Trái Tim Băng Được Đánh Thức

Chương 40: Thương




Editor: Cà Rốt Hồng - 

Một phong thư đến làm cho Nhị phòng Cung gia lọt vào trong khủng hoảng, thư là do thị thiếp Lý thị của Cung Trung Tố ở nơi nhậm chức sai người viết tới, trong thư nói Cung Trung Tố bị người bỏ đá xuống giếng, cáo trạng sai lầm trên chính sự của ông ta, đã bị giam giữ ở trong lao, trải qua những ngày rất uất ức gian nan, nàng chỉ là một nữ tắc cũng không có biện pháp gì, bảo người trong nhà nhanh chóng mang theo bạc đến nghĩ cách cứu viện.

Nghĩ đến tin tức truyền ra lâu như vậy, Cung Trung Tố lại vẫn không có viết thư về nhà, Cung Nhị phu nhân nghe Thiệu Ngũ nói như vậy càng ngày càng tin là thật, không khỏi gào khóc, lôi kéo Cung Viễn Trật muốn hắn nhanh chóng mang theo bạc đi đến chỗ ở của Cung Trung Tố ở Nguyên Châu chuẩn bị.

Cung Viễn Trật cũng có chút hoảng hốt, trong quan trường chuyện bỏ đá xuống giếng cũng không hiếm thấy, cầm thư nhưng cũng không thể phân biệt thiệt giả, chỉ vì bản thân Lý thị cũng không biết chữ, thư cũng là sai người viết, không nhìn ra bút tích. Cũng không dám sang tìm Minh Phỉ, quýnh lên chạy đi tìm Cung Viễn Hòa báo tin xin chủ ý.

Cung Viễn Hòa không có ở nha môn, người giữ cửa vô luận như thế nào cũng không để cho Cung Viễn Trật đi vào, cũng không nói cho hắn biết rốt cuộc Cung Viễn Hòa đi đâu, hắn gấp đến độ xoay quanh, để lại gã sai vặt giữ ở cửa nha môn, tự mình lại chạy trở về.

Sau khi trở về thì thấy xe ngựa của Thiệu gia dừng trước cửa, vừa hỏi thì lại là Lão thái thái Thiệu gia phái tới đón Cung Nhị phu nhân, trong lòng hắn do dự, không phải Thiệu gia không cho phép Cung Nhị phu nhân tới cửa sao, tại sao lúc này lại tới đón người?

Vành mắt Cung Nhị phu nhân đỏ ửng nói: "Suy cho cùng cũng là thân nương của ta, trước đây bà cũng vô cùng thương yêu ta, trong lúc này biết chuyện như vậy, lo lắng cho ta muốn xem ta một chút cũng là bình thường. Ta đi xem một chút, nếu bọn họ chịu giúp một tay, muốn đi Nguyên Châu, tìm người cùng đi với con, ta cũng yên tâm một chút."

Cung Viễn Trật im lặng, sai người đắc lực đi theo Cung Nhị phu nhân cẩn thận hầu hạ, lại dặn dò Cung Nhị phu nhân: "Lúc này không nên cãi nhau với bọn họ, nháo cũng nháo không ra trò trống gì, quên nó đi, chờ sau này phụ thân trở về lại nghĩ biện pháp khác."

Cung Nhị phu nhân gật đầu đồng ý.

Ánh nắng rất gắt, chiếu lên đường phố sáng loáng, hơi nóng từng đợt sóng tiếp theo từng đợt sóng xuyên thấu qua khe hở rèm xe ngựa chiếu vào, lớp dầu đen thật mỏng trên mui xe cũng không ngăn được sự tàn phá của ánh nắng, trong buồng xe vừa nóng vừa ngột ngạt, trên mặt trên đầu tôi tớ đi theo cùng Cung Nhị phu nhân đều thấm ra từng tầng mồ hôi mịn.

Xe ngựa chạy nhanh đến một trà lâu (quán trà) nơi đầu phố Thiên Tinh, Cung Nhị phu nhân níu chặt khăn, khó chịu nói: "Ta không thoải mái...... Cho xe dừng lại một chút."

Bà tử theo xe thấy sắc mặt bà ta ửng hồng, lấy tay sờ lòng bàn tay, vừa ướt vừa lạnh, liền nói: "Chắc là Phu nhân bị trúng nắng rồi, bảo phu xe ngừng lại chỗ thoáng mát ở bên đường một chút, nô tỳ đi tiệm thuốc phụ cận mua chút thuốc."

Cung Nhị phu nhân không còn hơi sức nói: "Nơi đó không phải có một trà lâu sao, ta vào nghỉ, ngươi đi mua thuốc."

"Sử Đắc." Bà tử kia đang muốn để cho người đi trà lâu thu xếp, Cung Nhị phu nhân đẩy bà ấy một cái: "Ngươi nhanh đi mua thuốc." Lại bảo bà tử của Thiệu gia theo xe tới, "Đi vào trà lâu thu xếp."

Bà tử Cung gia không dám trì hoãn, vội vàng đi, mới đi không bao xa, liền bị hai người cường tráng đụng phải, một người ngã xuống đất không dậy nổi, một người níu lấy bà ấy không thả, muốn bà ấy bồi thường bạc.

Cung Nhị phu nhân được tiểu nha hoàn đỡ xuống xe, vào trà lâu. Mới lên lầu hai, ngay bên ngoài cửa cầu thang gặp được Thiệu Ngũ, Thiệu Ngũ ân cần đỡ bà ta vào nhã gian. Một nam tử trung niên mặc trường bào lụa màu xanh đã sớm ngồi ở bên trong, thấy bà ta đi vào, ngạo mạn trừng mắt lên.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Cung Nhị phu nhân từ trong trà lâu đi ra, trong tay siết chặt hà bao, lên xe ngựa, phân phó phu xe: "Ta không thoải mái, đưa ta trở về."

Cung Tịnh Kỳ và Cung Viễn Trật nghĩ kế: "Đệ cũng đừng ngồi ngốc ở nhà nữa, đệ đi học đường tìm đồng học của đệ, có lẽ có thể hỏi thăm ra chút tin gì cũng không chừng. Đệ cứ dựa vào đại ca như vậy, nếu có một ngày không nhờ vả được, thì đệ làm sao? Cũng không thể dựa vào người ta cả đời chứ? Đệ chưa từng đi xa nhà, nếu thật sự muốn đi Nguyên Châu thu xếp, đệ cũng phải đi đến bến tàu hỏi thăm đường đi thế nào một chút mới được."

Cung Viễn Trật có chút xấu hổ, đồng ý, mang năm mươi lượng bạc, tính toán đầu tiên đi đến học đường tìm đồng học, sau đó sẽ đến bến tàu hỏi thăm. Đi tới ngoại viện, thì thấy Cung Viễn Quý dẫn theo mấy gã sai vặt đứng ở trong đình, làm thành một vòng tròn, tập trung tinh thần, năm ba người thỉnh thoảng phát ra một tiếng la hưng phấn.

Cung Viễn Trật không khỏi giận dữ, loại thời điểm này, không phải hắn nên ở trong học đường đọc sách sao? Tại sao lại cùng mấy gã sai vặt trộn lẫn ở một chỗ? Đợi thấy rõ tình hình, không khỏi hít vào một hơi, ở giữa có một cái hũ dế mèn, bên trong có hai con dế mèn đấu đến ngươi chết ta sống, bên cạnh hũ để mấy đĩnh bạc trắng, mấy thỏi bạc vụn, mấy xâu tiền đồng.

Trong tay Cung Viễn Quý cầm một cọng cỏ, chỉ vào một con Tướng quân đầu đen trong số đó thét chói tai, "Mau! Nhiệt tình cắn vào! Cắn cho ta!" Thấy Tướng quân đầu đen dường như đánh không lại một con dế cánh vàng răng đen khác, không khỏi khẩn trương, trên đầu mồ hôi cũng rịn ra rồi.

Một gã sai vặt khác cười nói: "Tứ công tử, tiểu nhân đã sớm nói rồi con Kim Sí Mặc Nha (cánh vàng răng đen) này mới lợi hại nhất, những thỏi bạc này của ngài sắp thuộc về tiểu nhân rồi."

Cung Viễn Qúy trợn mắt nhìn: "Còn chưa tới cuối cùng ngươi làm sao biết được? Ai thắng bạc của ai còn chưa biết đâu! Cắn chết nó cho ta!"

Trong nhà loạn thành một đống, hắn không đi học đường, mà trốn ở chỗ này bài bạc cùng nô tài? Đánh cuộc cũng không nhỏ. Cơn giận của Cung Viễn Trật bốc lên từ tim đến ruột gan, bước nhanh xông tới, một cước đá ngả lăn hũ dế mèn, một cước đạp nhừ con dế mèn vừa nhảy vừa búng ra ngoài.

"Đại tướng quân của ta!" Cung Viễn Qúy đầu tiên là bị giật mình, tiếp đó nhìn thấy hũ dế mèn lật, con dế mèn muốn chạy, quýnh lên đuổi theo, mới duỗi tay, Cung Viễn Trật liền đạp một đạp nghiền nát con dế trước ngón tay của hắn. Cung Viễn Qúy trơ mắt nhìn Đại tướng quân yêu quý biến thành một đống không thấy rõ bộ phận cơ thể, không khỏi thương tâm khóc lớn lên.

Mới gào thét một tiếng, liền bị Cung Viễn Trật tát cho một cái chổng mông ngồi bệch trên mặt đất, hắn nâng mắt lên nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Cung Viễn Trật, bị dọa sợ đến bụm mặt không dám nói nhiều, "Nhị ca......"

Cái tát này Cung Viễn Trật dùng rất nhiều sức, đã làm cho máu mũi của hắn cũng chảy ra ngoài, hắn cảm thấy chóp mũi có chút nóng, vừa sờ, tất cả đều là máu, hắn lớn như vậy, chưa từng thấy máu bao giờ? Không khỏi kêu thảm một tiếng, liền lăn một vòng bắn lên chạy đến An Nhàn Đường, vừa chạy vừa khóc: "Nương a, cứu mạng, nhị ca muốn giết con......"

Cung Viễn Trật thấy khuôn mặt đầy máu của hắn, cũng bị dọa giật mình, mắt thấy người đã đi xa, không cách nào đuổi theo, bèn dời tất cả tức giận lên trên người mấy gã sai vặt kia. Không đợi hắn nổi bão, gã sai vặt lúc trước nói chuyện với Cung Viễn Qúy kia hai tay đã nâng lên một đống nhơn nhớt trên đất, hai mắt đỏ tươi ngăn đón hắn: "Ngươi bồi thường Kim Sí Mặc Nha cho ta!"

Cung Viễn Trật sững sờ, nheo mắt nhìn kỹ, nhìn ra người này cũng không phải là gã sai vặt trong nhà mình, rất lạ mặt. Liền nói: "Ngươi là người phương nào? Như thế nào ở trong nhà của ta?"

Người nọ nhìn chằm chằm hắn nói: "Ngươi quản ta là ai? Ta chỉ biết giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, Kim Sí Mặc Nha của ta một ngàn lượng bạc mới mua được, mười trận đấu thắng chín, vì ta kiếm không dưới một vạn lượng bạc, bị một cước như vậy của ngươi giết chết, ngươi nói làm sao bây giờ hả?"

Cung Viễn Trật cười lạnh: "Cái con côn trùng rách này, cũng đáng giá một ngàn lượng bạc? Ngươi lừa gạt người cũng phải nhìn chỗ một chút. Ta còn muốn kiện ngươi dụ dỗ tử đệ (con em) quan lại bài bạc! Người đâu, bắt hắn đánh đuổi ra ngoài cho ta!"

Người nọ chỉ nhìn hắn cười lạnh, "Nếu ngươi dám đụng đến ta, ta sẽ làm cho ngươi hối hận! Cái gì mà tử đệ quan lại? Ta nhổ vào! Chẳng qua là một nhà bội bạc, ỷ thế hiếp người, cẩu vật bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa mà thôi! Người nào không biết Cung Trung Tố đã bị tống vào nhà lao? Các ngươi đang gặp xúi quẩy!"

Tính tình Cung Viễn Trật tuy tốt, nhưng gặp phải loại lưu manh vô lại không che đậy miệng này cũng rất giận dữ, một luồng máu nóng xông lên đầu, tay run run quát bảo mấy gã sai vặt chung quanh mình, "Đánh cho ta! Đánh nát cái miệng thúi của hắn!"

Gã sai vặt được lệnh, xông lên đè người xuống muốn động thủ, ai ngờ tay mới kề đến người nọ, người nọ liền kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, giống như giết heo hét thảm lên: "Cung gia đánh chết người rồi! Cung gia muốn giết người diệt khẩu, mưu tài hại mệnh ah!" Thanh âm vang tận mây xanh, làm kinh động rất nhiều chim chóc.

Cung Viễn Trật mặc kệ không để ý đến hắn: "Bắt hắn ném ra ngoài cho ta!"

Mấy gã sai vặt muốn lấy công chuộc tội, đồng loạt đi lên nâng tay, nhấc chân, hai ba lần liền nâng tên vô lại kia lên ném ra ngoài cửa. Ai ngờ tên vô lại này ra khỏi cửa, liền nằm xuống trước cửa lớn Cung gia, kêu rên lên: "Xảy ra án mạng ah, Cung gia thiếu nợ không trả, muốn giết người diệt khẩu, mưu tài hại mạng......"

Giọng nói của hắn rất lớn, rất nhanh người đi đường liền vây quanh cửa Nhị phòng Cung gia nước chảy không lọt, chỉ chỉ chõ chõ, có người lắm chuyện, còn đi lên hỏi tên vô lại kia rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Tên vô lại này còn kể sống động như thật, Cung Viễn Qúy cùng hắn đấu dế như thế nào, thua như thế nào, Cung Viễn Trật quỵt nợ như thế nào, lại đá hũ dế như thế nào, giết chết con Kim Sí Mặc Nha vạn kim của hắn như thế nào, đánh hắn như thế nào.

Cung Viễn Trật phải vội vã ra cửa, lại căm hận hắn ở ngưỡng cửa nhà mình canh giữ không đi, làm đám người vây quanh xem náo nhiệt, không nhịn được gọi người đi xua đuổi. Gia bọc cầm gậy đi đuổi, cây gậy mới vừa kề gần thân, người nọ liền kêu thảm một tiếng, té xuống đất, miệng sùi bọt mép toàn thân co quắp.

Trong đám người có một người la hoảng lên: "Đánh chết người rồi!" Trong khoảnh khắc, chạy ra hai ba tên cường tráng, bao xung quanh Cung Viễn Trật, muốn kéo hắn đi gặp quan.

Cung Viễn Trật bị tình trạng bất thình lình này dọa sợ đến bối rối, gia bọc Cung gia cũng không phải là ngồi không, tất nhiên muốn tiến lên giúp gia chủ nhà mình thoát ra, hai bên liền xô đẩy. Chuyện diễn ra càng ngày càng căng thẳng, vẫn là Cung Tịnh Kỳ biết được, vội vàng sai người đi sát vách cầu cứu.

Minh Phỉ nghe tin cũng bị dọa nhảy dựng, vội vàng gọi Tiết Minh Quý tới, Tiết Minh Quý suy nghĩ một chút, trước tiên sai người đi mời đại phu, chọn mấy gã sai vặt vóc người cường tráng, mở cửa hông ra, thận trọng vững vàng đi tới, chen vào đám người, không biến sắc trước tiên vây chặt tên vô lại kia, quát lên: "Tất cả dừng tay! Ta đã cho người đi báo quan, có chuyện gì thì đi nha môn hãy nói!" Rồi quay về phía đoàn người vây tròn chung quanh thở dài: "Xin các vị hàng xóm láng giềng, khách nhân lui tới làm chứng, ai lại tiếp tục quấy nhiễu chính là cố tình gây sự, có tâm bất lương, lừa bịp tống tiền."

Cung Viễn Trật dù không được việc, cũng biết mình hôm nay là bị người tính toán, lập tức gọi gia nhân dừng tay, tất cả đều nghe theo Tiết Minh Quý sắp xếp. Hai bên đều không động thủ, mấy tên vô lại kia cũng không tiện gây nữa, cũng ngừng tay.

Thấy tràng diện bị khống chế, đồng bọn của tên vô lại kia hét lên: "Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, hôm nay huynh đệ chúng ta bị Cung Nhị gia đánh chết, các ngươi nói làm sao bây giờ đi!"

Tiết Minh Quý cười nhạt: "Sợ cái gì, thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, tất cả tự có Đại lão gia trong nha môn làm chủ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.