Trạch Nam Hữu Ái

Chương 45




Bạch Mạn Điệp trên lôi đài thi triển tài năng, cũng là phu nhân của Sáo Ngọc Công Tử, được Phương Kình xem như khách quý đối đãi. Phương Kình đưa “phu phụ” hai người thỉnh đến đại sảnh, còn có nha hoàn dâng trà thơm lên. Phương Kình cho lui tất cả mọi người, một mình chiêu đãi hai người họ đương nhiên là có dụng ý khác, phu nhân bảo bối của hắn sợ rằng sắp gặp rắc rối rồi.

“Xin hỏi phu nhân là vị nào trên giang hồ?” Lấy võ công của Bạch Mạn Điệp, tuyệt đối không thể là hạng không chút tiếng tăm, mà thân phận thật sự của nàng, hắn cũng sớm có dự liệu.

Bạch Mạn Điệp cười yếu ớt, “Phương lão gia trong lòng không phải đã rõ rồi sao?” Nàng cũng không phải bị điếc, mọi người nghị luận nàng thế nào sao lại không nghe thấy được.

“Không thể, Ngâm Ngâm tuyệt đối không thể là một trong Tam la sát.” Phương Chấn Hiên kích động đứng dậy, Ngâm Ngâm của hắn là người lương thiện, tuyệt đối không phải một trong ba yêu nữ kia.

Bạch Mạn Điệp không trả lời, liếc mắt nhìn Sáo Ngọc Công Tử, khuôn mặt giấu sau chiếc mặt nạ kia không biết đang có biểu hiện gì. Phương phu nhân đã sợ đến run lên, kết cục đắc tội với Tam la sát nàng đã quá rõ ràng.

“Có gì không thể.” Bạch Mạn Điệp lạnh lùng mở miệng.

“Nàng tại sao lại thừa nhận, nàng tuyệt đối không thể là một trong ba yêu nữ đó.” Phương Chấn Hiên không kiềm chế được rống lên.

“Thỉnh ngươi ngẫm lại xem ngày đó Dương Uy đường diệt môn diệt môn thế nào, lúc Dương Uy đường diệt môn, ta đã nói những gì?” Vô cùng xin lỗi, nàng chính là yêu nữ mà hắn nhắc tới, hơn nữa còn là lão đại.

Phương Chấn Hiên nghẹn lời, những lời nàng nói hôm đó quả thực kỳ quái. Bạch Mạn Điệp bị bắt, Dương Uy đường lập tức diệt môn. Những lời Bạch Mạn Điệp nói lúc đó thật sự có sơ hở, chỉ cần tỉ mỉ ngẫm lại, tuyệt đối có thể phát hiện ra. Thế nhưng Phương Chấn Hiên căn bản vốn không tin một nữ tử nhu nhược như nàng lại là Vô Ảnh La Sát, không muốn suy nghĩ về phương diện đó.

Phương Kình hít một ngụm khí lạnh, “Phu nhân muốn thế nào?” Lời này đương nhiên muốn hỏi nàng muốn xử lý phu nhân hắn thế nào.

“Cái gì thế nào?” Bạch Mạn Điệp cố tình giả ngu.

“Chuyết kinh đắc tội phu nhân, thỉnh phu nhân bỏ qua một lần.” Hôm nay Tam la sát còn có Sáo Ngọc Công Tử làm chỗ dựa, cho dù là võ lâm đệ nhất thế gia cũng đắc tội không nổi.

“Đại tiểu thư xác thực không muốn thế nào cả, nhưng nếu nhị tiểu thư và tam tiểu thư mà biết việc này…” Lưu Ly cười nhạt, “rất khó nói a. Nhị tiểu thư, tam tiểu thư luôn luôn kính trọng đại tiểu thư, nếu có ai dám nhục nhã đại tiểu thư…”

“Chấn Hiên hẳn là biết Dương Uy đường đã làm sai chuyện gì, đơn giản chỉ là tát ta một cái mà thôi.” Bạch Mạn Điệp ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ, Lại khiến ba người Phương gia cảm thấy sởn gai óc, ý nàng chính là…

“Bạch Ngâm, đừng tưởng ai cũng sợ Tam la sát các ngươi. Ngươi nếu như dám làm gì ta, Vạn Kiếm sơn trang, Huyền Vũ sơn trang đều không bỏ qua cho các ngươi.” Phương phu nhân lắp bắp trả lời, chuyện về Vô Ảnh La Sát nàng đã nghe rất nhiều. Vô Ảnh La Sát có thù tất báo, nàng e rằng khó thoát cái chết. Nếu phải chết, không bằng đem hai đại thế gia ra, có thể khiến Bạch Ngâm kiêng kỵ.

“Câm miệng.” Phương Kình bị nàng làm cho tức chết.

Bạch Mạn Điệp nhàn nhã rút xuống một cây kim trâm, đặt trong tay ngắm nghía. Phương Kình lập tức đổ mồ hôi lạnh, Truy Hồn Đoạt Mệnh trâm, nàng muốn làm gì?

Phương Kình nuốt nước bọt, “Phu nhân, chuyện gì cũng có thể từ từ nói.” Lấy võ công quỷ dị của Bạch Ngâm, hơn nữa còn có Sáo Ngọc Công Tử, thật sự có thể giết chết cả nhà hắn. Nếu như nàng bây giờ muốn ra tay, bất cứ ai cũng không cản được.

Bạch Mạn Điệp cười tươi như hoa nhìn Phương phu nhân, “Phu nhân, ta tặng bà cây trâm này làm lễ vật gặp mặt, thế nào?”

“Phu nhân… không cần khách khí.” Phương phu nhân cả người cứng đờ. Truy Hồn Đoạt Mệnh trâm danh chấn giang hồ, nàng đương nhiên đã nghe qua.

“Ngâm Ngâm, nàng thực sự muốn đối địch với Phương gia?” Phương Chấn Hiên hết sức không muốn xảy ra xung đột vũ trang với nữ nhân mà hắn yêu thương nhất.

“Không có a? Ta chỉ muốn tặng lễ vật gặp mặt cho phu nhân thôi.” Nàng vô tội nháy mắt mấy cái.

“Công tử, lễ vật của tôn phu nhân, lão phu ghi nhớ trong lòng.” Phương Kình ngược lại cầu xin Sáo Ngọc Công Tử giúp đỡ.

Sáo Ngọc Công Tử biết cây trâm đó đại diện cho cái gì, cũng không muốn nàng lạm sát người vô tội, “Điệp nhi, đừng làm ẩu.”

“Phương lão gia, lệnh công tử ba lần xông vào Linh Các, đều là tam muội ta thủ hạ lưu tình. Tôn phu nhân nhiều lần vũ nhục tiểu nữ tử ta, ta một lòng nhẫn nhịn. Vì Phương gia các người, chúng ta đã ngoại lệ rất nhiều lần rồi.” Bạch Mạn Điệp cũng không muốn giết người, chỉ muốn hù dọa bọn họ.

Lưu Ly cũng khinh bỉ nhìn Phương Kình, “Đúng vậy, nếu không phải tam tiểu thư ta thủ hạ lưu tình, Lãnh Tâm Công Tử còn sống tới ngày nay sao.”

“Phu nhân muốn thế nào?” Trong lòng Phương Kình chợt lạnh, đương nhiên hiểu ngụ ý trong lời Bạch Mạn Điệp.

“Phương lão gia, ông có biết tại sao tam muội ta lại đặt ra quy định nghìn lượng hoàng kim đó không?”

“Lão phu không biết.”

“Ta nói với ông, bởi vì phụ mẫu tam muội là bị bệnh mà chết. Khi phụ mẫu bệnh nặng, tam muội ta chạy đến y quán khóc lóc cầu xin đại phu, nhưng vị đại phu kia chỉ nói một câu – Ta không phải thánh hiền. Sau đó, phụ mẫu tam muội ta vì không có tiền trị liệu mà đồng loạt qua đời. Phụ mẫu muội ấy chỉ vì nhiễm phong hàn nhưng lại thành bệnh nặng qua đời. Còn những kẻ xin muội ấy giải độc đều thân mang kỳ độc, tam muội ta muốn nghìn lượng hoàng kim cũng không phải quá đáng chứ?” Giọng điệu nàng vẫn rất bình thản, không nghe được một chút tâm tình.

Phương Kình trầm mặc một lát, chậm rãi nói, “Không quá đáng.” Hắn đã đoán được Bạch Mạn Điệp muốn nói cái gì.

“Giải dược cũng không phải dễ dàng luyện thành, có đôi khi tam muội ta thậm chí phải lấy thân mình thử thuốc.” Bạch Mạn Điệp lạnh lùng liếc nhìn Phương Kình, “Phụ mẫu muội ấy vì không có tiền trị liệu mà chết, Phương lão gia ông chỉ mấy một cánh tay thì tính là gì? Nghìn lượng hoàng kim là quy củ của tam muội, cho dù có là võ lâm đệ nhất thế gia, cũng không có tư cách phá vỡ. Nếu như Phương lão gia bất mãn quy củ này thì đừng thỉnh muội ấy giải độc. Tại sao sau khi muội ấy giải độc cho ông rồi, ông còn gây phiền phức cho muội ấy?”

Phương Kình mặt mày lúc đỏ lúc trắng, vô cùng xấu hổ.

Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Đường đường võ lâm đệ nhất thế gia cũng chỉ có vậy thôi, ỷ thế hiếp người.”

“Ngâm Ngâm, Phương gia không có ý muốn tổn hại các nàng.”

Bạch Mạn Điệp lười nhác nói, “Tỷ muội chúng ta mặc dù không đông đảo, cũng không thể tùy tiện để người ta uy hiếp.”

“Ngâm Ngâm, nàng đứng mắng cha ta, dùng mười vạn lượng hoàng kim tróc nã Tam tỷ muội nàng là ý của ta.” Hắn đã sớm nghe Tam la sát là tỷ muội, kẻ luôn tự xưng là danh môn chánh phái như Phương Chấn Hiên lại hết lần này đến lần khác thua trong tay Độc Nương Tử, hắn thập phần không cam tâm. Cho nên hắn thuyết phục lão cha, liên kết với bát đại thế gia công kích Tam la sát.

Bạch Mạn Điệp khóe môi vung lên một nụ cười, “Ta có mắng ai sao?”

“Phu nhân, rốt cuộc là muốn thế nào?” Phương Kình trầm trọng hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng.

“Không sao cả, nếu ta nhớ không nhầm, lệnh công tử thiếu Tam la sát ba cái mạng, tôn phu nhân, Đỗ cô nương nhiều lần mạo phạm ta. Phương lão gia cũng biết quy củ của Tam la sát chúng ta, cho nên, ta muốn cùng Phương gia thực hiện giao dịch.” Nàng hơi cúi đầu, ngữ khí lạnh bạc.

“Giao dịch gì?” Nếu không phải phục tùng mệnh lệnh thì đều có thể.

“Không có gì, Phương lão gia là võ lâm đệ nhất nhân, ta muốn Phương lão gia thuyết phục bát đại thế gia, không được tróc nã tam tỷ muội chúng ta nữa.” Hôm nay thân phận cũng đã bại lộ rồi, nhất định có đủ loại thợ săn tiền thưởng nghe tin tìm tới, việc này còn không giải quyết nàng nhất định không thể sống yên. Bạch Mạn Điệp cũng không phải kẻ ngốc, ngay khi kích động làm bại lộ tung tích, nàng đã nghĩ đến việc giao dịch với Phương gia rồi.

“Được.” Phương Kình đáp ứng, người Tam la sát giết đa phần đều là người xấu, hắn vốn cũng không muốn làm khó các nàng.

“Nhớ giữ lời nha. Bằng không, tỷ muội chúng ta, tướng công ta Sáo Ngọc Công Tử, còn có Nhị muội phu Tuyệt Tình Kiếm Khách đều rất nhàn rỗi.” Đem cả hắc đạo ngũ đại cao thủ ra đã đủ đè chết người.

Sắc mặt Phương Kình càng thêm khó coi, hắc đạo ngũ đại cao thủ đều là chỗ dựa vững chắc cho Bạch Ngâm nàng, không muốn đáp ứng cũng không được, “Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh.”

Bạch Mạn Điệp cười cười, “Lưu Ly, dùng bồ câu đưa tin cho nhị tiểu thư, tam tiểu thư, đem tin tức này nói cho hai muội ấy biết, thuận tiện đem những chuyện gần đây của ta báo cáo một lượt.” Lời này không thể nghi ngờ chính là uy hiếp, nếu như Phương Kình nói được làm không được, Tam la sát tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.

“Phu nhân yên tâm, gia phụ nói được làm được.” Nữ nhân hắn yêu nhất cư nhiên lại là thủ lĩnh Tam la sát mà hắn hận thấu xương. Cho dù người ngoài có muốn bắt các nàng thì Phương Chấn Hiên làm sao hạ thủ được? Nếu cha đã đồng ý buông tha các nàng thì tốt quá rồi.

“Tốt nhất là vậy.” Bạch Mạn Điệp đem kim trâm cài lại lên đầu, mắt thấy Phương phu nhân mặt mày tái mét, rốt cuộc cũng thở dài một hơi.

“Phương Chấn Hiên, ngươi biết rất rõ hôn ước của chúng ta lúc đó chỉ là giao dịch, không tính toán gì hết.” Bạch Mạn Điệp nhanh chóng nhắc nhở hắn, rất sợ hắn bắt nàng thực hiện.

Phương Chấn Hiên bất đắc dĩ gật đầu, “Ta biết.”

Mọi người không ai chú ý tới, đôi mắt của Sáo Ngọc Công Tử đã trở nên là lạ, chính xác là đang nhìn Phương Chấn Hiên mà phún hỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.