Trại Cai Phun Nước Miếng

Chương 22: 22: Thiếu Niên Kiệt Ngạo 21




“Kỳ thực vừa bắt đầu, thứ tôi muốn là gây thêm phiền phức cho Phó Kiến Văn, sau đó bảo vệ em bình an là đủ rồi, tùy tiện để những người kia có thể bắt con trai của Phó Kiến Văn hay không, sau đó muốn nhìn một chút xem con trai của anh ta bị bắt cóc rồi, Phó tiên sinh là sẽ giả bộ là một người bình thường tay trói gà không chặt cần tìm cảnh sát hỗ trợ, hay là lửa giận ngập trời trực tiếp nhảy ra, để cho những tiểu tổ kia hành động giết những đám người dám động vào con trai của anh ta...”

Nghe Lý Mục Dương nói như vậy, tay nhỏ trong túi áo của Tố Tâm dùng sức nắm chặt, lửa giận trong lòng vọt lên, thay vào sự hoảng sợ lúc ban đầu đó chính là sự căm ghét đối với Lý Mục Dương, thiếu một chút đã nhịn không được đứng lên cho Lý Mục Dương một cái tát.

Tố Tâm nhìn qua ánh mắt của Lý Mục Dương, càng ngày càng lạnh, cô đem hết toàn lực mới khắc chế được không động thủ với anh ta.

Làm mẹ, cô không thể nhịn được, những người có ý định muốn làm hại con mình.

“Nhưng sau đó, tôi thấy em rất quan tâm đứa trẻ kia, sợ em thương tâm, cho nên mới bỏ đi cái ý niệm này!”

Tiếng nói của Lý Mục Dương vừa dứt, Vưu Nại Nại vừa vặn bưng trà trở về, đặt ở trước mặt Tố Tâm...

Tố Tâm không chút biến sắc, giơ tay lấy khẩu trang xuống, gương mặt tinh xảo khiến cho Lý Mục Dương sáng nhớ chiều mong rơi vào trong đáy mắt của anh ta, khiến cho nụ cười của anh ta càng sâu.

“Tố Tố...” Vưu Nại Nại chỉ lo Tố Tâm bị chó săn chụp được hình, chau mày.

Tố Tâm tới gần Lý Mục Dương, đối với hắn lộ ra một nụ cười lạnh: “Lý tiên sinh không sợ tôi không chỉ không tới gặp anh, ngược lại... còn có thể khiến cho anh không có cách nào hoàn chỉnh đi ra khỏi Hải Thành sao! Hải Thành đến cùng không phải nước Mỹ, Lý tiên sinh sẽ không sợ!”

“Cái mạng này của tôi có hôm nay không có ngày mai, em và Phó tiên sinh đều là người thông minh, nhất định sẽ không muốn cái mạng của một người sắp chết”

Tố Tâm cười gằn, cô ngồi thẳng người, cặp mắt trong suốt tràn đầy trào phúng: “Nếu như nguyên đán Lý tiên sinh còn ở Hải Thành, không ngại có thể tới gia nhập hôn lễ của tôi và chồng tôi”

“Được! Nhất định sẽ tới!” Lý Mục Dương nghe xong lời nói của Tố Tâm, không có một chút nào không thoải mái, ngược lại ý cười càng sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.