Trái Tim Băng Được Đánh Thức

Chương 77: Lo lắng




- Anh sao thế?

Liễu Hàn Yên cảm thấy kỳ quái, sao một võ giả tiên thiên cao cấp còn có thể ngây ngốc đến mức uống nước còn sặc chứ?

Tần Xuyên khoát khoát tay, ra hiệu không có việc gì, nhưng trong lòng có chút không phục, người phụ nữ này rõ ràng đã nói hắn ngây thơ!

Tần Xuyên lập tức hắng giọng một cái, vẻ mặt lời nói thấm thía nói:

- Cô Liễu, dù chúng ta mới quen nhau được một thời gian rất ngắn nhưng tôi cảm thấy… Suy nghĩ của cô cũng có không ít chỗ khiếm khuyết, ngây thơ, vì thế, cô và chồng mình cãi nhau, bất hòa cũng không thể đều trách chồng cô được.

Ví dụ như một mình cô chạy đến đây tìm Hắc La Sát báo thù mà không nói với chồng mình, đây chính là chuyện ngây thơ, giống như trẻ con hờn dỗi vậy, không nghĩ đến cảm nhận của người khác.

Ai ngờ Liễu Hàn Yên cũng không phản bác mà yên lặng cúi đầu, hai tay nắm chặt, nói:

- Tôi biết mình làm không đúng, cũng có nhiều chỗ không tốt, thật ra trước khi kết hôn… Tôi đã nói với hắn tôi không phải là một người vợ tốt, là tôi có lỗi với hắn… Thật ra hắn có thể tìm được cô gái tốt hơn làm vợ, là tôi quá ích kỷ.

Tần Xuyên nghe vậy lại có chút không đành lòng, nhếch miệng cười nói:

- Cô Liễu, cô cũng đừng quá tự trách mình, tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Tôi chưa từng gặp chồng cô, chưa biết chừng anh ta thật sự rất kém cỏi, có thể lấy được cô là phúc phận của anh ta ấy chứ.

Liễu Hàn Yên cầm cốc nước uống một hớp, khẽ thở ra một hơi, nói:

- Là tôi nghĩ quá nhiều, anh là anh, hắn là hắn, người và người khác nhau, tôi không nên so sánh anh và hắn.

Tần Xuyên vẻ mặt chẳng sao cả, nói:

- Cũng chẳng có gì, tôi tin chắc chồng của cô Liễu cũng tuấn tú lịch sự, văn võ song toàn, nếu không cô cũng sẽ không so sánh hắn và tôi.

Nhưng cô Liễu này, thật ra tôi rất tò mò, cô cảm thấy tôi và chồng cô ai đẹp trai hơn?

Liễu Hàn Yên hơi sững sờ, chớp chớp đôi mắt sáng, mang theo vài phần buồn bực nói:

- Anh còn để ý đến chuyện này à?

Một sát thủ mà lại quan tâm đến việc so sánh xem ai đẹp trai hơn với người khác, Liễu Hàn Yên đột nhiên phát hiện hình như cô chẳng hiểu gì về nghề sát thủ.

Tần Xuyên dùng vẻ mặt thành thật nói:

- Bây giờ chúng tôi làm sát thủ cũng chú ý đến mặt tiền, chú trọng diện mạo mới có thể khiến khách hàng tín nhiệm hơn, ha ha…

Liễu Hàn Yên cái hiểu cái không gật đầu, suy nghĩ một lát, trả lời:

- Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì tôi thấy anh xuất sắc hơn một chút.

- Hả?

Tần Xuyên miệng mở rộng, vẻ mặt thất lạc cùng phiền muộn, vốn tưởng rằng người phụ nữ này tốt xấu gì cũng sẽ bênh chồng, không ngờ lại “thành thật” như vậy!

Thật ra Liễu Hàn Yên càng thấy hoang mang hơn, sao hình như cô nói anh ta đẹp trai hơn một chút thì anh ta lại không vui thế? Kiếm Ma này càng ngày càng kỳ lạ.

Chỉ có điều Liễu Hàn Yên không hứng thú với những chủ đề này nên cũng không nói nhiều nữa.



Roppongi, Tokyo, xa hoa truỵ lạc.

Đây là khu sống về đêm nổi tiếng, khắp nơi đều là hộp đêm, quán bar ồn ào náo nhiệt.

Trên tầng cao nhất của một hộp đêm, là khu vực khách xin miễn vào, tại cửa thang máy riêng có bốn vệ sĩ mặc đồ đen đang đứng, cắt lượt gác, cho dù là người của sở cảnh sát đến, không có lệnh lục soát cũng không được chú ý.

Lúc này, Kurozuka mặc áo khoác gió màu xám bạc đưa hai cố vấn đi cùng bước đến cửa thang máy.

- Thiếu chủ!

Bốn vệ sĩ đồng thanh cúi đầu.

Kurozuka liền gật đầu, đi vào thang máy, hai cố vấn không dám đi vào, ngoãn ngoãn đứng bên ngoài cúi đầu tiễn.

Thang máy đi lên tầng trên cùng, Kurozuka từ bên trong đi ra, toàn bộ tầng cao nhất kể cả sân thượng đều hoàn toàn khác với phong cảnh ở bên dưới.

Khắp nơi đều là đồ gỗ theo phong cách Nhật, hình vẽ, hoa văn cung nữ, bách điểu được phác họa trên các cảnh cửa, bốn phía đều là bồn hoa tinh xảo.

Bước qua sàn nhà gỗ Thủy Khúc Liễu, tất cả thị nữ mặc kimono gặp được ở hành lang đều rất cẩn thận hành lễ với Kurozuka.

Một đường đi đến căn phòng lớn nhất, bên trong truyền đến tiếng sáo dễ nghe.

Kurozuka hít thở sâu một hơi rồi mới chậm rãi đẩy cửa, gật đầu đi vào, quỳ trên tấm nệm Tatami.

- Cha, mẹ.

Kurozuka dập đầu.

Phía sau một chiếc bàn thấp ở phía trước, một người đàn ông trung niên nhìn khoảng 40 tuổi, tóc dài rủ xuống vai, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, để lại hai chòm râu, tràn ngập vẻ nam tính.

Ông ta mặc bộ quần áo ngủ bằng bông màu trắng, dường như vừa mới dậy chưa bao lâu, lúc này đang dựa đầu vào bộ ngực sữa đầy đặn của một người phụ nữ mặc áo kimono màu đỏ chót.

Người phụ nữ mặc áo kimono màu đỏ chót nhìn khoảng 30 tuổi, tóc vấn cao, trang điểm diễm lệ, vô cùng quyến rũ, đang cầm lược chải tóc cho người đàn ông.

Thấy Kurozuka tiến đến, người đàn ông vỗ tay thành tiếng.

Tuyết Nữ ở bên cạnh thổi khúc ngoan ngoãn ngừng thổi, vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ở kia.

- Mọi thứ sắp xếp ổn rồi chứ?

Người đàn ông tóc dài đứng dậy hỏi.

Kurozuka gật đầu:

- Vâng, thiết bị và thể thí nghiệm giữ lại được đều đã được đặt trong phòng thí nghiệm tạm thời của chúng ta. Con đã bảo nhân viên chuyên nghiệp tiến hành phục hồi phần cứng máy tính may mắn giữ lại được, tạm thời chưa biết sẽ khôi phục được bao nhiêu số liệu.

Ánh mắt của người đàn ông tóc dài hung ác như rắn độc:

- Phía trang viên, cô Adri đã yêu cầu chúng ta cung cấp lô thuốc cuối cùng của năm nay trước Giáng sinh. Nếu vì lần sai lầm ngu xuẩn này của mày mà không giao được đồ trang viên cần thì mày phải chuẩn bị tâm lý trước…

Nên biết là nếu chủ nhân các trang viên không hài lòng với những gì chúng ta phục vụ thì tao bắt buộc phải giao một người ra làm kẻ chịu tội thay, mày hiểu ý tao không?

Kurozuka sắc mặt trắng bệch, kiên quyết nói:

- Cha! Con nhất định sẽ nhanh chóng tìm được nguyên vật liệu thích hợp, nhanh chóng làm ra thuốc!

- Phải nhanh, nhưng cũng phải kín đáo! Hiểu không?

Người phụ nữ xinh đẹp mặc kimono đỏ chót nói:

- Anh yêu, đừng dọa con trai chúng ta nữa, nó chỉ hơi ham chơi chút thôi. Chẳng phải là chỉ nữ sinh trẻ tuổi thôi sao, không đủ xử nữ thì đến viện phúc lợi tìm mấy con bé là được.

Kurozuka cảm kích gật đầu:

- Cảm ơn mẹ, là lỗi của con.

Người đàn ông tóc dài ôm lấy vợ:

- Hừ, em quá nuông chiều nó nên nó mới tự cho là đúng như vậy. Lần này đúng là chơi với lửa có ngày chết cháy, còn suýt chút nữa thiêu chết cả mình.

Người phụ nữ xinh đẹp dựa vào người chồng mình, lười biếng hỏi:

- Con trai, điều tra rõ tên cảnh sát giả mạo kia là ai chưa?

Kurozuka hổ thẹn nói:

- Tạm thời chưa có đầu mối gì, nhật ký xuất nhập cảnh của người này cũng không tra được, chắc là có hacker đẳng cấp đang giúp hắn, hoặc chính hắn là hacker đẳng cấp.

- Đồ đần, hắn có thể giả trang thành Ryugasaki Ikuo, chắc chắn có thể giả trang thành người khác, tra được mới là lạ.

Tuyết Nữ ở bên cạnh thầm nói.

Người đàn ông tóc dài cười lạnh:

- Nghe thấy em gái mày nói gì chưa? Muốn tra cũng phải tra từ công pháp, chiêu thức và tu vi của hắn! Hiểu chưa?

Kurozuka nghe xong, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, giận mà không dám nói gì, đương nhiên gã cũng đi điều tra rồi nhưng chẳng giống người nào của Thần Kiếm Môn, gã làm được gì đây?

Hình như cảm thấy rất thất vọng về con trai, người đàn ông tóc dài phất phất tay, nói:

- Mày đi đi, mau đi làm việc, nếu để Liễu Hàn Yên chạy mất tao sẽ hỏi tội mày!

Kurozuka đứng dậy, vẻ mặt hung ác, lớn tiếng nói:

- Cha, mẹ, con chào hai người!

Đợi khi Kurozuka nhanh chóng rời đi xong, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.

Tuyết Nữ chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt cha mẹ nói:

- Cha, mẹ, con cho rằng Kurozuka không ổn, anh ấy ngốc quá, ngay cả một ả Liễu Hàn Yên mà còn khó bắt được, càng không cần nói đến bây giờ có thêm một cao thủ thần bí giúp ả ta.

- Bảo bối, sao đột nhiên con lại quan tâm đến chuyện này thế, chẳng phải con không thích loại chuyện phiền phức này nhất sao?

Người phụ nữ xinh đẹp dùng vẻ mặt nuông chiều cười nói.

Vẻ mặt Tuyết Nữ rất lạnh lùng:

- Vì ả ta quá xinh đẹp, con rất muốn giết chết ả.

- Ha ha… không hổ là con gái của Hắc La Sát ta.

Người đàn ông tóc dài đập bàn, ánh mắt thần thái sáng láng:

- Nói đi, con có cách gì hay?

Tuyết Nữ ánh mắt lưu chuyển một lát, nói:

- Liễu Hàn Yên có quan hệ không tồi với Iga Hisakura của gia tộc Iga, chúng ta có thể dùng Iga Hisakura để uy hiếp Liễu Hàn Yên chui đầu vào lưới.

- Không được, gia tộc Iga có thực lực vô cùng khổng lồ ở Kyoto-fu, thâm căn cố đế, có quan hệ hợp tác với rất nhiều nghị viên, tập đoàn, động đến Iga Hisakura thì quá khó, hơn nữa còn rất bất lợi cho hội Inagawa của chúng ta.

Hắc La Sát khoát tay nói.

Khóe miệng Tuyết Nữ hiện lên ý cười lạnh lùng:

- Đương nhiên không thể động vào một cách trắng trợn, nhưng nếu là Iga Hisakura đột nhiên mất tích, không biết là ai làm thì không thể tính lên đầu chúng ta nhỉ?

Đến lúc đó Iga Hisakura mất tích, chắc chắn gia tộc Iga sẽ đi khắp nơi tìm người, đưa thông báo tìm người, Liễu Hàn Yên tất sẽ nghĩ đến chuyện này có liên quan đến chúng ta.

Hắc La Sát nghe xong, vẻ mặt sững lại, dường như đang cân nhắc tính khả thi. Ông ta nhìn vợ mình ở bên cạnh, đôi mắt quyến rũ của người phụ nữ lộ ra thần sắc tán đồng.

Cân nhắc một lúc lâu, Hắc La Sát trầm giọng nói:

- Chuyện này giao cho con đi xử lý, đừng nóng lòng, hãy tìm đúng cơ hội, chỉ được thành công, không được phép thất bại.

- Cảm ơn cha mẹ đã tín nhiệm, con sẽ đến Kyoto-fu ngay đây.

Đợi đến khi Tuyết Nữ nhẹ nhàng rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng Hắc La Sát.

Hắc La Sát nhẹ nâng cằm vợ mình, hôn một cái, cười tà nòi:

- May mà con gái cũng thông minh như em, trong lòng anh rất được an ủi.

- Chẳng lẽ không phải xinh đẹp như em sao?

Người phụ nữ nhõng nhẽo cười, chậm rãi kéo cổ áo trước ngực, lộ ra vực cao núi sâu bên trong.

Hắc La Sát cười lớn, thô lỗ đẩy ngã người phụ nữ, nhào tới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.