Trạch Nữ Biến Thái Tung Hoành Mạt Thế

Chương 14: Cấm dục tám mươi tám ngày




Ngày 23 tháng Mười Hai, 1991

Bạn thân mến,

Hôm qua, Sam và Patrick cùng gia đình đi chơi đại vực Grand Canyon. Tôi không đến nỗi buồn bởi vẫn còn cảm thấy nụ hôn của Sam. Nó mang lại cảm giác yên mình và hợp lẽ. Thậm chí tôi định không rửa miệng sau khi hôn, như người ta làm trên tivi ấy, nhưng làm vậy nghĩ cũng kinh. Nên thay vào đó, tôi dành cả ngày thả bộ vòng quanh khu mình ở. Tôi còn lấy xe trượt cũ cùng cái khăn quàng cũ ra nữa. Làm những việc ấy khiến lòng tôi thấy ấm áp dễ chịu.

Tôi đi bộ ra ngọn đồi nơi hồi xưa bọn tôi hay trượt tuyết. Giờ vẫn có rất nhiều đứa đang chơi ở đó. Tôi nhìn chúng nó lao vún vút. Kẹp ván nhảy, trượt đua. Tất cả bọn trẻ đó rồi sẽ lớn lên. Và tất cả chúng sẽ làm những điều chúng ta đang làm. Tất cả chúng sẽ hôn ai đó vào ngày nào đó. Nhưng giờ đây, chỉ trượt tuyết thôi là đủ vui sướng rồi. Giá mà chỉ trượt tuyết thôi cũng đủ cho ta cảm giác đủ đầy thì tốt quá, nhưng nào có được thế.

Giáng sinh cùng sinh nhật của tôi sắp đến rồi. Sắp đến nghĩa là sắp qua, thế thật vui, bởi tôi bắt đầu thấy thôi thúc muốn tới một nơi không hay mà xưa tôi từng tới. Sau khi dì Helen qua đời, tôi đã đến nơi đó. Rồi chuyện xấu đi tới nỗi mẹ phải đưa tôi đi gặp bác sĩ, và tôi bị chậm một lớp. Nhưng giờ tôi đang gắng không nghĩ nhiều tới chuyện cũ, bởi như vậy chỉ khiến chuyện tệ hơn.

Giống như khi nhìn bóng trong gương và tự gọi tên tôi. Cho tới khi chừng như không có gì là thực nữa. Tôi thì, thi thoảng cũng làm được thế mà không cần đứng trước gương cả giờ. Cảm giác ấy ập đến rất nhanh, mọi thứ bắt đầu trôi tuột đi. Khi mở mắt, tôi không thấy gì hết. Và rồi tôi bắt đầu thở dốc, cố gắng nhìn ra thứ gì đó, nhưng không thể. Tôi không hay bị thế, nhưng khi nó xảy đến, tôi sợ vô cùng.

Sáng nay suýt nữa điều đó lại xảy ra, nhưng tôi nghĩ tới nụ hôn của Sam và nó tan mất.

Có thể tôi không nên viết về cảm giác đó nhiều quá, bởi như vậy chỉ khiến tôi nhớ lại nhiều. Nó làm tôi nghĩ ngợi quá sức. Vả lại tôi đang cố hòa nhập. Cũng khó khăn vì bây giờ Sam với Patrick đang ở Grand Canyon rồi.

Ngày mai, tôi sẽ cùng mẹ đi mua quà cho mọi người. Rồi cả nhà cùng mừng sinh nhật tôi. Tôi sinh ngày 24 tháng Mười Hai. Không biết tôi kể bạn nghe chưa nhỉ. Sinh nhật sát ngay Giáng sinh như thế kể cũng lạ. Sau đó, nhà tôi sẽ mừng Giáng sinh với gia đình bên ba, dịp này anh tôi cũng tạt thăm nhà ít lâu. Kỳ thi lấy bằng lái cũng gần lắm rồi, nên tôi cũng có chuyện để bận rộn khi vắng Sam và Patrick.

Tối nay, tôi xem tivi một lát với chị, nhưng chị không thích xem chương trình đặc biệt mừng Giáng sinh đang phát, nên tôi quyết định lên lầu đọc sách.

Thầy Bill đưa tôi một quyển để đọc trong kỳ nghỉ. Bắt trẻ đồng xanh. Đó là quyển sách gối đầu giường hồi thầy bằng tuổi tôi. Thầy bảo nó là loại sách đọc xong sẽ trở thành một phần trong ta.

Tôi đọc hai mươi trang đầu rồi. Cũng chưa rõ là thế nào, nhưng nó có vẻ hợp với tôi, lúc này. Tôi mong Sam và Patrick gọi điện hôm sinh nhật tôi. Được thế thì tôi sẽ thấy khá hơn nhiều.

Thương mến,

Charlie

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.