hủi, bị biến ngờ nghệch, bị biếm lãnh cung, bị người ta xô ngã đến sống dở chết dở, cơm không có ăn, áo không có mặc…lại hiện ra rõ mồn một. Tỷ tỷ, người quên rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.