Trái Tim Băng Được Đánh Thức

Chương 36: Đón cậu




Thời tiết của thành phố Y đã bước vào cuối thu, gió đêm thổi qua mang theo chút hơi lạnh.

Trong cơn gió lạnh ấy Diêu Hữu Thiên kéo chặt chiếc áo khoác, xoay người liếc Cố Thừa Diệu một cái.

Diêu Hữu Thiên bị Cố Thừa Diệu lôi lên xe, nhìn những dãy nhà lướt vun vút hai bên khiến cô cảm thấy Cố Thừa Diệu rất khó hiểu.

“ Rốt cuộc là anh định đưa em đi đâu?”

Cố Thừa Diệu vẫn im lặng, đợi đến khi xe dừng lại, Diêu Hữu Thiên mới phát hiện ra anh lại đưa mình về nhà của họ.

Cô gần như là bị Cố Thừa Diệu xách lên nhà.

Tim Diêu Hữu Thiên đập thình thịch, cô thật sự không biết Cố Thừa Diệu định làm gì.

Vừa vào cửa, cả người đã bị Cố Thừa Diệu ép lên cánh cửa, còn chưa kịp định thần thì môi đã bị anh khóa chặt.

Nụ hôn của anh cuồng nhiệt, nóng bỏng.

Cô bị anh hôn đến mức muốn ngạt thở.

“ Uhm….” Anh bị làm sao vậy?

Áo khoác bị anh cởi ra, lộ ra chiếc váy màu bạc, bàn tay to lớn không khách khí mà xé  bỏ.

Bộ lễ phục chất liệu cao cấp cứ thế mà bị xé thành hai mảnh.

Bờ môi đặt trên môi cô di chuyển ra sau tai, giọng nói thâm trầm hơi lúc thường rất nhiều, còn kèm theo chút khàn: “ Vừa nhìn thấy em là anh đã muốn làm như vậy rồi.”

Cái gì.

Diêu Hữu Thiên không kịp phản ứng, tay anh, môi anh giống như toát ra ma lực.

Dáng vẻ gấp gáp của anh khiến cô hơi bất ngờ lại có chút buồn cười.

Cô khiến anh mất bình tĩnh rồi à?

Cảm giác này cũng không tệ.

Cơ thể không ngừng đụng chạm, phảng phất như tim cũng sát lại gần nhau.

Diêu Hữu Thiên đi theo tiết tấu của anh chìm vào phiêu bồng đến mức vô lực.

Đêm đã khuya.

Không biết đã trải qua mấy lần cao trào khiến cơ thể Diêu Hữu Thiên mềm nhũn, nằm trên giường bất động.

Khép hờ mắt sắp chìm vào giấc ngủ.

Trên eo đột nhiên có thêm một cánh tay, Cố Thừa Diệu siết lấy eo cô, đem cô ôm vào lòng.

Cô ngước mắt nhìn anh, giọng nói cầu khẩn: “ Đừng làm nữa, em chết mất.”

Cố Thừa Diệu thấy bộ dạng sợ sệt của cô cảm thấy buồn cười: “ Thể lực quá kém.”

“ Phải nói là do sức anh quá khỏe mới đúng.” Trên phương diện này, họ hoàn toàn không có chung một tần suất.

Với lời nói của cô Cố Thừa Diệu chỉ coi như đang được khen ngợi.

Bàn tay rộng lớn mát xa sau lưng cô, mặc dù sức của cô không bằng anh, nhưng trong chuyện này Cố Thừa Diệu khẳng định rằng họ rất ăn ý.

Mỗi phản ứng của cô đều rất tự nhiên.

Khiến anh tin chắc rằng cô cũng đang chìm đắm trong niềm vui sướng do anh mang lại.

“ ………………..” Mặt của Diêu Hữu Thiên đặt trên ngực Cố Thừa Diệu, nghe tiếng tim anh đập mạnh mẽ, trong lòng thấy mãn nguyện vô cùng.

Đây không phải là lần đầu tiên họ ôm nhau ngủ, nhưng lại là lần khiến cô cảm thấy thảo mãn nhất.

Nhớ đến vẻ mặt gấp gáp vừa rồi của Cố Thừa Diệu, đột nhiên cô bật cười thành tiếng.

Tiếng cười phát lên bất ngờ khiến Cố Thừa Diệu liếc cô một cái: “ Cười gì chứ?”

“ Cười ai kia thôi.” Diêu Hữu Thiên hơi ngước đầu lên nhìn anh: “ Giống như con quỷ háo sắc.”

Khóe mắt Cố Thừa Diệu nhướng lên, bất ngờ xoay người đè cô dưới anh: “ Em nói ai là quỷ háo sắc?”

“ Ai thư thì là người ấy.”Diêu Hữu Thiên vừa nói vừa đưa tay đẩy anh ra: “ Anh tránh ra chút đi, em không thở được.”

Toàn thân vừa rồi mới diễn màn kịch liệt trở nên không hề có chút sức lực nào, sức cô đẩy anh ra hoàn toàn không có tác dụng gì.

“ Không sao, anh sẽ giúp em hô hấp.” Dứt lời Cố Thừa Diệu lại đặt một nụ hôn lên môi cô.

Lời phản đối của Diêu Hữu Thiên biến mất, cuối cùng trong phòng chỉ còn lại âm thanh hơi thở của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ.

Kết thúc lần nữa, Diêu Hữu Thiên ngay cả sức nhấc một ngón tay cũng không còn.

Cố Thừa Diệu thấy cô thật sự không chống đỡ nổi, mới “ tốt bụng” bỏ qua cho cô, ôm cô ngủ.

………………………………

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên cơ thể hai người, Cố Thừa Diệu vốn sinh hoạt rất có giờ giấc cho dù ngày hôm trước có mệt cỡ nào đi chăng nữa thì hôm sau vẫn thức dậy rất đúng giờ.

Mở mắt lập tức nhìn thấy Diêu Hữu Thiên trong ngực.

Cô dựa vào anh ngủ rất say, giống như một chú mèo hiền hòa.

Nhưng anh biết rõ, chú mèo này có móng vuốt.

Nghĩ đến chuyện hôm qua bản thân rất giống với quỷ háo sắc mà cô nói, kéo cô ra khỏi bữa tiệc, sau đó vừa mở cửa liền XXOO.

Đột nhiên anh cảm thấy rất buồn cười.

Đây là lần đầu tiên anh mất kiểm soát như vậy.

Nhưng lúc đó nhìn dáng vẻ Diêu Hữu Thiên, quả thực anh không bình tĩnh nổi.

Nhanh chóng ngồi dậy, lúc ra khỏi phòng đã thấy dì Tô đến rồi.

Cháo nóng hổi đã được đặt trên bàn, còn có vài món ăn kiểu Trung.

“ Cậu dậy rồi thì qua ăn sáng đi.”

Cố Thừa Diệu vừa ngồi chưa được bao lâu thì Diêu Hữu Thiên bước đến. Cô vẫn còn nửa tỉnh nửa mê.

Cố Thừa Diệu đặt tờ báo trong tay xuống, nhìn vào Diêu Hữu Thiên: “ Chưa tỉnh thì ngủ thêm một lát nữa, thời gian này em cũng đã rất mệt rồi, cho dù em không đến công ty thì ba em cũng thông cảm mà.”

Diêu Hữu Thiên chỉ lườm anh một cái, còn không biết là ai hại cô ngủ không ngon đâu.

Kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt của Diêu Hữu Thiên lướt qua hình ảnh hai người trên mặt báo.

Cặp mắt vốn đang mơ màng đột ngột mở lớn, cầm tờ báo lên xem tin tức trên trang báo.

“ Bộ film ‘ Chuyện tình 99 độ’ đã quay xong, bước vào giao đoạn biên tập. Hai diễn viên chính của bộ phim là Triệu Bách Xuyên và Hà Nhược Băng tiết lộ, bộ phim nhất định sẽ mang lại cái nhìn mới cho khán giả, nhà sản xuất công bố bộ phim sẽ được trình chiếu vào mùa hè năm sau.”

Triệu Bách Xuyên quay phim tại thành phố Y, Diêu Hữu thiên biết chuyện này.

Nhưng tên bộ phim là gì, hợp tác với nữ diên viên nào thì Diêu Hữu Thiên không biết.

Bây giờ đọc tin, người phụ nữ kia, không phải là người đã khiêu khích cô vào hôm qua sao?

Nhớ đến thái độ của Hà Nhược Băng, cô đột nhiên hiểu ra, thì ra là cô ta thích Triệu Bách Xuyên à.

Nhưng Triệu Bách Xuyên thực sự đang hẹn hò với cô ấy sao? Nghĩ đến khung cảnh Triệu Bách Xuyên tuấn tú đứng cạnh Hà Nhược Băng diễm lệ.

Tại sao cô lại cảm thấy không hợp tý nào nhỉ?

Cố Thừa Diệu vẫn đang đợi Diêu Hữu thiên trả lời, không ngờ cô lại chỉ xem tin tức trên báo.

Theo ánh mắt của cô anh thấy gương mặt Triệu Bách Xuyên đặt trên mặt báo.

Gương mặt ấy khiến Cố Thừa Diệu không cần nghĩ nhiều mà giật lấy tờ báo.

“ Em còn nhìn nữa thì anh ta cũng không nhảy từ trong tờ báo ra được đâu.”

Giọng điệu sặc mùi ghen tuông.

Diêu Hữu thiên ngây người, đối diện với gương mặt không lấy gì làm vui vẻ của Cố Thừa Diệu, bât cười: “ Anh đang nghĩ gì vậy? Em với anh ấy chỉ là bạn thôi.”

“ Ừ, bạn.” Giọng điệu của Cố Thừa Diệu đầy vẻ châm chọc: “ E rằng chỉ có em coi là vậy thôi.”

Nếu Triệu Bách Xuyên không có ý đồ với Diêu Hữu Thiên thì anh không phải họ Cố.

Diêu Hữu Thiên rất muốn nói anh nhỏ nhen, Triệu Bách Xuyên không giống như anh nghĩ, bọn họ chỉ là bạn cùng trường bạn bè mà thôi.

Nhưng cô lại rất thích hưởng thụ bộ dạng hiện tại của Cố Thừa Diệu: “ Anh Cố, lẽ nào anh đang ghen sao?”

“ Xí.” Trên mặt Cố Thừa Diệu xuất hiện vài tia mất tự nhiên: “ Sao anh phải ghen chứ? Em là vợ anh, có ghen thì cũng là anh ta ghen mới đúng chứ nhỉ?”

“ Phải vậy không?” Diêu Hữu Thiên gật đầu, phát hiện đôi lúc trêu ghẹo Cố Thừa Diệu cũng hay hay: “ Anh không ghen thì anh đỏ mặt làm gì?”

“ Ai đỏ mặt?” Cố Thwuaf Diệu thà chết cũng không chịu nhận, đối diện với sự châm chọc trong mắt Diêu Hữu thiên, giọng điệu của anh “ hung dữ” lên vài phần: “ Ăn đi nhanh lên, cháo nguội cả rồi.”

“ Mặt anh đỏ thật mà.” Diêu Hữu Thiên mới không sợ sự “ hung dữ” của anh. Cô phát hiện ra từ lâu rắng Cố Thừa Diệu chỉ là một con hổ giấy mà thôi.

Chỉ là làm bộ thôi, lực sát thương rất nhỏ.

“ Diêu Hữu Thiên.” Cố Thừa Diệu giận đến mức bắt lấy một cái bánh bao nhét vào miệng Diêu Hữu Thiên: “ Em lo ăn đi, nhiều lời thế làm gì?”

Động tác của anh thô lỗ, ánh mắt cũng hiện rõ sự mất tự nhiên. Diêu Hữu Thiên lại càng vui, miệng nhoẻn cười, đưa tay cầm cái bánh báo trong miệng.

Cô còn bất chấp nói thêm một câu: “ Anh Cố, dáng vẻ đỏ mặt của anh quả thật rất đáng yêu đấy.”

“ Diêu Hữu Thiên….” Tiếng hét vang dội khắp căn phòng, ngay cả dì Tô đang thu dọn quần áo trong nhà vệ sinh cũng nghe thấy.

Trong lòng nói thầm, cặp vợ chồng son này tình cảm tốt thật.

Không đấu lại được sự kiên quyết của Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu vẫn đợi để đưa cô đi làm.

Xe dừng trước cửa tập đoàn Chính Phát, ngay lúc Diêu Hữu Thiên định xuống xe thì Cố Thừa Diệu nắm lấy tay cô.

“ Cái đó.” Cố THừa Diệu hắng giọng, hơi mất tự nhiên mà nói: “ Nhớ là tránh xa Triệu Bách Xuyên một chút, cả cái tên họ Chiến nữa.”

Diêu Hữu Thiên tưởng rằng chuyện đã xong rồi, lúc này thấy Cố Thừa Diệu nhắc lại, đột nhiên cô cảm thấy bụng dạ của ai kia nhỏ nhen quá đi mất.

“ Anh Cố.” Xoay mặt nhìn trực tiếp vào Cố Thừa Diệu, đặt tay lên mặt anh: “ Anh có biết rằng trong xe sặc mùi ghen tuông không?”

Trươc skhi Cố Thừa Diệu nổi cơn, cô nhanh chóng xuống xe. Đứng ngoài cửa vẫy vẫy tay: “ Sắp trễ giờ làm rồi, em đi trước nhé.”

Không thèm để ý đến phản ứng của Cố Thừa Diệu mà nhanh chóng bước vào công ty, bỏ mặc Cố Thừa Diệu nghiến răng trên xe.

Ghen chỗ nào? Ghen chỗ nào?

…………………………………………………

Lúc Diêu Hữu Thiên vào trong vừa vặn gặp anh trai cả nhà mình đứng cạnh cầu thang, thần thái vui vẻ, clam cho vẻ đẹp cương nghị của anh hiền hòa hơn nhiều.

“ Anh cả.”

“ Ừ.” Diêu Hữu Quốc nhìn sơ em gái, nụ cười rạng rỡ của em gái khiến anh cũng vui lây: “ Xem ra tối qua ngủ rất ngon nhỉ.”

“ ………………..” Cho dù là anh em thì nói chủ đề này cũng hơi xấu hổ đấy. Diêu Hữu Thiên không lên tiếng.

“ Xem ra Cố Thừa Diệu đối xử với em không tệ?”

“ Anh ấy rất tốt.” Diêu Hữu Thiên nghĩ đến Cố Thừa Diệu ánh mắt vô thức mà hiện lên sự vui vẻ. Lúc thang máy đến ccùng anh trai bước vào.

Diêu Hữu Thiên nhớ ra một chuyện, cô dường như chưa nói với anh trai mình.

“ Anh cả anh có biết không? Nguwoif cứu em năm năm trước là Cố Thừa Diệu.”

Thang máy từ từ đi lên, ánh mắt Diêu Hữu Quốc thâm trầm phát ra một tia sáng: “ Em nói gì?”

“ Chính là năm em vừa vào đại học gặp nạn trên núi Phượng Hoàng ấy, em cứ tưởng người cứu mình là Triệu Nhân Uyên, thực ra không phải, mà là Cố Thừa Diệu.”

Diêu Hữu Thiên nghĩ đến duyên phận giữa mình và Cố Thừa Diệu: “ Anh ấy là ân nhân cứu mạng của em đấy.”

Môi Diêu Hữu Quốc mím chặt nhìn vào em gái: “ Có phải vì cậu ấy có ơn cứu mạng mà em mới yêu cậu ấy không?”

“ Không phải.” Diêu Hữu Thiên rất khẳng định tình cảm của mình: “ Em có tình cảm với anh ấy trước, yêu anh ấy rồi mới biết anh ấy là người đã cứu em.”

Đối mặt với sự hoài nghi trong ánh mắt của anh trai, giọng nói của Diêu Hữu Thiên kiên định hơn lúc nào hết: “ Anh cả, mặc dù Cố Thừa Diệu cứu mạng em, nhưng việc em yêu anh ấy chắc chắn không phải vì ơn cứu mạng đó mà là em thật sự yêu anh ấy.”

“ Em yêu cậu ấy?”

Diêu Hữu Quốc biết rõ cuộc hôn nhân của họ khởi nguồn từ đâu, nếu không có sự tác động của cha mẹ hai bên thì ngày hôm nay Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên không thể kết hôn.

“ Đúng, em yêu anh ấy.”

Lúc đầu là động lòng, bây giờ là yêu sâu đậm.

Nhớ đến sự quan tâm của Cố Thừa Diệu gần đây, biểu cảm trên mặt Diêu Hữu Thiên lại trở nên dịu dàng rất nhiều.

Diêu Hữu Quốc thấy em gái hoàn toàn chìm đắm trong tình yêu, trong lòng thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Cố Thừa Diệu có ơn cứu mạng Diêu Hữu Thiên, mà em gái cũng yêu cậu ấy. Vậy thì cho dù có nhớ lại chuyện năm xưa thì cũng sẽ không quay về với Chiến Li nữa nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.