Trái Cấm

Chương 14: Cũng thế mà thôi




1.

Cuối cùng Trần Dĩnh vẫn quyết định chuyển nhà ra ngoài ở. Bố mẹ cô không nói gì, nhưng thực chất là vì không chịu được áp lực do hàng xóm, họ hàng mang lại. Đứa bé ra đời đã ngần ấy ngày, thế mà bố mẹ nó vẫn chưa về thăm, chả trách người ta xì xầm bán tán.

Khi Trần Dĩnh nói ra quyết định này với bố mẹ, mẹ cô nói: “Con bé mới sinh được hai mươi ngày, con một mình ra ngoài sao được?”

Trần Dĩnh cười gượng gạo: “Kiểu gì cũng sống được mà, cứ ở nhà thế này cũng không được, chuyển ra ngoài ở ít nhất có thể nói con đưa con bé đi rồi!”

Mẹ Trần Dĩnh thở dài: “Chuyển ra ngoài ở sẽ khổ cho đứa bé, không chuyển ra ngoài thì tâm trạng bức bối, như thế cũng chẳng có lợi cho con bé!”, sau đó nói: “Hay là mẹ đến ở với con để cùng chăm sóc con bé!”

“Thế sao được, bố ở nhà cũng cần mẹ chăm sóc mà, bao nhiêu ngày nay con đã dần quen với việc chăm sóc nó rồi, chỉ cần vài tháng, đợi nó lớn hơn một chút là không sao!”

Mẹ Trần Dĩnh nói: “Thế thì đợi chứng sinh và hộ khẩu cho con bé làm xong rồi thì hãy đi!”

Vì chuyện cho con mang họ Trương mà Trần Dĩnh và bố mẹ cô đã tranh cãi mãi. Bố mẹ cô kiên quyết bắt cô phải cho đứa bé mang họ Trần, nhưng Trần Dĩnh một mực đòi để cho con mang họ Trương. Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng bố mẹ cô đành phải nghe theo ý cô.

Cuối cùng là bàn bạc chuyện chuyển đến đâu ở? Trần Dĩnh vốn định chuyển vào trung tâm thành phố ở, tìm một gian phòng là được, như thế cũng gần nhà, nhưng về sau lại nghĩ trung tâm thành phố cách nhà gần quá, ngộ nhỡ có người quen bắt gặp thì hỏng việc. Cuối cùng Trần Dĩnh quyết định chọn một thành phố khác, nằm giữa nhà mình và nhà Trương Hoa. Từ hai nơi này đến chỗ cô ở đều mất bốn, năm tiếng đồng hồ.

Mẹ Trần Dĩnh hỏi: “Vậy con còn đủ tiền tiêu không?” Thực ra lúc sinh conTrần Dĩnh gần như đã rút hết tiền ra rồi, cô không muốn động đến tiền tiết kiêm của bố mẹ, đi làm bao nhiêu năm trời mà chưa đưa được bố mẹ đồng nào, hơn nữa bố mẹ cô tuổi tác đã cao, cho dù thế nào cũng không thể lấy tiền của họ.

Mặc dù đã rút gần hết tiền trong thẻ nhưng Trần Dĩnh vẫn nói với mẹ là còn tiền, bảo mẹ không phải lo. Tối đó, Trần Dĩnh đành phải cầu cứu Lưu Huệ Anh. Cô không muốn tìm Trương Hoa, không muốn để Trương Hoa nghĩ rằng cô lợi dụng đứa con để mưu cầu cái gì từ anh. Hơn nữa ngay từ đầu Trương Hoa đã không muốn giữ lại đứa bé này, giờ năn nỉ sẽ càng khiến anh khó chịu.

Lưu Huệ Anh lúc đầu không đồng ý chuyện Trần Dĩnh chuyển ra khỏi nhà, nói như vậy quá nguy hiểm, một mình bế đứa bé non nớt như vậy ra ngoài, ngộ nhỡ có chuyện gì thì làm thế nào? Nhưng nghe thấy Trần Dĩnh nói ở nhà người ta bàn ra tán vào, tâm trạng ngột ngạt thì không nói gì nữa, cuối cùng báo ngày mai sẽ gửi tiền cho Trần Dĩnh, đợi mùng một tháng năm sẽ về thăm cô.

Hôm sau Trần Dĩnh ra khỏi nhà từ sáng sớm, giao con cho bà ngoại trông coi. Cô phải vào trong thành phố tìm một căn phòng trước chứ không thể vừa ôm con vừa đi tìm nhà được.

Lúc Trần Dĩnh về đến nhà đã muộn lắm rồi, con bé quấy khóc om sòm. Bởi vì đang trong thời kỳ ăn sữa, con bé nhất định không ăn sữa bột, thà chịu đói cũng không ăn. Trần Dĩnh, vội vàng bế nó vào trong phòng. Nhìn con vừa rít sữa vừa thêm thiếp ngủ, Trần Dĩnh nghĩ chắc nó khóc nhiều mệt rồi. Trần Dĩnh lau nước mắt trên gương mặt con mà trong lòng không khỏi xót xa.

Mẹ Trần Dĩnh vào hỏi: “Đã tìm được nhà chưa?”

“Con tìm được rồi, đã giao tiền đặt cọc rồi!”

Mẹ Trần Dĩnh không nói gì, ngồi bên giường thở dài. Trần Dĩnh nhìn mẹ, cố gượng cười: “Bên đó môi trường cũng được, đợi mấy tháng nữa con sẽ tìm việc bên đó.”

2.

Trước khi đi, Trần Dĩnh đến ngân hàng rút tiền, sau khi kiểm tra tài khoản mới phát hiện ngoài khoản tiền Lưu Huệ Anh gửi vào, trước đó mấy hôm cũng có một khoản tiền được chuyển vào tài khoản của cô. Trần Dĩnh đầu tiên ngây người, sau đó mới biết Trương Hoa gửi. Nhìn khoản tiền hiện lên trên máy, mắt Trần Dĩnh chợt nhòe đi.

Bố mẹ Trần Dĩnh đưa cô đến nơi ở mới, l một ngôi nhà nhỏ, vì là nhà của nông dân, lại nằm ở ngoại ô nên giá cả cũng không đắt đỏ. Bố mẹ Trần Dĩnh không nỡ về, Trần Dĩnh đành phải thúc giục bố mẹ về ngay không có lỡ chuyến xe.

Sau khi tiễn bố mẹ về, Trần Dĩnh bế con ra ngoài mua đồ ăn. Buổi tối ăn cơm xong, Trần Dĩnh ru con ngủ. Cảm giác hụt hẫng và cô độc chợt ập đến. Cảm giác này không giống như lần thuê phòng trọ ở chỗ Trương Hoa. Lúc ấy ít nhất vẫn còn cảm thấy có nhiều người quen bên cạnh, hơn nữa Trương Hoa cũng ở trong cùng một thành phố với mình. Nhưng hiện giờ cô đang ở một thành phố hoàn toàn xa lạ, bên cạnh chẳng có một người quen, nếu nói có thì đó chính là vợ chồng chủ nhà.

Một số người sở dĩ kiên cường không phải bởi vì anh ta bẩm sinh đã kiên cường hơn người khác. Có những người sinh ra và lớn lên trong cảnh nghèo khó và túng thiếu cũng không phải bởi vì họ thích sinh ra và lớn lên trong môi trường như thế này.

Môi trường có thể cải tạo một con người, hiện thực cuộc sống càng có thể cải tạo con người. Khi bạn bị đẩy đến một tình trạng khó mà chịu đựng nổi, chỉ có hai kết quả. Một là lựa chọn cái chết để trốn tránh, nếu không muốn lựa chọn cái chết thì chỉ có một cách duy nhất là kiên cường sống tiếp, sau đó lăn lộn để tiềm kiếm một khởi đầu mới, một hi vọng mới.

Trần Dĩnh hiện giờ đang ở trong một hoàn cảnh mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến. Khi cô bị đẩy đến hoàn cảnh này, tất cả những gì cô làm tiếp sau đó chỉ là cì có thể thích nghi với hoàn cảnh hiện tại. Huống hồ bên cạnh cô còn có một sinh mạng bé nhỏ, sinh mạng này trở thành toàn bộ hi vọng của cô, cũng là dũng khí để cô đối mặt với tất cả mọi thứ.

3.

Vì vậy con đường tương lai dù có thể nào, Trần Dĩnh cũng thường nói với con gái rằng: “Tỉnh Tỉnh, con nhất định phải dũng cảm đi tiếp với mẹ!”

Mặc dù Trần Dĩnh biết đứa bé nằm trong tay cô vẫn chưa hiểu được, nhưng cô vẫn thường xuyên gọi tên con, thường xuyên nói chuyện với con.

Đợt nghỉ mùng một tháng năm, Lưu Huệ Anh đến thăm cô, thấy Trần Dĩnh thành thục thay tã cho con, dỗ con ngủ, sau đó đặt con xuống giường và bắt đầu nấu nướng… tất cả mọi việc diễn ra nhẹ nhàng như thể đã làm rất nhiều năm rồi.

Buổi tối, Trần Dĩnh đặt con vào nôi, còn mình thì ngủ với Lưu Huệ Anh trên chiếc có hơi chật chội. Lưu Huệ Anh nói: “Thật không thể tưởng tượng cậu lại thành thạo như thế!”

Trần Dĩnh cười chua xót: “Đợi khi nào cậu có con mà phải sống một mình cậu sẽ biết tại sao tớ lại thành thạo như thế!”

“Thỉnh thoảng tớ cũng nghĩ hoặc có phải đến lúc nào đó bản năng làm mẹ sẽ trỗi dậy không?”

Buổi tối, thỉnh thoảng Trần Dĩnh lại dậy, bởi vì con bé cứ ngọ nguậy một cái là cô tỉnh ngay. Thinh thoảng con còn quấy khóc, thế nên Trần Dĩnh phải bế ẵm nó dỗ dành một lát rồi mới đặt nó xuống được.

Lưu Huệ Anh vì thế mà chỉ ngủ được mơ màng, một lát lại tỉnh giấc. Sáng hôm sau, Lưu Huệ Anh dậy muộn hơn bình thường rất nhiều. Lúc này Trần Dĩnh đã thức dậy làm đồ ăn sáng, thấy Lưu Huệ Anh dậy liền hỏi: “Tối qua ồn quá nên cậu không ngủ được phải không?”

“Thật khâm phục cậu, cảm giác cả đêm không ngủ mà sáng ra vẫn dậy sớm thế!”

Lưu Huệ Anh ngồi dậy rồi ra chỗ nôi của em bé, đưa tay vuốt má nó, miệng nói: “Bây giờ thì ngoan thế, mà cứ đến tối thì làm loạn!”

Trần Dĩnh nói: “Nó ngủ rất linh tinh, ban ngày ngủ nhiều, hơn nữa nhiều lúc cứ phải bế mới chịu ngủ!”

Lưu Huệ Anh lắc đầu: “Chắc cậu vất vả lắm!”

Trần Dĩnh mỉm cười không nói gì.

4.

Lưu Huệ Anh nhìn đứa bé, nói: “Hay là tớ bế nó cho nó ngủ trên người!” Trần Dĩnh nói: “Đừng bế nó vội, mới sáng bảnh mắt ra đã quấy rối, nó mới ngủ có một lúc thôi!”.

Lưu Huệ Anh ngại ngùng nói: “Thế mà tớ ngủ chẳng biết gì, ngủ cứ như chết ý!”

“Chắc là đêm qua bị nó quấy khóc không ngủ được, vì vậy sáng nay mới ngủ say thế.”

Lưu Huệ Anh lại khẽ vuốt má con bé, nói: “Dễ thương quá, nhưng nhìn cậu vất vả thế, sau này tớ lại sợ có con!”

Trần Dĩnh cười: “Sai rồi có con, cậu sẽ thấy chẳng vất vả gì hết, đó là hạnh phúc đấy!”

Trần Dĩnh lại nói thêm: “Hạnh phúc làm mẹ!”

Mấy ngày nghỉ lễ đối với Trần Dĩnh mà nói có thể coi là những ngày vui, ít nhất cũng có Lưu Huệ Anh ở bên cạnh. Lưu Huệ Anh thường xuyên ôm em bé, nói: “Con nhóc hư đốn này, làm mẹ nuôi cũng như mày, tối không ngủ, đến sáng phải ngủ bù!”, rồi lại nói: “Sau này mẹ nuôi phải đi làm mà cứ ngủ gật trong giờ làm thì về mẹ cho mày biết tay!”

Trần Dĩnh nói: “Với tình trạng hiện giờ của tớ mà đi làm e cũng không ổn, nếu gửi nó vào nhà trẻ chắc chắn cần đến tiền, nhưng không gửi thì không yên tâm đi làm! Vì vậy tớ đã nghĩ rất nhiều, chỉ có một cách, đó là thuê một cửa hàng bán đồ gì đó, như thế có thể vừa chăm nó vừa làm việc”

Lưu Huệ Anh hỏi: “Cậu định bán cái gì?”

Trần Dĩnh lắc đầu: “Tạm thời tớ vẫn chưa nghĩ ra!”

“Sau này cậu định bỏ nghề đấy à?”

Trần Dĩnh cười: “Giờ còn tâm tư nào mà nghĩ đến mấy chuyện đó, làm sao để cuộc sống của Tỉnh Tỉnh được tốt mới là quan trọng!”

5.

Lưu Huệ Anh hỏi: “Cậu đã liên lạc với Trương Hoa chưa?”

“Đợt trước anh ấy có gọi cho tớ rồi!”

“Thế anh ấy đã biết cậu chuyển đến đây chưa?”

“Không biết, cũng không thể để cho anh ấy biết”.

Lưu Huệ Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cũng phải, anh ấy mà biết có lẽ sẽ lo lắng cho cuộc sống của con bé mà đòi nó về nuôi mất!”

“Đúng thế, tớ không thể rời xa Tỉnh Tỉnh, nếu kiến tụng ra tòa, anh ấy có thể dễ dàng đòi đứa bé lại. dù gì hiện giờ tớ cũng đang khó khăn mà!”

Ai dè vừa nhắc đến Trương Hoa thì Trương Hoa gọi điện đến. Trần Dĩnh thấy điện thoại đổ chuông liền nói với Lưu Huệ Anh: “Thiêng thế, vừa nhắc đã thấy anh ấy

Trương Hoa hỏi thăm tình hình đứa bé rồi nói: “Nó đã ngủ chưa?”

Trần Dĩnh đáp: “Vừa mới ngủ, bú xong nên lăn ra ngủ rồi!”

“Sắp hết nghỉ mùng một tháng năm rồi, vừa hay anh có chút thời gian rảnh rỗi nên đã xin nghỉ mấy ngày về thăm con rồi!”

Nghe Trương Hoa nói đến đây, Trần Dĩnh nhất thời không biết trả lời ra làm sao. Nếu Trương Hoa đến chắc chắn sẽ biết cô không sống ở nhà. Nhưng nếu không cho anh đến cũng không biết ăn nói ra sao, càng không biết viện lý do gì.

Nghĩ một lát, Trần Dĩnh nói: “Anh không cần qua đây đâu, để em mang con sang chỗ anh!”

“Như thế đâu có được, một mình em ôm con đi, phải ngồi xe lâu như thế, nhỡ có chuyện gì!”

Trần Dĩnh nói: “Chuyện này anh khỏi cần lo, Lưu Huệ Anh đang ở cùng em, mùng một tháng năm cô ấy về đây chơi, ngày mai em sẽ về cùng cô ấy!”

Trương Hoa vẫn không đồng ý, cuối cùng Trần Dĩnh đành nói: “Anh đến nhà em cũng không tiện, hơn nữa còn ngại ngùng!”

Trương Hoa nghĩ cũng phải, cuối cùng đành đống ý để Trần Dĩnh mang con lên thăm mình, nhưng luôn miệng dặn dò cô phải cẩn thận, có chuyện gì phải gọi cho anh ngay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.