Trách Em Thật Quá Xinh

Chương 2: Bố trí ván cờ ác ý




Trong văn phòng tổng giám đốc Mục Thị.

"Phía Luân Đôn thế nào?" Mục Tư Viễn hiếm khi có biểu tình nôn nóng như vậy.

Chủ nhiệm thư ký khó xử, "Người của chúng ta đã vào trong tổng bộ, nhưng muốn đạt được yêu cầu của anh thì còn cần một chút thời gian."

Anh mím chặt môi không hỏi thêm nữa.

Quả thực, theo anh nghĩ, với số tiền cao hơn hoặc những phương thức khác mua chuộc người Cổ Tín Dương thu mua thì cần có nhiều thời gian.

Anh nóng nảy quá rồi.

"Mục tổng." Chủ nhiệm thư ký tiếp tục, "Các phương diện công tác về dự án Phó tổng mang tới đã hoàn thành, có thể thành lập tổ dự án."

Anh gật đầu, "Cô đoán bao nhiêu người của chúng ta tham gia được vào đó?"

Chủ nhiệm thư ký cũng không lạc quan cho lắm, "Ba mươi phần trăm đã không tệ rồi."

"Ít vậy à?" Vậy chẳng khác gì toàn bộ dự án nằm trong tay Cổ Tín Dương!

Chủ nhiệm thư ký cũng rất lo lắng: "Mục tổng, anh có biện pháp gì tốt không?"

"Tôi" anh lắc đầu, "Tạm thời không có."

"Nhưng ngày mai sẽ có, muộn rồi, cô về đi."

Hai người trước sau đi về, không phát hiện ánh đèn trong phòng giải khát còn sáng và một người đang lặng lẽ chờ đợi bên trong.

Hơn tám giờ, cô lao công tới quét dọn văn phòng tổng giám đốc, tiếp đó đốt đàn hương rồi tới phòng thư ký quét dọn.

Vì Mục Tư Viễn không thích mùi hương nồng của đàn hương nên sau khi dọn dẹp xong bên kia sẽ quay lại văn phòng để xua hết mùi đàn hương trong phòng.

Thường ngày thì thời gian này cửa văn phòng sẽ không khóa, do vậy người núp trong phòng giải khát nhân cơ hội chạy vào trong.

Sau khi vào, cô ta cũng không hành động thiếu suy nghĩ mà núp phía sau sô-pha.

Thời gian lao công đốt đàn hương mỗi ngày dài ngắn không đều nhau, vậy nên người này chỉ có thể lặng lẽ chờ đợi.

Qua hơn mười phút, lao công mở cửa vào xua mùi đàn hương rồi khóa cửa đi về.

Cô ta thở phào, đợi thêm một lúc mới đứng dậy cầm điều khiển từ xa trên bàn làm việc rồi mở cửa.

Sau đó, cô ta lặng lẽ ra khỏi văn phòng, khép hờ cửa mới rời đi.

***

Mục Tư Viễn về căn hộ lại không ngờ phát hiện lão đầu tử chưa ngủ, từ lúc anh vào cứ nhìn anh mãi, chắc là cố ý đợi anh.

"Chuyện gì thế ba?" Anh vừa hỏi vừa vào phòng bọn trẻ. Khẽ đẩy cửa ra, trông thấy hai đứa bé đã ngủ say liền cười sủng ái.

"Hôm nay phía bên Pháp gọi tới."

"Lần này có gì dặn dò vậy?"

Chi thứ họ hàng Mục gia đều xây dựng sự nghiệp ở Pháp, cũng coi là đồng minh lợi ích với công ty Mục Thị.

"Ban giám đốc bên kia muốn đám hỏi với mấy xí nghiệp lớn, trước mắt con là người thích hợp nhất trong dòng họ."

Nghe vậy, Mục Tư Viễn ngồi xuống sô-pha, cảm thấy buồn cười: "Con đã có hai đứa con trai, cô con gái danh môn kia bằng lòng làm mẹ kế?"

"Cái đó không phải vấn đề."

Mục Phong Minh lắc đầu thở dài, "Ý bên kia là sau khi con cưới vẫn để hai đứa bé sống với ba, sẽ không ảnh hưởng gì với cuộc sống các con cả."

"Hoang đường!" Anh mắng nhiếc không chút che giấu rồi hỏi: "Đã định ai chưa?"

Nếu định rồi thì anh phải nghĩ cách khiến đối phương tự động rút lui, đến lúc đó chẳng thể trách anh không chịu cưới.

Mục Phong Minh sao lại không nhìn ra tâm tư của anh?

Nhưng ông không nói ra, ngược lại lắc đầu, "Đã chọn được mấy người. Mặc dù chúng ta chỉ xem như một công ty lớn ở bản địa, nhưng thế lực dòng họ rất lớn, cho nên sau khi tin tức truyền đi thì rất nhiều phú thương đều bày tỏ ý làm quan hệ thông gia, cuối cùng gia tộc đã chỉ định ra một vài người. Bọn họ hy vọng con có thể lựa chọn một người dựa theo góc độ thương nghiệp."

"Góc độ thương nghiệp? !" Anh nhướng mày, "Có thể, bảo bọn họ đem hết tư liệu tới đây đi."

Anh sẽ chọn một người có bối cảnh kém nhất, như vậy thì mánh khóe mới dễ dàng hơn.

Mục Phong Minh gật đầu, lại nói: "Ngày thành lập công ty tròn một năm không phải sắp tới ư? Đến lúc đó con mời mấy cô gái ấy tới tham dự, gặp mặt tìm hiểu nhau một chút so với việc xem ảnh thì thực tế hơn đấy."

Dạ vũ xem mắt? Mục Tư Viễn chán ghét bĩu môi, chẳng qua... Tâm tư anh xoay chuyển, cười giảo hoạt, "Cũng được, ba nói với mấy lão già ở Pháp, con sẽ làm chuyện này thật tốt, quyết không làm mất thể diện gia tộc nhà họ Mục."

Khi anh chuẩn bị đi thì Mục Phong Minh gọi lại: "Ba không bắt buộc con cái gì cả, nhưng con dù thế nào cũng không thể làm mất mặt ba!"

"Ba cứ yên tâm!"

***

Cố Bảo Bảo tới công ty từ sớm, vì lần trước bộ váy kia bị xé rách, cô phải mất hai ngày mới tìm được một cái tương tự.

Nhưng chất lượng so với cái trước thì kém hơn rất nhiều!

Cô thư ký tốt bụng kia bảo cô không muốn lộ ra thì nên đến sớm treo cái váy vào phòng hóa trang!

Sau đó cô ấy sẽ chú ý không dùng chiếc váy đó nữa, chuyện này coi như qua.

Hy vọng thực sự có thể được như vậy!

Treo xong, cô nhìn những chiếc váy bên cạnh, đó đều là những bộ có tiếng, thật sự cô không bồi thường nổi!

Nhẹ nhàng bước ra ngoài, đứng từ góc độ này vừa hay thấy được phòng thư ký, Mục Sơ Hàn bất thình lình đi ra từ đó rồi vội vã vào văn phòng tổng giám đốc.

Phản ứng đầu tiên cô nghĩ ngay Mục Tư Viễn đã tới, Sơ Hàn chẳng qua tìm anh có việc, nhưng khi Mục Sơ Hàn đi tới cửa lại khẩn trương quan sát khắp nơi.

Chỉ là góc nhìn phòng hóa trang có hơi lệch nên cô ta không thấy được Cố Bảo Bảo.

Sau khi không thấy người nào bên ngoài, cô ta đẩy cánh cửa được mở từ trước rồi lắc mình đi vào trong.

Nhất định là có chuyện!

Cố Bảo Bảo đi ra không chút nghĩ ngợi, định đẩy cửa vào nhưng nó lại bị khóa từ bên trong.

Sau khi khóa cửa, Mục Sơ Hàn mới ngồi xổm xuống tìm gì đó.

Buổi tối có bảo vệ đi tuần tra nên cô ta chỉ thừa lúc có chút thời gian này mà hành động!

Nhưng mà kỳ quái, khi cô ta mở ngăn kéo trong trí nhớ thì lập tức thấy được bản hợp đồng mình muốn tìm!

Cô ta không chút nghi ngờ, ngược lại còn vui mừng cho rằng lần trước anh không có sinh nghi để cô ta thuận lợi lấy được bản hợp đồng!

Đúng vậy, cô ta dự định sẽ hủy bản hợp đồng trước, sau đó tùy tiện tìm một lý do gì đó để Cố Bảo Bảo cút khỏi công ty không còn chút quan hệ nào nữa!

Cô ta kích động cháy đến máy cắt giấy rồi bỏ tài liệu vào, nhưng máy cắt giấy không chút phản ứng!

Cô ta vội kiểm tra nguồn điện, không có vấn đề gì hết, nhưng sao cô ta bỏ bản hợp đồng vào rồi mà nó vẫn không phản ứng gì cả? !

Chẳng lẽ hỏng rồi? Cô đập vỗ thân máy, chắc hỏng rồi đây!

Sao cô ta có thể đoán ra, từ lần trước sau khi xảy chuyện bản hợp đồng bị cắt vụn thì Mục Tư Viễn đã cố ý làm hỏng cái máy cắt giấy này.

Nếu không thể cắt thì chỉ còn cách xé thôi!

May là bản hợp đồng này chỉ có mười mấy trang, lúc chuẩn bị xé lại nghe tiếng động ngoài cửa!

Cô ta bị dọa đờ cả ra, có người tới sớm vậy sao?

Mặc kệ, cô ta đẩy nhanh tốc độ, xé nát giấy rồi giấu vào túi, vội vã chạy ra cửa xem.

Nghiêng tai lắng nghe, tiếng động vừa rồi hình như lại biến mất!

Tranh thủ mở cửa ra ngoài, chuẩn bị khóa, "Sơ hàn!" Giọng nói thình lình vang lên đằng sau.

Cô ta chấn động rồi tỉnh táo nhanh chóng, quay đầu lại thấy là Cố Bảo Bảo, nhất thời giận dữ: "Cô làm cái gì thế hả? Mới sáng ra đã dọa người rồi sao?"

Cố Bảo Bảo càng khẳng định cô ta làm chuyện xấu gì đó: "Tôi chỉ muốn hỏi, Mục tổng đã tới chưa?"

Mục Sơ Hàn bồn chồn, giờ mà nói tới hoặc không tới lại giống như mình có vấn đề!

Dứt khoát trả lời lấp lửng, "Tôi cũng không biết, vừa rồi tôi có vào tìm anh ấy mà không thấy!"

Nói xong, cô ta vội vã tới phòng thư ký, quên luôn cả việc văn phòng tổng giám đốc không khóa.

Cố Bảo Bảo lắc đầu thở dài, đẩy cửa đi vào.

Nhìn xung quanh, không có gì bất thường, trên bàn cũng không có tài liệu mới, hiển nhiên mới rồi Sơ Hàn không phải tới đưa tài liệu.

Bỗng, mảnh giấy nhỏ dưới chân khiến tầm nhìn cô chựng lại.

Lao công tối qua quét dọn thì chẳng thể để sót mảnh giấy nhỏ ở chỗ này, chẳng lẽ là Sơ Hàn làm rơi?

Đưa mảnh giấy nhỏ sát lại, bên trên có viết mấy chữ - thời gian ký kết - là bản hợp đồng?

Lật lại bên kia cũng có chữ, chẳng qua đó là chữ viết tay, cô lập tức nhận ra đây là chữ ký của cô!

Đây là bản hợp đồng của cô? !

"Cô đang làm gì thế?"

Thanh âm ngoài cửa làm cô sửng sốt, ngơ ngác nhìn Mục Tư Viễn đi vào.

"Sao cô ở đây?" Nếu anh nhớ không làm, chìa khóa văn phòng anh đã bảo chủ nhiệm thư ký thu lại rồi.

"Tôi tôi" Cố Bảo Bảo thật không biết nên nói như thế nào.

"Đây là cái gì?"

Khi nói anh nhìn sang mảnh giấy nhỏ trong tay cô, tay giật lấy xem, sắc mặt trở nên xanh mét.

Ngay sau đó, anh đi lại bàn làm việc, mở ngăn kéo ra.

Cố Bảo Bảo cũng tới xem nhưng đón nhận là ánh mắt tức giận của anh: "Cô đã xé bản hợp đồng?"

"Tôi không có."

Cô lắc đầu, thậm chí cô còn không biết bản hợp đồng để đâu. Nhưng anh không để ý tới: "Không phải cô thì là ai?"

"Thật sự không phải là tôi..." Ngẫm lại, vừa rồi Sơ Hàn lặng lẽ vào đây, có phải...

"Cố Bảo Bảo, không phải cô thì sao cô lại ở đây?"

Câu hỏi của anh cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, cô nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Anh vì sao lại nói là tôi làm? Anh có chứng cứ gì hả?"

Cô lột hết túi của mình ra, "Anh tìm xem, những mảnh giấy còn lại đâu?"

Tất nhiên không ở trong túi cô, cô lại chỉ vào thùng rác, "Anh xem đi, xem đi..."

Bước chân anh bất động, "Ai biết được có phải cô đã vứt những mảnh giấy kia rồi hay không? Lúc tôi tới không phải là cô đang cúi xuống nhặt lên sao?"

Chẳng ngờ được anh nói như thế, mặt Cố Bảo Bảo đỏ lên, vì quá mức kinh ngạc mà nhất thời không nói ra được lời phản bác.

"Trợ lý Cố!" Anh tiếp tục nói: "Tôi không biết cô không thích công việc này hay là không có năng lực đảm nhiệm, xét thấy thời gian gần đây trạng thái làm việc của cô không được tốt lắm nên tôi quyết định thuyên chuyển cương vị của cô!"

"Anh..." Cô cực kỳ tức giận, không muốn nói với anh nhiều thêm một chữ.

"Mục Tư Viễn, anh thật khốn kiếp!" Cô đẩy mạnh anh ra rồi nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Mục Tư Viễn bất đắc dĩ cúi đầu, nhìn mảnh giấy, lại là chuyện Sơ Hàn làm!

Hôm đó sau khi thấy nó lén lút trong văn phòng, anh cố ý bỏ bản hợp đồng lại chỗ cũ, không ngờ Sơ Hàn quả nhiên vẫn nhớ.

Nó quá ngây thơ, nếu anh muốn giữ một người ở lại, chỉ với một bản hợp đồng thì coi là cái gì?

Chẳng qua, dựa theo tình thế hiện nay, nó lại cho anh một cơ hội đẩy thuyền xuôi dòng.

Bảo Bảo, xin lỗi!

Thời gian này bên cạnh anh quá nguy hiểm, anh chỉ muốn em được an toàn trong tầm mắt anh thôi!

Cố Bảo Bảo về văn phòng, rút khăn giấy ra lau mắt, cô không khóc, không khóc, không được rơi nước mắt vì anh!

Anh ích kỷ bá đạo, xúc phạm vô lễ, tính khí nóng nảy, trên người chẳng có một ưu điểm nào cả!

Cô không được nghĩ tới anh nữa.

Trong miệng tự nhủ vậy mà trong lòng vẫn buồn đau đớn.

Không phải anh đã nói sẽ tin cô sao?

Vì sao ba lần bảy lượt chưa hỏi nguyên do đã kết luận?

Có phải anh... có ẩn tình gì đó?

Nghĩ như vậy cô lại cảm giác mình đang kiếm cớ.

Anh đối xử như thế với cô thì có ẩn tình gì được chứ? Anh làm vậy, đơn giản là không muốn cô quấn lấy anh thêm.

Nhưng cô lại càng nghĩ, nếu anh muốn vứt cô qua một bên, mấy ngày trước giữa bọn họ là thế nào?

Sự dịu dàng khiến cô đắm chìm, còn cả, còn cả... chiếc dây chuyền... Cô khổ sở gục xuống bàn, anh chỉ xem cô như vật thay thế thôi ư?

Hoặc là sự bổ sung khi cô đơn trống vắng?

Trầm tư nửa ngày, cô thoắt cái đứng dậy, không muốn tiếp tục nghĩ nữa.

Nếu anh chuyển công tác cho cô, chẳng bằng cô thức thời tự động từ chức!

***

"Mẹ!" Vừa vào căn hộ, hai bé con đã vui sướng nhào tới.

Cô vòng tay ôm lấy chúng, "Hai đứa về khi nào thế? Mẹ có ra trường đón mà không thấy đâu cả."

"Mẹ ngốc ngốc!" Hoan Hoan bóp bóp má cô, "Chiều hôm nay bọn con được nghỉ, ông nội dẫn chúng con đi tới cửa hàng mua thật là nhiều đồ chơi!"

Bé mở rộng cánh tay ý bảo có rất nhiều đồ chơi làm bé ôm không xuể!

Cố Bảo Bảo cười, "Ông nội có nhà không?"

Hôm nay cô tới cũng là vì muốn gặp Mục Phong Minh, ban đầu là ông ấy mời cô tới công ty, bây giờ cô muốn từ chức, dù sao cũng nên nói một tiếng với ông ấy.

Nhưng Hoan Hoan lại lắc đầu, "Ông nội nói có thân thích bên Pháp tới, ông đi chào hỏi người ta tối mới về được."

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo không khỏi thất vọng, lại nghe Hoan Hoan hỏi: "Mẹ, sao ba không về với mẹ?"

"Ba vẫn còn đang làm việc." Cô giải thích hời hợt, chính cô không muốn chạm mặt anh, chờ anh ra ngoài xã giao rồi mới tới đây.

Cô dắt cả hai đứa ra ngồi xuống ghế, nhìn sang Nhạc Nhạc: "Tiểu bảo bối của mẹ, ở trường có ngoan ngoãn nghe lời không?"

Nhạc Nhạc vui sướng chớp chớp mắt, đứng lên ôm cổ hôn cô, chứng tỏ bé cực kỳ ngoan ngoãn nghe lời luôn đó.

Hoan Hoan cũng nói: "Mẹ, Nhạc Nhạc tiến bộ rất nhanh, ông nội còn nói, chờ Nhạc Nhạc nói được cũng để em ấy tham gia cuộc họp cổ đông."

Cố Bảo Bảo cười có phần thương cảm, thực sự sẽ có một ngày như vậy sao?

Nhạc Nhạc tự bế, xấu hổ, cố chấp của cô cũng có thể giống Hoan Hoan, ngồi giữa bàn hội nghị như một vị quốc vương nhỏ tuổi, nói chuyện ngang hàng với những người trưởng thành kia?

Tin tưởng theo thời gian, Nhạc Nhạc của cô nhất định có thể làm được, chỉ là, sau này cô không ở công ty nữa, rất khó để thấy được cảnh như vậy.

"Mẹ." Hoan Hoan nhạy bén cảm nhận được tâm tình cô không tốt, vội vàng hỏi: "Có phải mẹ không vui?"

Nói xong, bé đứng lên ghế, tay chìa ra xoa mi tâm cho cô, "Mẹ, mẹ không thể nhíu mày, nhíu mày sẽ dễ có nếp nhăn lắm, vậy thì không phải người mẹ xinh đẹp nhất nữa rồi!"

Cố Bảo Bảo vui vẻ, "Con ở đâu học được mấy cái này hả? Đúng là tinh quái!"

Hoan Hoan cười khúc khích, "Mẹ, mẹ đi chơi đồ chơi với chúng con đi!"

Trong trong phòng đồ chơi một lúc, Hoan Hoan Nhạc Nhạc đã đến giờ đi ngủ.

Nhạc Nhạc từ trước tới giờ ngủ rất dễ, cứ nằm vào chăn là ngủ ngay, Hoan Hoan lại cầm tay mẹ, kề cà không đi ngủ.

"Mau ngủ đi." Cố Bảo Bảo xoa đầu bé, "Mai còn phải dậy sớm nữa đấy."

"Mẹ!" Hoan Hoan nằm nghiêng người nhìn cô: "Ba ngày nữa con sẽ tới tham dự hội nghị ở công ty, hôm đó mẹ pha cà phê cho con nhé?"

Ký ức mấy ngày trước vẫn còn ở trong đầu làm bé sợ hãi.

"Cô Sơ Hàn thật đáng sợ!".

Cố Bảo Bảo đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, "Hoan Hoan, đừng nói như vậy, cô Sơ Hàn chỉ là không thích mẹ thôi, nhưng cô ấy vẫn là cô của con, sau này trước mặt cô thì không thể nói như vậy nữa, biết không?"

Tuy rằng không thể hoàn toàn hiểu rõ lời mẹ, Hoan Hoan vẫn nghe lời gật đầu.

"Mẹ." Chốc sau bé lại cười rộ lên, "Ba nói sau này con có thể không cần uống cà phê nữa, lần sau mẹ pha nước trái cây cho con nhé?"

Cô gật đầu, nghĩ một chút rồi quyết định nói chuyện muốn từ chức với Hoan Hoan.

"Hoan Hoan, mẹ nói cho con nghe này, mẹ muốn từ chức, lần sau con đi họp sẽ không thể thấy mẹ ở công ty nữa."

"Từ chức?" Hoan Hoan sửng sốt, "Vì sao ạ?"

Bé thông minh nghĩ ngay tới nguyên nhân, "Có phải vì chuyện lần trước không ạ?"

Đó cũng là một trong số lý do, nhưng nguyên nhân chính thì sao cô giải thích được với Hoan Hoan?

"Hoan Hoan, giữa ba mẹ có rất nhiều vấn đề..." Cô dịu dàng, cố gắng tránh tạo thành bóng ma trong lòng bé, "Sau khi con lớn rồi sẽ hiểu."

Vấn đề? Hoan Hoan trầm mặc, bé nhớ lại những lời ba nói hôm trước, "Mẹ, lần trước ba nói với con rất nhiều điều, xa cách, bất hòa, lạnh lùng đôi khi cũng là cách bảo vệ, những lời đó là ý gì?"

"Ba thực sự nói với con như vậy?"

Hoan Hoan gật đầu, lại hỏi: "Mẹ, xa cách, bất hòa, lạnh lùng có phải là vấn đề giữa ba mẹ không?"

Cái đầu nhỏ của Hoan Hoan xoay chuyển quá nhanh, Cố Bảo Bảo cũng theo không kịp, sửng sốt mãi mới lắc đầu.

Tâm tư như con sóng bấp bênh, anh thực sự đã nói vậy?

Sao anh lại nói vậy?

Anh phải bảo vệ ai?

Ai cần anh bảo vệ?

Thái độ anh lúc lạnh lúc nóng, lúc sáng lúc tối, có phải nguyên nhân nằm ở đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.