Trại Cai Phun Nước Miếng

Chương 33: 33: Thiếu Niên Kiệt Ngạo 32




Thực sự ngủ không thoải mái tẹo nào, Kiều Mạch có thói quen ngủ giường, ban đêm luôn cảm thấy không thoải mái, nên khi vừa ngủ đã tỉnh lại. Anh vặn vặn cổ có chút sái, miễn cưỡng ngồi dậy trên sô pha, lại ngáp một cái.

Không ngủ đủ.

Hiện tại cũng chỉ hơn 7 giờ, anh rửa mặt xong sau đó đưa tay xoa xoa cái mũi, cảm thấy trên người lạnh lạnh.

Một trận gió lạnh căm căm không biết từ nơi nào thổi tiến vào, làm cả người anh nổi đầy da gà. Anh cảm thấy cái mũi phát ngứa, “Hắt xì” một tiếng đánh cái hắt xì.

Kiều Mạch nhìn quanh mọi nơi, phát hiện cửa sổ phòng khách không đóng, trách không được anh cảm thấy thật lạnh, hoá ra là thổi cả một luồng gió đêm lạnh vào, anh đến gần một bên cửa sổ, chuẩn bị đưa tay đóng lại.

Có lẽ là ban đêm hạ một trận mưa, không khí buổi sáng có chút lạnh, đặc biệt là Z thị còn có gió thổi mạnh, thổi trên người Kiều Mạch cảm giác mang theo một cổ hàn ý, ánh mắt anh dạo qua dưới lầu một vòng, quả nhiên thấy trên mặt đất ướt dầm dề, ngày thường có mấy ông cụ thích đánh Thái Cực quyền cũng không thấy đâu.

“Rầm” một tiếng, cửa sổ bị đóng lại một nửa, trong lòng Kiều Mạch bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh, anh cảm giác được linh hồn mình đang run rẩy, một loại lực kinh tủng bên trong và bên ngoài tập kích anh.

Dường như theo bản năng, anh xoay chuyển ánh mắt, thẳng tắp nhìn về phía nhà tầng đối diện.

Một người đàn ông mặc chiếc áo liền mũ đứng đằng sau chiếc cửa sổ, cách cửa kính trong suốt, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm anh.

“Trác Tuấn Vũ.” Kiều Mạch mấp máy miệng thốt ra câu nói này từ trong cuống họng, lại “ư hử” một tiếng, dùng sức đẩy cửa sổ ra, không chút khách khí đứng đối diện đối phương.

Tầm mắt hai người chạm nhau, Kiều Mạch nhìn không rõ biểu cảm người kia, thậm chí ngay cả mặt cũng nhìn không rõ, anh chỉ biết ánh mắt người kia nhìn mình thật là kinh khủng, cũng kinh khủng như ngày trước. 

Anh chưa bao giờ cho rằng Trác Tuấn Vũ đối với anh có một hành động của tình yêu.

Cậu ta chỉ mang đến cho anh là thống khổ và sợ hãi.

Mặc kệ tương lai sẽ xảy ra chuyện gì không thể đoán trước, anh vĩnh viễn, vĩnh viên sẽ không dây dưa với con người này nữa. 

Có lẽ là do ánh mắt Kiều Mạch quá mức lý trí và lạnh lẽo, sự căm ghét và khó chịu bên trong quá mạnh mẽ khiến đối phương cảm nhận được, người nọ chậm rãi lui về phía sau, dần dần lại giấu mình ở trong bóng đêm.

Biến mất hoàn toàn.

Trong lòng Kiều Mạch vừa bồi hồi lại cảm nhận mình đã đứng đây khá lâu, chẳng qua so với lúc trước, anh sớm thành thói quen, chỉ bất động thanh sắc đóng cửa sổ phòng khách, xoay người chuẩn bị về phòng ngủ thay quần áo.

Vừa mới kéo cửa phòng ngủ, liền thấy Cố Nhan Tân vô cùng đáng khinh chui ra từ cái lỗ lớn trên tường, cái lỗ kia dường như còn lớn hơn hôm qua, chẳng qua là bởi vì nó bị đập ở đầu giường, cho nên lúc Cố Nhan Tân chui qua vẫn còn có phần khó khăn. Lúc này cậu vừa mới chui vào một nửa, liền nghe thấy cửa phòng ngủ bị mở ra, sau đó thấy hai chân đi dép lê của Kiều Mạch xuất hiện ở trước mắt. 

Cố Nhan Tân:……

Thật là xấu hổ quá.

Kiều Mạch cứ lẳng lặng như vậy nhìn đối phương chậm rãi từ bên trong kia chui ra. 

“Kiều Mạch……” Cố Nhan Tân cào cào đầu, đứng trên nệm lò xo, hành động vô cùng thất thố. 

Chuyện xảy ra tối hôm qua không nằm trong khống chế của cậu, tất cả đều là do tên trẩu tre kia làm! Cố Nhan Tân cự tuyệt chuyện thừa nhận đó là do mình làm! Toàn bộ đều không hề có liên quan đến mình, nói thật, cậu còn rất Kiều Mạch sẽ đánh mình một trận. 

“Lại đây.” Chuyện tối hôm qua xảy ra dĩ nhiên Kiều Mạch cũng nghĩ tới, anh dựa vách tường, ngoắc ngón tay Cố Nhan Tân. 

Cố Nhan Tân tỏ ra rất không tình nguyện, cậu tự chuẩn bị mình trước khi đến gần Kiều Mạch, vì thế sợ hãi rụt cả cổ nói: “Vậy anh nhẹ tay một chút nha.”

Kiều Mạch đưa tay cổ áo cậu, nhấn cậu lên tường thật mạnh, dùng sức giữ lấy thân thể cậu, hôn lên.

Cố Nhan Tân:……

Đây chính là cảnh tượng tối hôm qua đang tái hiện lại, chẳng qua hiện tại nhân vật đã thay đổi, từ Cố Nhan Tân ở vị trí chủ đạo biến thành Kiều Mạch chủ động ra tay, thình lình xảy ra khiến Cố Nhan Tân trở nên căng thẳng. 

Ôi mẹ ơi…… Ta đang bay lên trời à……

Ta là ai…… Ta ở đâu…… Ta đang làm gì……

Lưỡi…… Đầu lưỡi cũng vói vào rồi……

Chết, chết mất thôi……

Mặt Cố Nhan Tân hôi hổi nóng như phát sốt lên, từ gương mặt đỏ ửng lan đến lỗ tai, lại đến cổ, cuối cùng thiếu chút nữa lan đến toàn thân, cậu thực sự choáng váng, thiếu chút nữa hạnh phúc đến ngất đi rồi.

Đang lúc cậu chuẩn bị đáp lại Kiều Mạch, Kiều Mạch lại đột nhiên rút lui, buông lỏng tay mình, làm như không có việc gì xoay người mở tủ quần áo, bắt đầu thay quần áo.

Cố Nhan Tân mềm như bông theo vách tường một đường trượt xuống, ngồi trên mặt đất.

“Kiều, Kiều Mạch……” Cố Nhan Tân sợ tới mức nói lắp, “Sao anh, sao anh bỗng nhiên……”

“Trả lại cậu tối hôm qua.” Kiều Mạch tròng áo lên mặc vào, lúc chuẩn bị thay quần ngủ trên người, anh đình chỉ động tác, quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Nhan Tân còn mặt đỏ ửng chưa có giảm, “Cậu có muốn tránh đi một chút không.”

“A…… À ừ……” Cố Nhan Tân cố đứng lên bằng đôi chân mềm nhũn, choáng váng ra phòng ngủ.

Đổi quần áo xong, Kiều Mạch lại xoa xoa mũi một lần nữa, anh cảm giác mũi của mình có cảm giác cộm cộm, có lẽ là do tối hôm qua bị gió thổi một đêm nên bị cảm lạnh rồi cũng nên. 

Phòng ngủ rối loạn lung tung, Kiều Mạch nhìn phòng mình chỉ còn lại có một cái nệm lò xo, cũng không biết  chăn gối mình đã đi nơi nào, đành phải lấy khăn trải giường ở trong tủ ra thay, lại tìm gối dự phòng, lúc này mới ra cửa, đi đến phòng bếp.

Cố Nhan Tân lúc này còn đang ngẩn ngơ ngồi trên sô pha. 

Kiều Mạch liếc mắt nhìn thoáng qua Cố Nhan Tân còn chưa ổn định, vừa chuẩn bị nói, ai biết vừa há miệng đã hắt xì một tiếng, làm Cố Nhan Tân bừng tỉnh.

Cố Nhan Tân lập tức đứng dậy: “Anh bị cảm?”

“Có lẽ vậy.” Kiều Mạch tìm kiếm đồ trong tủ lạnh, tìm được một chút rau, lại lấy trên đỉnh tủ trong bếp ra hai túi mì gói, chuẩn bị nấu cho mình một bát mì ăn. 

Trong nhà không nhiều thức ăn, xem ra lát nữa lại phải đi ra ngoài mua thêm một chút đồ ăn, cứ tính như vậy, giữa trưa đi ra ngoài ăn, buổi chiều lại đi siêu thị là được.

Kiều Mạch vừa nghĩ, vừa lắc lắc đầu, anh cảm thấy mình hình như thật sự bị cảm rồi, lại cảm thấy thân thể như nặng nề, xoang mũi không thông cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Tối hôm qua hẳn là cẩn thận một chút, kiều mạch đổ nước vào nồi, ấn lò vi ba, chuẩn bị cho nước nóng, sau đó lại đi rửa rau xanh.

Mấy ngày hôm trước còn rất nóng, ai biết mấy ngày nay lại lạnh như vậy, anh gần đây còn thường xuyên rèn luyện, sao thân thể có thể ‘hư’ nhanh như thế, bị gió thổi phù phù mấy cái đã bị cảm? Chẳng lẽ là bởi vì rất lâu rồi không ăn thịt sao?

Tuy rằng vẫn luôn ăn rau, không có dũng khí ăn thịt, nhưng ngày thường Kiều Mạch cũng là rất chú trọng dinh dưỡng thân thể, thường xuyên mua cho mình một vài thứ đồ bổ, không thể dễ dàng cảm mạo như vậy.

Dù sao thì chuỵen hôm quá đã xảy ra, cứ suy nghĩ đến cũng chẳng làm được gì, Kiều Mạch nhớ rõ ngăn kéo mình còn có mấy bao Bản Lam Căn*, anh chuẩn bị để xông cho mình một chút rồi ngủ tiếp, ngủ coi như một cách nghỉ ngơi, hẳn là sẽ không có việc gì đây.

*: Còn gọi là cây Đại Thanh, có tác dụng trị sốt cao như cảm cúm, viêm não đơn độc, sởi, viêm họng, viêm đơn đào thể, sưng tuyến mang tai.



“Anh bị cảm thì không cần rửa rau đâu.” Cố Nhan Tân lúc này đã chạy tới bên người Kiều Mạch, đoạt lấy đồ ăn trong tay anh, vứt sang một bên, “Anh muốn bệnh tình tăng thêm sao?”

“Tôi còn chưa ăn cơm sáng.” Kiều Mạch bất đắc dĩ, “Đợi lát nữa tôi uống thuốc là ổn, chắc là…… Hắt xì —— hẳn là cảm nhẹ thôi.”

“Anh mau mau lên giường nằm, không được chạm nước lạnh, anh bây giờ cần phải được nghỉ ngơi.” Cố Nhan Tân nói, liền đẩy bả vai Kiều Mạch, đẩy anh trở về phòng ngủ, “Mau ngủ.”

Kiều Mạch bị cậu mạnh ấn lên trên giường, lại đắp chăn, không biết nên nói gì: “…… Tôi bị cảm, không phải ở cữ.”

Cố Nhan Tân làm bộ không nghe thấy. Ahihi, đây rõ ràng là cơ hội để ta đây thể hiện, làm sao có thể bỏ qua chớ? Nhất định phải dùng kỹ xảo để giữ Kiều Mạch ở bên cạnh mới được, như vậy Kiều Mạch sẽ bất tri bất giác trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của cậu. Tỷ như tổng tài rất bá đạo nhưng lại vô cùng, là người đàn ông ấm áp, vừa là một người vợ rất giỏi trù nghệ……

Đúng! Phải là một người vợ giỏi nấu ăn đó…

Cố Nhan Tân xoa tay hầm hè, chuẩn bị tự mình làm cho Kiều Mạch một bữa ăn tràn ngập tình yêu, tình yêu phải nhiều đến mức tràn ra….

Nghĩ đến chuyện Kiều Mạch vô cùng hạnh phúc ăn bữa sáng cho mình làm, a a a a thật là kích động chết mất!

“Cậu nấu cơm?” Kiều Mạch vẻ mặt hoài nghi, “Tôi thấy tự mình làm thì hay hơn.”

“Không phải chỉ là nấu mì gói thôi sao?” Cố Nhan Tân tự tin vỗ ngực nói, “Nước sôi, sau đó bỏ mì vào là xong.”

Kiều Mạch: “…… Hoá ra cậu cũng không phải là ngốc nhỉ.”

“Đúng rồi, thuốc trị cảm để ở đâu vậy, để em lấy cho anh.” Cố Nhan Tân bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.

“…… Ngăn kéo, ngăn phía tay bên trái, có Bản Lam Căn.”

Cố nhan tân xoay người đi ra ngoài, dựa theo lời Kiều Mạch nói quả nhiên ở ngăn kéo bên trong tìm được một Bản Lam Căn, cậu quơ quơ túi, nghe thấy tiếng vang sàn sạt bên trong, lại cẩn thận nhìn ngày sản xuất, lúc này mới vừa lòng đứng dậy, chuẩn bị tìm một cái cốc đến.

Nhưng đột nhiên, một chủ ý tuyệt diệu đột nhiên nổi lên trong lòng.

Cậu đột nhiên nghĩ đến chủ ý thì ngây người!

Đã qua mười mấy phút, Cố Nhan Tân còn chưa lấy Bản Lam Căn vào, chẳng lẽ là muốn tự để anh đi ra ngoài lấy?

Kiều Mạch nhàm chán ở trên giường ngây người trong chốc lát, đành phải xốc chăn mỏng trên người ra, đứng dậy đi ra ngoài phòng khách. 

Cố Nhan Tân đang ngồi xổm canh giữ ở bên cạnh nổi, mắt trông mong nhìn, nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại: “Anh ra đây làm gì?”

“…… Thuốc tối đâu?”

“Sắp có rồi, anh đi vào trước đi.” Cố Nhan Tân vẫy vẫy tay, “Em lập tức tới ngay mà.”

Kiều Mạch đành phải trở về phòng ngủ.

Lại một lát sau, cửa phòng ngủ mở ra, Cố Nhan Tân bưng một cái bát, mặt mày hớn hở, đắc ý dào dạt.

“Kiều Mạch, em làm cho anh bát mì gói Bản Lam Căn!”

Kiều Mạch: “…… Cậu vừa nói cái gì, cái gì mì gói cơ?”

Cố Nhan Tân đi đến mép giường, đặt cái bát trước mặt Kiều Mạch.

“Anh xem! Là mì gói Bản Lam Căn! Em tự nghĩ ra! Có phải rất lợi hại hay không?”

Kiều Mạch:…………

Kiều mạch nhìn màu nước mì mà mặt vừa đen vừa xanh, cảm thấy dạ dày mình đau đến chết mất. 

“Vẫn còn nóng lắm, em thổi thổi cho anh nha.”

Cố Nhan Tân dùng đũa gắp mì sợi lên, còn rất có tâm thổi thổi, mới đưa đến bên miệng Kiều Mạch.

“Kiều Mạch Mạch, ngoan, há miệng nào, a ————”

Tổ tông nhà ngươi! Nhìn mặt ông đây khó coi như vậy mà mi không thấy sao! Cái gì mà mì gói Bản Lam Căn tự nghĩ ra! Cái thứ ghê tởm như vậy còn muốn ai ăn!

Kiều Mạch dường như sắp nôn ra hết rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.