Trái Cấm

Chương 11: Xử lí (p2)




1.

Cuối cùng Trương Hoa quyết định không nghĩ đến những chuyện này nữa, dù gì thì mọi thứ đều đã định rồi, là tốt hay xấu, là đúng hay sai cũng chỉ có đi tiếp mới biết được. Kết quả sẽ chỉ có hai kiểu, một kiểu là phát triển theo hướng tốt đẹp, kiểu khác là phát triển theo hướng tốt đẹp, kiểu khác là phát triển theo hướng xấu đi. Bản thân anh vốn chỉ là một người bình thường, có xấu đi nữa thì cũng xấu được đến mức nào? Ít nhất vẫn còn một điểm khiến mình có thể yên tâm được là làm việc ở tổng công ty sẽ không phải đến công ty điện tử Triết Đông làm việc, cũng sẽ không phải ngày ngày nhìn mặt Cổ Vân Vân.

Lúc đã tương đối thảnh thơi, Trương Hoa bắt đầu nghĩ đến Trần Dĩnh, không biết hiện giờ cô thế nào rồi, tình hình đứa bé ra sao? Đặc biệt là tối hôm nay, Trương Hoa vô cùng muốn liên lạc với cô. Có lẽ con người đều như thế, khi một số chuyện được giải quyết, tâm trạng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, một khi tâm trạng nhẹ nhõm hơn người ta thường muốn liên lạc với người thân thiết với mình.

Thời gian trước, Trương Hoa đang ở trong tâm trạng rối loạn, vì anh nghỉ việc cũng đã lâu, lại không xác định được sẽ làm việc gì, nhất là khi biết chẳng còn bao lâu nữa mình sẽ có con, khát vọng có điều kiện kinh tế trở nên mãnh liệt. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho anh do dự mãi về chuyện tìm công việc mới.

Bây giờ tất cả mọi việc đều đã có kết quả, những việc còn lại chỉ là nỗ lực để làm cho tốt công việc mới, mặc dù trước mắt anh vẫn chưa rõ mình sẽ làm gì ở tập đoàn Triết Đông, nhưng anh tin bản thân mình nhất định sẽ làm tốt. Trương Hoa luôn tin tưởng một điều, những chuyện người khác làm được, bản thân cũng có thể làm được, trừ phi là những chuyện anh không muốn hoặc không xứng để làm mà thôi.

Do dự hồi lâu, cuối cùng Trương Hoa cũng gọi cho Trần Dĩnh. Trần Dĩnh đang nằm trên giường, nhìn thấy màn hình hiển thị tên Trương Hoa ngạc nhiên vô cùng, trái tim chợt trở nên ấm áp. Mặc dù luôn hi vọng Trương Hoa sẽ gọi nhưng cô vẫn không dám tin Trương Hoa sẽ gọi cho mình.

2.

Trần Dĩnh vội vàng nghe máy, nhưng nhất thời không biết mở miệng ra làm sao. Trương Hoa lên tiếng trước: “Dạo này em có khỏe không?” nghe câuTrần Dĩnh bỗng thấy chua xót. Tuy nhiên cô vẫn nén xót xa, mỉm cười đáp: “Em vẫn ổn, đã kiểm tra một lần rồi, con vẫn khỏe mạnh bình thường!”

“Thế thì tốt rồi!”

Trần Dĩnh đột nhiên khẽ nói: “Anh có thể để một phút nữa gọi lại không? Gọi vào số mới của em!”

Trương Hoa ngạc nhiên: “Tại sao?”

Trần Dĩnh có vẻ ngại ngùng: “Số điện thoại này là của bên đó, nghe điện thoại cũng phải mất tiền!”

Trương Hoa gật đầu: “Ok!” rồi cúp máy.

Trần Dĩnh nhắn cho Trương Hoa số mới của mình. Nhìn số điện thoại mới này, Trương Hoa chợt thấy cảm giác rất khó nói thành lời. Anh nghĩ chẳng nhẽ hiện giờ cô đang thiếu tiền? Nếu không sao ngay cả tiền nghe điện thoại cũng phải suy tính như thế?

Đợi Trương Hoa gọi lại, Trần Dĩnh liền nói: “Thật ngại quá làm phiền anh rồi!”

Trương Hoa liền nói: “Sau này số điện thoại bên này em đừng dùng nữa, đổi qua đổi lại phiền phức lắm!”

“Ừ, em cũng đang chuẩn bị ngưng sử dụng, đợi hết tiền là bỏ luôn!”

Thực ra Trần Dĩnh giữ lại số điện thoại này là để chờ Trương Hoa gọi điện đến, nếu Trương Hoa đã biết số mới của cô rồi, cô đâu cần phải giữ lại số cũ làm gì.

Sau khi hỏi thăm tình hình của đứa bé, Trương Hoa lại hỏi: “Em hiện giờ đang thiếu tiền ư?”

Trần Dĩnh vội nói: “Không ạ!”

“Thế sao phải lăn tăn tiền điện thoại?”

“Em chỉ nghĩ tiết kiệm được ít nào hay ít nấy!”

Một lát sau, Trương Hoa nói: “Anh tạm thời quay lại tập đoàn Triết Đông làm việc!”

Trương Hoa nói: “Bố cô ấy tìm anh, hi vọng anh quay lại làm việc!”

Nói rồi Trương Hoa cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên, đột nhiên có cảm giác bản thân mình cũng thật là giả tạo, mặc dù đúng là trước đây Cổ Triết Đông có tìm đến anh, nhưng lần này thực ra là do anh chủ động.

3.

Trần Dĩnh khẽ nói: “Thế thì tốt quá, dù sao bên đó chế độ đãi ngộ cũng tốt!”

Trương Hoa ậm ừ đáp lời rồi cả hai lại chẳng biết nói gì nhưng lại không muốn cúp máy.

Trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng Trần Dĩnh cũng tìm được chủ đề: “Em đã nghĩ ra tên cho con rồi!”

Trương Hoa liền hỏi: “Đặt tên là gì?”

Trần Dĩnh nói: “Trương Tỉnh, cái tên ở nhà là Tỉnh Tỉnh, cho dù con trai hay con gái đều có thể dùng được.”

“Sao em lại lấy cái tên này, cảm giác cứ kì kì sao ấy!”

“Em thấy cũng được mà!”

“Sau này chuyện hộ khẩu của con thì giải quyết thế nào?”

“Bố em nói nhờ người quen là giải quyết được thôi, ông đã liên hệ với người ta rồi!”

Trương Hoa nói thế thì tốt quá rồi lại trầm ngâm hồi lâu: “Nếu không có chuyện gì thì anh cúp máy đây!”

Trần Dĩnh khẽ nói: “Anh cúp đi!”

Nói xong, cả hai đều im lặng chờ người kia cúp máy trước.

Một lát sau, Trương Hoa nói: “Anh cúp máy đây!”

Trần Dĩnh ậm ừ xong Trương Hoa mới cúp máy>

Trần Dĩnh cúp điện thoại rồi thấy vừa buồn vừa vui. Buồn vì Trương Hoa đã quay lại tập đoàn Triết Đông làm việc, việc này đồng nghĩa với việc ngày ngày anh sẽ phải tiếp xúc với Cổ Vân Vân. Vui vì cuối cùng Trương Hoa cũng chịu liên lạc với cô, hơn nữa nghe anh nói có vẻ anh rất quan tâm đến con. Đối với Trần Dĩnh mà nói, đó mới là điểm mấu chốt, nếu ngay cả đứa bé mà Trương Hoa cũng không quan tâm, vậy thì cô thật sự mất đi tất cả rồi!

Trần Dĩnh vốn nghĩ Trương Hoa sau lần này sẽ thường xuyên liên lạc với mình, sẽ thường xuyên hỏi thăm tình hình của con, nhưng đáng tiếc là một thời gian dài sau đó, Trương Hoa không liên lạc với cô.

Kể từ ngày Trương Hoa vào làm việc ở tập đoàn Triết Đông, anh luôn ở trong trạng thái bận rộn và căng thẳng, ngay cả buổi tối về nhà cũng phải bỏ bao tâm sức và thời gian vào làm việc. Hàn Thiên Phàm là giám đốc bộ phận đào tạo của tập đoàn, công việc hiện giờ của Trương Hoa là làm quen với tất cả những gì mà một giáo viên đào tạo cần phải làm và tìm hiểu về các tài liệu đào tạo của các ngành nghề của các công ty con thuộc tập đoàn. Bên cạnh đó, Cổ Triết Đông còn yêu cầu Trương Hoa phải học hỏi việc đào tạo khích lệ tâm lý nhân viên mà Trương Hoa hoàn toàn không thích.

4.

Ngày nào cũng có tập tài liệu cần nghiên cứu, anh còn phải luyện cả ngôn từ, giọng điệu, cử chỉ trong quá trình thuyết giảng. Hơn nữa, Hàn Thiên Phàm còn bắt anh viết tổng kết đào tạo định kì, tập viết tài liệu đào tạo...

Hơn một tháng trời, Trương Hoa ngày nào cũng làm việc trong môi trường như vậy, ngoài ra, anh còn phải đi công tác với Hàn Thiên Phàm. Đầu tiên là quan sát phương thức đào tạo của Hàn Thiên Phàm hoặc những người khác, dần dần anh ta yêu cầu Trương Hoa tập làm người hướng dẫn. Chính bởi vì thế mà Trương Hoa gần như chẳng có thời gian rảnh rỗi để liên hệ với Trần Dĩnh, thỉnh thoảng mới nhớ đến nhưng anh cũng mệt đến mức không muốn gọi điện thoại nữa.

Quá nhiều người bởi không gian và thời gian, cùng với môi trường xung quanh khiến cho mọi thứ trở nên mờ nhạt. Trương Hoa hiện nay có thể coi là thế. Nhưng Trần Dĩnh thì khác, cùng với ngày sinh đang cận kề, khao khát nhận được điện thoại của Trương Hoa càng lúc càng mãnh liệt.

Mặc dù thời gian dự sinh sắp đến, nhưng không khí trong nhà chẳng có chút hào hứng, vui vẻ đây mới chính là điểm khiến Trần Dĩnh buồn bã và hụt hẫng nhất. Mặc dù một số người thân trong nhà bắt đầu biếu thứ này thứ kia, còn chúc cô sinh nở thuận lợi, nhưng tất cả những thứ ấy đều không khiến Trần Dĩnh và bố mẹ cô cảm thấy vui lên, ngược lại còn khiến họ cảm thấy có một áp lực vô hình đang đè nặng.

Bởi vì những người họ hàng thân thích đều hỏi lúc sinh bố đứa bé có đến không? Có nhiều người còn nói, nhất định phải bảo bố nó đến để nhìn tận mắt sinh đẻ khổ sở thế nào, như vậy mới càng biết thương vợ.

Những lời này đối với Trần Dĩnh mà nói chẳng khác gì một con dao nhọn chọc thẳng vào tim cô.

5.

Nhưng Trương Hoa hoàn toàn chìm đắm trong công việc, anh không ngờ công việc đào tạo lại phức tạp như thế, hơn nữa lại vô cùng gian khổ. Trong mắt anh hiện giờ chỉ có một mục tiêu duy nhất là làm tốt mọi việc trước mắt, hơn nữa còn phải làm tốt nhất có thể. Đúng như Cổ Triết Đông trước đây từng nói, sinh tồn và lí tưởng mãi mãi mâu thuẫn với nhau, rất ít người có thể kết hợp sinh tồn với lí tưởng một cách hoàn mỹ.

Hôm nay Hàn Thiên Phàm gọi Trương Hoa vào văn phòng, hỏi anh: “Hơn một tháng nay cậu thấy thế nào? Có tự tin đào tạo một mình hay không?”

“Có được hay không tôi chưa bao giờ suy tính, tôi chỉ cố làm cho tốt mọi việc cấp trên giao phó thôi!”

Hàn Thiên Phàm gật đầu nói: “Tốt lắm, ít nhất dạo này cậu đã học được sự phục tùng và chấp hành! Cậu dành hai ngày để hoàn chỉnh nội dung đào tạo, bắt đầu từ công ty điện tử Triết Đông trước, như thế tương đối đơn giản, dù sao mọi người cũng quen biết nhau cả rồi, dễ phối hợp, hành trình là từ trung tâm ra ngoại ô, cứ hai khu vực ngoại ô tập hợp lại đào tạo chung, mỗi đợt đào tạo trong hai ngày!”

Trương Hoa gật đầu: “Vâng, thưa sếp!”

Hàn Thiên Phàm nói tiếp: “Cậu ngồi xuống đã, tôi sẽ nói rõ với cậu một số điều cần lưu ý trong quá trình đào tạo!”

Đợi Trương Hoa ngồi xuống rồi, Thiên Phàm liền nói: “Về việc kiểm soát không khí lớp học và ngôn ngữ cơ thể thì không phải nói thêm nữa, điều này bản thân cậu phải tự mò mẫm và làm quen lấy, chủ yếu là muốn bàn với cậu về chuyện chỉnh lý nội dung đào tạo!”

“Vâng, về điểm này tôi cũng sợ mình không nắm chắc!”

“Lần trước tôi bảo cậu làm quen với các tài liệu đào tạo của các công ty con thuộc tập đoàn không phải là để cậu vận dụng nó trong quá trình đào tạo, chỉ muốn cậu đúc kết những tinh hoa trong đó, nhất định phải nhớ kĩ điểm này, cậu là giáo viên đào tạo đại diện cho tổng công ty, khác với các giáo viên đào tạo của các công ty con, trọng điểm của họ là đào tạo về sản phẩm và kĩ năng nghiệp vụ, còn cậu là khích lệ tinh thần và ý chí của họ.”

Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Chủ yếu là chú trọng tâm lý nhân công phải không ạ?”

6.

Hàn Thiên Phàm nói: “Đúng thế, nhưng cũng không đúng hoàn toàn! Nói đúng là bởi vì nếu cậu quá chú trọng vào đào tạo sản phẩm và kĩ năng nghiệp vụ, không chỉ lặp lại nôi dung đào tạo của các giáo viên huấn luyện ở các công ty con mà còn làm lộ nhược điểm của cậu ra. Không hoàn toàn đúng là bởi vì cách đào tạo không có phương diện nghiệp vụ sẽ không có hiệu quả nhiều, nhưng việc đào tạo nghiệp vụ của cậu nhất định phải chi tiết rõ ràng. Muốn làm điều đó phải tiến hành chính lí cẩn thận tài liệu đào tạo của các công ty con, làm nổi bật những tình tiết trọng điểm!”

Hàn Thiên Phàm lại bổ sung thêm: “Nhất định phải học cách đứng trên độ cao chiến lược để đào tạo!”

Trương Hoa trầm ngâm hồi lâu: “Tối nay về tôi sẽ suy nghĩ sự khác biệt giữa hai vấn đề này!”

Hai vợ chồng Cổ Triết Đông cuối cùng không ép Cổ Vân Vân lấy Mạnh Phàm Khải nữa. Không phải vì khó khăn về tài chính của công ty đã được giải quyết, cũng không phải vì bất mãn với Mạnh Phàm Khải, càng không phải là kết quả của cuộc nói chuyện giữa Trương Hoa và Cổ Triết Đông, chỉ là vì Cổ Triết Đông phát hiện ra rằng, quả thực bản thân mình đã đem cuộc hôn nhân của con gái mình gắn với lợi ích kinh tế.

Hồi đầu vì con gái cứ một mực không chịu đi xem mắt, không chịu gặp gỡ đối phương, lại lo giữa con gái và Trương Hoa xảy ra chuyện gì, vừa hay điều kiện Mạnh Phàm Khải rất tốt, khiến cho vợ chồng Cổ Triết Đông rất hài lòng, đồng thời công ty lại đang gặp khó khăn người đã bàn nhau dùng cách này để ép con gái lấy Mạnh Phàm Khải.

Cuối cùng Cổ Triết Đông mới phát hiện, cho dù có ép con gái đồng ý, sau này cũng chưa chắc đã được hạnh phúc. Về mặt tài chính không nhất định phải có sự giúp đỡ của tập đoàn Hoa Thiên mới có thể vượt qua khó khăn, nhưng giả sử nếu không để tập đoàn Hoa Thiên giúp đỡ, sẽ thất tín với con gái, chắc chắn cô sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân gán ghép này. Nếu thật sự nhận sự giúp đỡ của Hoa Thiên thế thì có khác gì mang hôn nhân ra trao đổi. Hai vợ chồng Cổ Triết Đông không khỏi lo lắng cho cuộc hôn nhân này, vì vậy cuối cùng cũng đành thôi, vì vậy không nói chuyện này với con gái nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.