Trái Cấm

Chương 15: Đột nhập Bách Hoa Lâu, Kết thúc cuộc chiến, đoạt lại ngọc hồn




1.

Lưu Huệ Anh thấy Trần Dĩnh cúp mày rồi liền nói: “Hai người hiện giờ rốt cuộc là quan hệ gì? Không cắt đứt được cũng chẳng nối lại được!”

Trần Dĩnh nói: “Dù gì anh ấy cũng là bố của Tỉnh Tỉnh, sao nó thể cắt đứt liên lạc được?”

“Cậu thực sự không nghĩ đến chuyện phục hôn ư?”

“Không phải tớ không muốn, mà là tớ bất lực!

“Nếu như cậu có ý định phục hôn, tại sao không cố gắng theo đuổi anh ấy?”

Trần Dĩnh cười như mếu: “Cậu cảm thấy hiện giờ theo đuổi anh ấy để phục hôn có ý nghĩa gì không?”

Đúng lúc ấy thì Tỉnh Tỉnh khóc. Trần Dĩnh vội vàng bế nó dậy dỗ dành, vừa dỗ vừa nói: “Nhà anh ấy đã biết chuyện này rồi, giờ đừng nói bản thân anh ấy không muốn, chắc chắn cả bố mẹ anh ấy cũng không đồng ý!”

“Thế cậu định cứ sống dộc thân thế này mãi ư?”

“Giờ tớ làm gì có tâm trí nào suy nghĩ đến chuyện đó. Chủ yếu là mong nuôi nấng Tỉnh Tỉnh khôn lớn thành người!”

Lưu Huệ Anh thở dài: “Biết sớm như thế thì đừng giữ nó lại, chỉ khổ cho nó thôi!”

Ngày hôm sau vốn dĩ Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh có thể đi từ sớm, nhưng vì không để cho Trương Hoa nghi ngờ, cô cố ý để đến trưa mới xuất phát. Trương Hoa đã đứng ở bến xe chờ từ sớm. Nhìn thấy Trần Dĩnh ôm con đi ra, Trương Hoa vội vàng tiến đến nói: “Để anh bế con cho!”

Trần Dĩnh đưa con cho Trương Hoa, Trương Hoa ôm lấy con liền hỏi: “Sao mà nhẹ thế?”

Trần Dĩnh cười: “Mới có hai mươi ngày, có thể nặng đến đâu chứ?”

Trương Hoa ngắm kỹ khuôn mặt con, thầm nhủ: “Đây là con mình ư? Cảm giác thật kì diệu”.

Lúc ở trên xe, con bé khóc mấy lần, giờ xuống xe rồi lại ngủ tít.

Trương Hoa ôm con, vừa nhìn mặt con vừa đi dường, đi một lát mới ngoảnh đầu nhìn lại Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh, nói: “Sao em mang nhiều đồ đạc thế?”

2.

Lưu Huệ Anh nói: “Không phải của em đâu, đều là đồ con bé nhà anh cần dùng đấy!”

Đến bên đường bắt xe, Lưu Huệ Anh liền đưa đồ trong tay cho Trần Dĩnh, nói: “Hai người đi trước đi!”

Trương Hoa liền bảo: “Cùng đi ăn rồi hãy về!”

Lưu Huệ Anh lắc đầu: “Thôi, mấy hôm nay em bị con nhóc nhà anh quấy nhiễu không ngủ được, em phải về nhà nghỉ ngơi đây, nếu không mai đi làm lại ngủ gật thì chết!”

Lưu Huệ Anh cố ý nhiều lần dùng từ “con bé nhà anh”, “con nhóc nhà anh” để khiến cho Trương Hoa này sinh cảm giác gần gũi với mẹ con Trần Dĩnh.

Quả đúng như vậy, Trương Hoa vừa nghe thấy cụm từ này trong lòng đã vô cùng dễ chịu, sau đó dịu dàng nhìn đứa bé ngủ ngoan trong vòng tay mình. Trương Hoa nghe Lưu Huệ Anh nói vậy liền hỏi: “Mấy hôm nay bọn em ngủ chung à?”

Trần Dĩnh vội nói: “Cô ấy về rồi ngày nào cũng sang đòi chen chúc một phòng với em!”

Lưu Huệ Anh cũng lập tức nhận ra mình lỡ miệng, liền nói: “Đúng thế, khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, phải tranh thủ chơi với con nhóc nhà anh chứ!”, nói rồi Lưu Huệ Anh liền đẩy Trần Dĩnh lên xe và nói với Trương Hoa: “Hai người mau về nhà đi, em cũng phải về nhà sớm một chút!”

Trương Hoa ôm con ngồi vào xe, Trần Dĩnh nói: “Anh ôm thế con khó chịu đấy!”

Trương Hoa liền hỏi: “Thế phải ôm thế nào?”

Trần Dĩnh liền chỉnh lại tư thế ôm cho Trương Hoa, sau đó nói: “Phải ôm thế này này!”

Còn chưa về đến nhà con bé lại quấy khóc. Trương Hoa thấy thế luống cuống không biết phải làm sao, đành phải đưa con cho Trần Dĩnh, sau đó nói: “Sao nó khóc mãi thế?”

Trần Dĩnh liền nói: “Chắc là đói rồi, sắp về đến nhà rồi, đến nhà mẹ sẽ cho con ăn nhé!”

Trương Hoa liền bảo lái xe: “Bác tài, lái nhanh một chút đi!”

3.

Trương Hoa nhìn thấy Trần Dĩnh ngồi trên ghế cho con bú, nói: “Lúc trên xe em cũng cho con ăn thế này à?”

Trần Dĩnh đáp: “Đúng thế, nếu không thì cho ăn kiểu gì?”

Trương Hoa trước đây cũng thườn nhìn thấy nhiều phụ nữ vạch áo lên cho con bú ở nơi công cộng, lúc ấy anh thường cảm thấy không thuận mắt, ngại không dám nhìn, nếu chẳng may nhìn thấy là Trương Hoa ngại lắm.

Anh chưa bao giờ liên hệ Trần Dĩnh với hình ảnh này. Giờ nhìn thấy vẻ thành thạo của Trần Dĩnh, anh chợt thấy trong lòng có một cảm giác kỳ lạ khó nói thành lời. Nhưng tuyệt đối không phải là cảm giác phản cảm như trước đây anh từng nghĩ.

Trương Hoa nói: “Nhưng như thế này không có nhìn thấy chứ?”

Trần Dĩnh ngẩng đầu nhìn anh một lát mới hiểu ý của anh, cô mỉm cười nói: “Anh tưởng người khác cũng nghĩ linh tinh như anh chắc?”

Vốn chỉ là một câu nói đùa khiến cho Trương Hoa đỏ bừng mặt, thầm nghĩ, xem ra đúng là trước đây vì mình không đứng đắn nên mới ngại ngùng như thế. Thế là anh liền đứng dậy nói: “Anh đi nấu cơm nhé!”

Ăn cơm xong, Trương Hoa cứ ôm con mãi, nó ngủ rồi vẫn cứ ôm nó xem ti vi, Trần Dĩnh nói: “Nó ngủ rồi, anh đặt nó xuống giường đi, ôm nó suốt như thế sẽ mệt đấy!”

Trương Hoa nói: “Con nhẹ thế này, có gì đâu mà mệt!”

Trần Dĩnh cười, nghĩ thầm: “Anh cứ ôm nó lâu ngày xem, sẽ biết mệt ngay!”

Bởi vì không có nôi nên buổi tối phải cho con ngủ trên giường, thế nên Trương Hoa ngủ bên phòng Nhã Vận, nhường lại phòng cho mình cho hai mẹ con Trần Dĩnh.

Trần Dĩnh bế con vào phòng liền nhìn thấy hai chữ “Trương Tinh” treo trên tường. Trương Hoa vào theo mới phát hiện quên không gỡ tờ giấy đó xuống, vội nói: “Anh đi qua đường thấy một người viết thư pháp nên tiện thể nhờ ông ta viết cho đấy!”

“Viết đẹp lắm, rất đẹp!”

4.

Trương Hoa ngồi bên giường, cứ ngắm nghía con ngủ rất lâu mới chịu về phòng Nhã Vận. Anh tưởng rằng con ngủ rồi chắc chắc đêm sẽ yên tĩnh. Nhưng đang mơ màng thì nghe thấy tiếng con khóc, sau đó là tiếng bước chân Trần Dĩnh đi ra đi vào, cùng với tiếng dỗ con của cô.

Trương Hoa không đóng cửa phòng mà Trần Dĩnh cũng để mở cửa phòng, vì vậy mọi âm thanh đều nghe thấy . Một lát sau không gian lại im lặng, lúc Trương Hoa mơ mơ màng màng ngủ tiếp đi thì lại nghe thấy tiếng khóc. Lần này thì Trương Hoa ngồi dậy đi sang xem sao.

Đèn đầu giường đang bật, Trần Dĩnh không ngồi dậy mà nằm bên cạnh khẽ vỗ vào người con bé, miệng khe khẽ hát ru. Thấy Trương Hoa vào, Trần Dĩnh nói: “Ồn quá anh không ngủ được à?”

Trần Dĩnh nói: “Không sao, dù gì mai cũng không phải đi làm mà!”

Sau đó anh lại gần, ôm con bé đang quấy khóc lên, nói: “Để anh dỗ nó cho!” nào ngờ con bé nằm trong vòng tay Trương Hoa một lát thì ngủ ngoan. Trương Hoa bế con bé đi dong khắp phòng, Trần Dĩnh nói: “Đặt nó xuống rồi anh về phòng ngủ đi!”

Trương Hoa đặt con vào giữa giường sau đó nằm xuống bên cạnh, nói: “Anh nằm đây, đợi khi nào nó quấy anh sẽ dỗ nó!”

Trần Dĩnh không nói gì, cũng nằm xuống. Cả hai người chẳng ai nói câu gì, đứa bé thì nằm ngủ ngon lành.

Trần Dĩnh vô cùng hối hận, thầm nghĩ nếu không phải vì mình sai lầm thì bây giờ hạnh phúc biết bao. Nghĩ mãi nghĩ mãi, nước mắt cô lại trào ra.

Trương Hoa giờ mới phát hiện ra mình rất quan tâm đến con gái. Trước đây từ “con gái” chỉ là một từ ngữ rất mơ hồ đối với anh, nhưng giờ đây, khi sinh mệnh bé nhỏ ấy đang nằm bên cạnh mình, đặc biệt là khi nó khóc, ảnh cảm thấy vô cùng xót xa, lòng thầm nghĩ nhỏ như vậy mà quấy khóc chắc mệt lắm.

5.

Trương Hoa tưởng rằng nằm bên cạnh con, chỉ cần con khóc là biết ngay. Đúng là như vậy, mấy lần đầu con quấy khóc, Trương Hoa gần như đều tỉnh dậy cùng lúc với Trần Dĩnh để dỗ con. Nhưng về sau mới phát hiện sức chịu đựng của mình không tốt đến thế, ít nhất có đến mấy lần liền anh chỉ mơ màng tỉnh, thấy Trần Dĩnh đang thay tã cho con, sau đó cho con bú. Nghĩ đến đây, anh bắt đầu khâm phục Trần Dĩnh, suốt cả đêm cô đều không ngủ hay là cô có thể cảm nhận được nhất cử nhất đông của con.

Trương Hoa liền ngoảnh mặt sang nhìn Trần Dĩnh. Lúc này Trần Dĩnh đang mặc áo ngủ, cho con bú, đèn đầu giường vẫn bật, một số chỗ chỉ có vợ chồng mới nhìn thấy lúc này, có thể thấy rất rõ, Trương Hoa bỗng nhiên cảm thấy rạo rực, nhưng ngay lập tức anh lại tự chửi mắng bản thân. Cũng may là Trần Dĩnh không biết những chuyện này. Trần Dĩnh nói: “ phòng ngủ trước đi, trước khi trời sáng con bé sẽ không quấy khóc đấy, đến sáng sớm nó mới chịu ngủ yên được vài tiếng!”

Trương Hoa lắc đầu: “Không sao đâu, cứ để cho con quấy!”

Buổi sáng, con bé quấy chán rồi bắt đầu ngủ, Trương Hoa cũng nằm ngủ bên cạnh. Trương Hoa nói với Trần Dĩnh: “Đêm qua mệt thế, em ngủ một lát đi!”

Trần Dĩnh nói: “Vâng!”

Lúc Trương Hoa tỉnh lại trời đã sáng, nhìn thấy con bé vẫn còn nằm ngủ ngon lành, Trương Hoa lại chăm chú ngắm nhìn nó, sau đó đưa tay lên vuốt má con. Con bé chợt nhoẻn miệng cười trong giấc mộng rồi ngay lập tức trở lại bình thường. Mặc dù chỉ là một nụ cười rất khẽ nhưng cũng đủ khiến cho trái tim Trương Hoa cảm thấy vô cùng ấm áp.

6.

Trương Hoa nghĩ không biết Trần Dĩnh đang làm cái gì? Anh vội ngồi dậy nhìn, thấy cô đang giặt quần áo ở trong nhà vệ sinh, vội đi vào nói: “Ban nãy con cười đấy!”

Trần Dĩnh vừa giặt vừa nói: “Thế à, chắc là đang có giấc mơ đẹp đấy!”

Trương Hoa nhìn thấy Trần Dĩnh giặt nhiều tã lót của con liền hỏi: “Sao một ngày em giặt nhiều thế?”

Trần Dĩnh đáp: “Một ngày nó tè ướt tã rất nhiều lần, vì vậy em phải mua rất nhiều, phải chuẩn bị sẵn sàng tã lót sạch cho con!”

Trương Hoa không nén được hỏi: “Mua nhiều thế này chất lượng thế nào? Trẻ con không nên cho mặc quần áo kém chất lượng!”

Trần Dĩnh ngoảnh dầu lại nhìn anh, nói: “Cho dù em có tiết kiệm cũng sẽ không tiết kiệm đối với con!”

Trương Hoa nghe xong không nói gì nữa.

Trương Hoa vốn nghĩ Trần Dĩnh đem con đến đây có thể dẫn con ra ngoài chơi vài ngày, nhưng giờ dây mới phát hiện cho con ra ngoài là một chuyện rất phiền phức. Buổi tối con bé quấy khóc suốt, ban ngày người mình lại uể oải. Có lần anh với Trần Dĩnh dẫn con ra ngoài chơi còn phải mang rất nhiều tã lót với khăn giấy để lau chùi, thay tã cho con.

Điều nữa là con bé đang trong giai đoạn bú mẹ, ngoài sữa mẹ ra thì không chịu ăn bất cứ loại sữa ngoài nào. Lúc ở trong công viên, con bé đói đến mức quấy khóc ầm cả lên, lại nhất thời không tìm được chỗ nào yên tĩnh không người, Trần Dĩnh đành phải kiếm tạm một cái ghế đá ít người qua lại để ngồi cho con bú. Trương Hoa nhìn thấy thỉnh thoảng có người qua lại thì chỉ muốn cởi ngay áo khoác ngoài đậy lên người Trần Dĩnh.

Thế nên Trương Hoa quyết định không ra ngoài nữa, Trần Dĩnh vốn không muốn đi, đối với cô mà nói, chỉ cần Trương Hoa ở bên cạnh con là được rồi. Hơn nữa ở nhà cũng yên tĩnh, chỉ có ba người.

Trương Hoa xin nghỉ ba ngày, chớp mắt ba ngày đã hết. Trần Dĩnh nói: “Ngày mai anh phải đi làm rồi, hai mẹ con em ngày mai sẽ trở về, sáng mai sẽ cùng đi với anh, đi sớm về sớm, bây giờ mua vé cũng không khó khăn nên đi lúc nào cũng được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.