Trái Tim Của Ác Quỷ

Chương 17: Yến tiệc tan rã




Chết rồi! Tất cả mọi người đều chết hết!

Tám người đang khỏe mạnh, trong nháy mắt trở thành tám cỗ thi thể máu chảy đầm đìa.

Không ít người vẻ mặt sợ hãi, kinh ngạc nhìn thân ảnh chồng chất vết thương đứng đó, nửa chữ cũng không nói ra được.

Phi đao thật sắc bén! Thủ đoạn thật khủng khiếp!

Dưới đại năng, có ai có thể đón nổi một đao của Vân Phàm! ?

Thiếu niên này có lẽ ưa thích trầm mặc, có lẽ chính trực thiện lương, có lẽ không thích sát sinh, nhưng hắn tuyệt không phải hạng người mềm yếu dễ bị lừa gạt.

...

"Vân Phàm tiểu tặc, ngươi —— "

Nguyễn Tâm Oánh giận dữ, đang muốn động thủ, lại bị Tô Vô Kế cản lại, lắc đầu ra hiệu.

Ngay cả Tâm Vô Lệ cùng Khương Thừa Tổ còn không ra tay, bọn họ cần gì phải ra mặt chức.

Tâm tình phức tạp nhất lại thuộc về người của hoàng tộc, mặc dù Khương Liệt đám người thống hận hai vị vương tử cùng Khương Ngọc Hành vì bọn họ phản nghịch, nhưng dù sao chỉ muốn mang bọn họ về giao cho tông pháp xử trí, cũng không nghĩ tới việc giết bọn hắn.

Khương Vô Tà thân là Thái tử, sao có thể không rõ ý tứ của Vân Phàm, cho nên hướng về phía đối phương gật đầu, tỏ vẻ cảm kích.

Rất hiển nhiên, Vân Phàm cố ý giết người, giúp Khương Vô Tà giết chết những người mà hắn không thuận tiện ra tay, hoặc là không thể ra tay.

"Chúng ta đi!"

Khương Thừa Tổ lạnh lùng nhìn Vân Phàm một cái, rồi sau đó dẫn dắt đoàn người rời đi, vốn dĩ tâm cảnh hoàn mỹ vô khuyết, lần nữa xuất hiện một vết rách.

Thấy mọi người trong Thánh Địa đã đi, tiên đạo vội vàng đuổi theo, hoàng tộc cùng võ đạo nhất phương trước sau rời đi.

Trên tế đàn lớn như vậy, chỉ còn lại có một mình Vân Phàm cùng yêu ma giằng co.

...

"Tiểu tử, như thế nào? Bây giờ là không phải rất oán hận? Cảm giác bị đồng bạn vứt bỏ trong lòng khẳng định không dễ chịu đâu a?"

"..."

"Không có lời nào muốn nói sao? Ngươi còn rất trấn định ư? Chẳng lẽ không sợ chết sao?"

"..."

"Ngươi còn nhớ bổn tôn hay không?"

"..."

Thấy Vân Phàm nãy giờ không nói gì, Ma La Tinh giờ phút này cũng tức giận: "Tiểu tử, chỉ cần ngươi nguyện ý trở thành ma nô của bổn tôn, bổn tôn có thể tha cho ngươi khỏi chết, thậm chí mang cho ngươi vô cùng vô tận quyền lợi cùng giàu sang, bao gồm cả mỹ nhân."

Ma La Tinh thanh âm tràn đầy dụ hoăc, hứa hẹn lại càng vô cùng mê người.

Trong trầm mặc, Vân Phàm bỗng nhiên mở miệng: "Ngươi có thế làm cho người chết sống lại hay không?"

"Không thể."

Ma La Tinh giật mình, sau đó vội vàng giải thích: "Người sau khi chết đi, chân linh trở về thiên địa, nhập vào luân hồi, không có khả năng sống lại, trừ phi... Trừ phi là Thánh Linh đã siêu thoát."

"Luân hồi là cái gì?"

Nghe Vân Phàm hỏi chuyện này chuyện kia, Ma La Tinh không nhịn được nói: "Luân hồi chính là luân hồi, làm gì có cái gì với cái kia... Ngươi rốt cuộc có đồng ý đề nghị của bổn tôn hay không."

"Không đồng ý."

Vân Phàm trả lời như đinh chém sắt, không chút do dự.

Ma La Tinh thân thể nhất thời vặn vẹo : "Ngươi dám trêu chọc bổn tôn sao! Bổn tôn muốn ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!"

Dứt lời, Ma La Tinh gào thét , vô cùng vô tận yêu ma hướng trung tâm tế đàn lao tới .

"Vân Phàm tiểu tặc, ngươi dám không biết phân biệt thiệt hơn, Ma La Tinh đại nhân chịu thu ngươi làm nô, là để mắt đến ngươi, ngươi thật sự cho là mình rất giỏi hay sao!"

Tiêu Dật Long lộ rõ cuồng thái, tựa như muốn đem tất cả biệt khuất cùng oán hận vừa rồi phát tiết ở trên người của Vân Phàm.

Nhưng Vân Phàm cũng không để ý tới Tiêu Dật Long, mặc nhiên nhìn về phía trước.

"Lôi thiền..."

Vân Phàm khẽ gọi một tiếng, một con côn trùng nho nhỏ phá không mà đến, rơi vào trên vai của Vân Phàm, líu ríu không ngừng, giống như có rất nhiều lời muốn nói với Vân Phàm.

Lôi thiền xuất hiện trong nháy mắt, trên chín tầng trời lôi vân cuồn cuộn, dị thường cuồng bạo!

Lúc này, Tà Thần vội vàng hô lên: "Tiểu tử, hiện tại không phải là thời điểm ôn chuyện, ngươi không quan sát chung quanh là tình huống nào sao, nếu như ngươi hôm nay không ra sức, tất cả chúng ta đều sẽ chôn cất ở chỗ này!"

"Chiêm chiếp chiêm chiếp!"

Lôi thiền nghe vậy nhìn chung quanh khắp nơi đều là yêu ma, nhất thời giận dữ, kim kén trong tay bị nó ném ra ngoài...

Vô số lôi đình từ trong kim kén phát ra, trên trời dưới đất vô số lôi quang chớp động, phảng phất tiếp dẫn lôi đình trên chín tầng trời !

"Oanh!"

"Rầm rầm rầm —— "

Lôi minh tia chớp, oanh thanh rung trời.

Cả tế đàn bị lôi đình làm cho rung động, tất cả yêu ma xông tới đều tan thành mây khói.

Lần này không chỉ riêng Tiêu Dật Long thất kinh, ngay cả Ma La Tinh cũng sắc mặt đại biến!

Khó trách Vân Phàm muốn cho võ đạo đi trước, chính mình một mình lưu lại, thì ra đây mới chính là thủ đoạn cuối cùng của hắn, quả nhiên vô cùng kinh khủng!

"Chiêm chiếp chiêm chiếp!"

Lôi thiền càng đánh càng hưng phấn, không nhịn được cao giọng kêu lên.

Kể từ khi cắn nuốt tinh hoa của một con hậu thiên lôi linh, nhất thời đền bù những khuyết thiếu tiên thiên của mình, đạt được tích lũy thâm hậu. Hiện tại là thời khắc nó thi triển lực lượng huyền diệu của mình , nó làm sao có thể không hưng phấn nổi.

"Đây là thứ quỷ quái gì! ?"

Ma La Tinh cao giọng sợ hãi kêu vang, Tiêu Dật Long còn đang chật vật né tránh, căn bản chẳng quan tâm phản ứng của Ma La Tinh.

Chỉ tiếc, đối mặt với lôi đình đan xen dày đặc, bọn họ có thể trốn tới chỗ nào? Tránh né đến đâu?

"Oanh!"

Một đạo lôi đình rơi vào trên người Tiêu Dật Long, làm hắn tê liệt ngã lăn xuống đất, hắn cũng không có thân thể bền bỉ như Vân Phàm, chỉ chạm một cái đã không khống chế được thân thể của mình.

"Rầm rầm rầm —— "

Lôi đình phảng phất tìm được mục tiêu, càng đánh càng hăng say, liên tiếp rơi vào trên người Tiêu Dật Long.

Cũng không lâu lắm, Tiêu Dật Long cả người nám đen co quắp nằm trên mặt đất , hai mắt màu đỏ tươi dần dần vô thần, vô số oán niệm hối hận đều thành bọt biển, cho đến khi sinh mệnh khí tức cũng tiêu tan biến mất.

Đệ tử Thánh Địa, thiên chi kiêu tử, tiên đạo đại năng, cường giả nhập ma...

Vô luận bao nhiêu danh tiếng cùng hào quang cường đại, đối diện với cái chết hắn cũng không thể tránh khỏi kết cục này, không có bất kỳ ngoại lệ.

So sánh ra, Ma La Tinh kiên trì lâu hơn, dù sao thần hồn và lực lượng của hắn có thể so với Tôn giả, có thể đoán trước được nguy hiểm đến gần.

Nhưng dù như thế, sau gần nửa canh giờ, Ma La Tinh rốt cục ngã xuống bị lôi đình điên cuồng đánh tới!

"Oanh!"

"Vân Phàm tiểu tử, có việc gì có thể thương lượng, nhanh nhanh thu lại lôi đình đi! Ngươi muốn như thế nào bổn tôn cũng đáp ứng ngươi!"

Ma La Tinh hoảng sợ cầu xin tha thứ, nhưng là trả lời hắn lại là lôi đình đầy trời!

"Rầm rầm rầm!"

"Vân Phàm tiểu tử! Không... Đừng, tha cho bổn tôn... tha cho ta, ta cho ngươi lợi ích, lợi ích cực lớn!"

"Rầm rầm!"

"Vân Phàm... Vân Phàm đại gia, ta sai rồi! Ta thật sự sai rồi! Van cầu ngươi tha cho ta, ta nguyện ý trở thành ma nô cho ngươi, vĩnh viễn nhận ngươi làm chủ nhân!"

"Oanh —— "

"A a a a! Vân Phàm tiểu tặc, ngươi sẽ chết không tử tế đâu! Bổn tôn nguyền rủa ngươi chết không tử tế! Vĩnh viễn trầm luân ở địa ngục thâm uyên! Đô Thiên Minh tôn một ngày nào đó sẽ phá vỡ phiến thiên địa này, cho nhân tộc các ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh."

"Rầm rầm rầm —— "

Trong tiếng lôi minh, nhất đại yêu ma tôn sư, hồn phi phách tán, tan thành tro bụi.

"Thật quá tốt! Rốt cục xử lý xong rồi!"

Tà Thần lao thật nhanh tới trước thi thể của Ma La Tinh, đem tâm hạch nuốt vào, phát ra tiếng cười đắc ý cổ quái : "Cạc cạc cạc két ~~~ lôi thiền không hổ là lôi đình chi tổ, làm việc thật gọn gàn! Vân Phàm tiểu tử, thừa dịp hào quang tiếp dẫn vẫn còn, chúng ta nhanh nhanh rời đi nơi này!"

"Chúng ta đi rồi, nơi này làm đây?"

Vân Phàm đờ đẫn không động, ánh mắt thâm trầm nhìn thâm uyên dưới tế đàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.