Trách Em Thật Quá Xinh

Chương 9: Phóng viên đại chiến




Sáng sớm hôm nay cô đã đi làm tóc, mặc lên người chiếc váy xinh đẹp nhất của mình.

Trước kia cô cũng hay trang diện cho bản thân nên muốn mình trở nên nổi bật xinh đẹp trên sàn nhảy cũng không phải việc gì khó.

Xem đó, cô mới đứng một lúc trên du thuyền thôi mà đã có rất nhiều người đàn ông xa lạ tới mời cô khiêu vũ rồi.

Nhưng cô đều mỉm cười khước từ.

Đêm nay, cô chỉ chờ một mình anh.

"Bảo Bảo!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, cô quay ra thì thấy Văn Hạo đang tươi cười đi tới chỗ cô.

Cô cũng mỉm cười lại, nghe anh nói: "Hôm nay em rất đẹp."

"Cám ơn anh!"

Cô tưởng anh cũng mời cô khiêu vũ, đang nghĩ lý do để từ chối thì anh nói: "Bên ngoài gió to, nên đứng trong khoang thuyền thôi đừng ra ngoài."

Cô ngẩn ra rồi gật đầu

Thân Văn Hạo cười khẽ, mi tâm hơi nhíu lại, "Anh có chút việc nên đi trước."

Anh đang tìm Cổ Tín Dương!

Bởi vì anh không đồng ý cách dùng bạo lực và uy hiếp để giải quyết vấn đề, cho nên mấy lần trước Cổ Tín Dương bí mật tiếp xúc với người bên Luân Đôn không có nói cho anh biết, anh lo là bọn họ sẽ ra tay vào tối nay!

Mục tiêu của bọn họ là ai?

Ban nãy anh đã dạo một vòng trên du thuyền mà không thấy Hoan Hoan Nhạc Nhạc đâu cả, liệu có phải bọn họ chọn cách dương đông kích tây? !

Chợt, anh đứng lại chỗ lan can, ánh mắt nhạy cảm bắt được một người khả nghi đang đi vào nhà bếp.

Anh vội vã muốn xem thế nào thì thanh âm của Trịnh Tâm Du vang lên phía sau: "Văn Hạo!"

Không nghĩ là cô ta cũng tới!

Anh quay ra nhìn cô ta một cái rồi tiếp tục bước đi.

"Văn Hạo!" Cô ta gọi anh lại, vượt lên trước chắn đường anh, "Đêm nay anh có thể làm bạn nhảy của em không?"

"Tôi không rảnh!" Câu trả lời của anh thật dứt khoát, muốn đi thì bị cánh tay cô ta giữ lại.

"Văn Hạo!" Cô vừa giận vừa đau lòng, "Anh như vậy với em có phải vì Cố Bảo Bảo?"

Giọng nói như đứng trên người khác ấy làm anh thấy nực cười, cô ta nói vậy là vì sâu trong lòng xem thường Bảo Bảo sao?

"Tôi nghĩ cô lầm rồi." Anh giựt mạnh cánh tay cô ta ra, gằn từng chữ rõ ràng: "Những lời này phải là tôi nói mới đúng! Vì Bảo Bảo, tôi có thể đối nghịch với tất cả mọi người, bao gồm cả cô!"

Sắc mặt cô ta nháy mắt không còn chút máu, "Văn Hạo, anh - anh đừng như vậy, em"

"Rút lại những lời nực cười kia của cô đi" Anh thấy buồn nôn, "Trịnh Tâm Du, chắc chưa có ai nói với cô những lời này đâu nhỉ? Nhưng thực tế, cô là một con đàn bà xảo trá, vô vị lại còn ích kỷ! Về sau đừng có làm phiền tôi nữa!"

Nói xong, anh đi thẳng không thèm nhìn lại.

Trịnh Tâm Du vội vã đuổi theo, nhưng anh rất nhanh hòa vào trong những tân khách đang khiêu vũ, biến mất không còn bóng dáng.

Khi anh tới nhà bếp xem thì bên trong chỉ có mấy đầu bếp đang bận rộn, cũng không có gì khác thường.

Có đầu bếp nhận ra anh liền lên tiếng chào: "Quản lí Thân."

Anh gật đầu, khẽ hỏi: "Vừa rồi có khuôn mặt xa lạ nào vào đây không?"

Người đầu bếp kia cười, "Quản lí Thân đừng nói đùa, tối nay đến chín mươi chín phần trăm người ở đây đều xa lạ với tôi hết."

Cười xong, anh ta như nhớ ra gì đó, "Nhưng mà vừa rồi tôi quả thực thấy một người đàn ông đứng ở cửa nhìn tôi, tôi tưởng anh ta tìm người mà tìm nhầm chỗ."

Thân Văn Hạo căng thẳng trong lòng, "Anh ta đi hướng nào?"

Dựa theo hướng mà vị đầu bếp nói, anh tiếp tục lặng lẽ tìm kiếm.

Bỗng anh lại thấy một người khả nghi đi vào trong tân khách đang khiêu vũ, rất nhanh lại không thấy bóng dáng.

Trong lòng anh hoảng hốt, xem ra Tín Dương thật sự cho người tới đây!

Anh ta muốn thế nào?

Mục tiêu là ai?…

Liệu có làm bị thương những người tới đây tham gia vũ hội không?

Mặc dù lo lắng nhưng anh thấy mình còn chưa vĩ đại đến mức nói tin tức này cho Mục Tư Viễn bán đứng Cổ Tín Dương.

Vả lại mọi chuyện chỉ là suy đoán của anh, nếu phỏng đoán sai lầm chẳng phải sẽ tạo thành sự hoang mang không cần thiết?

Trên chiếc du thuyền này, anh chỉ cần bảo vệ cho Bảo Bảo thật tốt là được rồi!

Thế là anh quay lại định đi tìm Cố Bảo Bảo, thừa dịp bây giờ du thuyền còn chưa xuất phát, anh muốn khuyên cô ấy rời thuyền!

***

Thư ký chủ nhiệm đi vào một căn phòng nhỏ trên du thuyền, Mục Tư Viễn ngẩn người trên ghế, ly rượu trong tay gần như sắp rơi xuống.

Cô ấy khẽ hỏi: "Mục tổng, anh có thể ra được chưa? Mấy cô gái được mời tới đã chờ rất lâu rồi."

Mục Tư Viễn lắc đầu, lại hỏi: "Cô ấy tới à?"

Biết anh nói tới ai, thư ký chủ nhiệm gật đầu.

Anh buồn bực thở dài, "Phía Luân Đôn thế nào rồi?"

"Vẫn đang tiến hành đàm phán, còn chưa có kết quả, mặt khác..."

Cô ấy ngừng lại một lúc, "Nhận được tin người mà Cổ Tín Dương mời đã ở trên du thuyền. Nếu đàm phán của chúng ta không thành công, bọn họ sẽ ra tay."

Bọn họ đã tăng cường phòng bị trên du thuyền, nhưng những người đó trước giờ đều bất chợt mà tới, khó lòng phòng bị.

Mục Tư Viễn cúi đầu, thống khổ nhíu mày, đứng thẳng dậy, "Bảo bọn họ nhất định phải bảo vệ Hoan Hoan Nhạc Nhạc cho thật tốt!"

Nói xong, anh đặt ly rượu lên bàn, giống như đã hạ quyết tâm nào đó, mặc áo vét rồi ra ngoài.

Nhân vật chính của hôm nay xuất hiện, cả hiện trường vũ hội tự nhiên vang lên tiếng hoan hô rầm rầm, trên boong thuyền rộng rãi lập tức bật sáng lên vô số đèn màu, ngay cả không trung và mặt biển cũng trở nên rực rỡ.

Mỹ nữ trưởng phòng của phòng quan hệ xã hội tiến lên khoác tay Mục Tư Viễn, đồng thời nói vào tai nghe: "Bây giờ xin mời Mục tổng đốt pháo hoa."

Nói xong cô ấy đưa chiếc bật lửa cho Mục Tư Viễn, hai người cùng tân khách đi tới chỗ đặt pháo hoa.

"Bùm"

Ngọn lửa lóe lên, tiếng đinh tai nhức óc đánh thức mặt biển tĩnh lặng, pháo hoa nở rộ xinh đẹp rực rỡ dưới màn đêm.

Cố Bảo Bảo đứng trong một góc ngẩng lên nhìn, bỗng nhiên, trên bầu trời xuất hiện một chú sư tử con, trông như chòm sao sư tử lóe sáng bầu trời đêm.

Thực sự rất đúng dịp!

Cô thuộc cung sư tử, cô chính là một chú sư tử con!

Khóe mắt cô đã ươn ướt, khi còn là cô bé, cô thường mơ ước sẽ có một ngày anh Tư Viễn sẽ đốt pháo hoa vì một mình cô.

Tuy giấc mộng này chưa từng được thực hiện, nhưng vĩnh viễn ghi nhớ cảm giác tuyệt vời đó khi nằm mộng.

Có lẽ, giấc mộng ngay giờ phút này đã thành hiện thực.

Xem như trên chiếc du thuyền này chỉ có hai người bọn họ.

Xem như chú sư tử con dũng cảm này là anh đốt lên vì một mình cô.

Cứ lừa mình dối người như vậy đi

Vừa đốt xong đống pháo hoa bên trái, anh lại tới chỗ pháo bên phải, mỹ nữ trưởng phòng lập tức nhỏ giọng nhắc nhở: "Mục tổng, chỗ pháo hoa kia là dành để lát nữa anh và nữ hoàng vũ hội cùng đốt."

Anh dừng lại, lập tức đưa cái bật lửa cho mỹ nữ trưởng phòng, ánh mắt theo bản năng nhìn vào trong tân khách.

Cô ấy ở đâu? Có thấy được chùm pháo hoa này hay không?

Anh vẫn còn nhớ là cô thích nhất là những trò chơi của con gái này.

Lần trước khi thư ký chủ nhiệm bảo anh chọn pháo hoa, anh phát hiện bên trong đó có một cái có hình chòm sao sư tử.

Anh không chút do dự lựa chọn nó, anh biết cô thuộc cung sư tử.

Khi ấy cô thích nhất ở trước mặt anh nói mấy lời này: Em là một chú sư tử con dũng cảm, anh Tư Viễn, em sẽ dũng cảm yêu anh, cho dù anh không thích em, em cũng vẫn sẽ yêu anh.

Lời tỏ tình quá là kỳ quái mà cũng rất thẳng thắn, khi đó anh đã mười tám tuổi rồi thế nhưng thật sự đã bị cô gái mười lăm tuổi ấy hù dọa.

Chú sư tử con trên bầu trời vừa rồi cô có thấy được không?

Cô có đoán được đây là món quà anh dành riêng cho cô không?

"Mục tổng, Mục tổng?"

Tiếng kêu của mỹ nữ trưởng phòng kéo anh ra khỏi hồi ức, anh nghiêng đầu: "Gì vậy?"

Mỹ nữ trưởng phòng thiếu chút nữa hai mắt trắng dã, "Đã tới phần khiêu vũ vòng tròn."

Khiêu vũ vòng tròn? ! Chính là do phòng quan hệ xã hội đặc biệt nghĩ ra để các cô gái tới từ khắp nơi đều có thể nhảy cùng anh một đoạn nhạc/ Nếu anh hợp ý ai thì có thể nắm tay người đó nhảy hết toàn bộ bản nhạc.

Và người mà anh nhảy hết toàn bộ bản nhạc chính là nữ hoàng vũ hội đêm nay.

Anh gật đầu, "Bắt đầu đi!"

Vừa rồi anh ở trong phòng chờ quá lâu, còn kéo dài nữa sẽ lộ ra sơ hở.

Mỹ nữ trưởng phòng bước lên trước cười nói: "Bây giờ Mục tổng muốn cùng các cô gái đêm nay cùng nhảy một điệu, cô gái nào có hứng thú có thể lên đây."

Lời tuy là vậy nhưng ai cũng ngầm hiểu, cho nên đi lên trước chỉ có những người đã được sắp xếp.

Tất nhiên là ngoại trừ Cố Bảo Bảo, vừa nghe xong thì cô đã định tiến lên.

Nhưng lúc này, Thân Văn Hạo cuối cùng tìm được cô, thấy cô định đi lên nhảy thì không khỏi kỳ quái kéo cô ấy lại: "Bảo Bảo? Em đi đâu thế?"

Cố Bảo Bảo quay lại cười, "Em đi khiêu vũ."

Anh sửng sốt, "Không, em đừng đi, khiêu vũ này là"

Anh tưởng cô không biết, nhưng cô lại gật đầu, trong ánh mắt lộ ra sự kiên quyết: "Em phải đi. Chính bởi vì vậy nên em mới tới đây!"

Nói xong, có tránh tay anh, bước nhanh lên giống như một con thiêu thân lao đầu vào lửa!

"Bảo Bảo!" Thân Văn Hạo thống khổ lắc đầu, như đã biết nhất định sẽ có kết cục đau đớn ấy.

Từ xa Mục Tư Viễn đã thấy cô đi lên, mặc một chiếc váy lộ vai màu đen xinh đẹp, đẹp đến mức anh không còn thấy được những cô gái khác, cũng đẹp đến mức khiến anh đau lòng.

Bởi vì đêm nay, anh không thể nắm tay cô nhảy hết một điệu nhạc.

"Mọi người hãy tham gia nào!"

Mỹ nữ trưởng phòng mặc dù nghi hoặc với sự xuất hiện của Cố Bảo Bảo nhưng cũng không nói gì, tiếp tục công vụ: "Xin mời các cô gái xếp thành vòng tròn. Mục tổng sẽ khiêu vũ với lần lượt từng người, Mục tổng chúng tôi cảm thấy hết sức vinh hạnh! Cám ơn mọi gười, cám ơn mọi người!"

Phải là các cô vinh hạnh mới đúng!

Mấy cô gái ai cũng cười, tim thì nhảy như con choi choi, ai cũng hi vọng mình có thể trở thành cô gái nhảy hết điệu vũ với anh.

Trong giây lát, vũ khúc vang lên, đơn giản nhất là điệu nhảy 3/4, cho nên trừ vòng tròn nhỏ ở đây ra thì tân khách bên ngoài cũng vẫn nhảy được.

Hết người này tới người khác, Mục Tư Viễn nhảy với mỗi cô gái tối đa là tám nhịp liền buông tay mỉm cười mời người khác.

Tuy chính anh không có cảm giác, người khác cũng không có cảm giác, nhưng thật sự là sau mỗi động tác anh lại đếm xem còn mấy người nữa là đến phiên cô.

Biết rõ biện pháp tốt nhất để giảm bớt thương tổn với cô ấy là không nhảy với cô, trước khi đến phiên cô sẽ lựa chọn ra nữ hoàng vũ hội.

Nhưng tim anh... lại không thể kiềm nén làm cho bước chân cứ tiếp tục đi, đợi đến khi có thể nhảy cùng với cô.

Từng người đi qua, rốt cuộc anh lại buông ta một người nữa, nhìn cô bước tới chỗ mình.

Anh tiến lên kéo tay cô, khẩn thiết tới mức ôm luôn cô vào lòng.

Lý trí còn sót lại một ít đã để anh dừng lại

Cô ngẩng lên nở nụ cười xinh đẹp với anh, "Anh Tư Viễn" cô nói, "Em nghĩ anh sẽ không để em nhảy cùng. Anh có thể cho em cơ hội, em rất là vui."

Thật ngốc quá mà!

Tim anh nhũn ra, tay ôm eo cô dời lên xoa nhẹ gò má, "Còn nhớ điệu rum-ba em học vì anh không?"

Cô ngẩn ra, anh đã ra hiệu với mỹ nữ trưởng phòng.

Chốc lát, giai điệu lambada vang lên bên tai.

Còn đang hoảng hốt thì anh đã kéo tay cô rồi lại đẩy cô ra, cô nghe thấy âm thanh kia hát lên: Người đàn ông làm cho tôi khóc đã đi xa...

Ký ức ngày xưa ùa về, như bản năng, như một lời vẫy gọi, bước chân cô không tự chủ theo điệu vũ của anh.

Đây là điệu vũ anh thích nhảy nhất, cho nên cô vì vậy đã luyện tập rất lâu, mặc dù rất nhiều năm rồi nhưng không có chút ảnh hưởng tới động tác và kỹ thuật nhảy của cô

Thứ anh thích cũng là thứ cô thích, điều đó khắc sâu vào trong ký ức.

Nửa bản nhạc đã qua, trên boong thuyền vang lên một loạt tiếng vỗ tay.

Các tân khách đều dừng lại nhìn bọn họ nhảy, các cô gái nhìn nhau, ngờ vực, lẽ nào cô gái ấy sẽ là nữ hoàng vũ hội đêm nay.

Cố Bảo Bảo không còn tâm trí suy nghĩ những điều khác, tiết tấu bài này rất nhanh, nội dung trong bài hát rồi còn sự ưu thương ấy.

Người đàn ông duy nhất từng làm cho tôi khóc

Từng có được nhưng không biết quý trọng.

Kỷ niệm cũ sẽ đi theo người ấy,

Kỷ niệm cũ cũng sẽ đi theo tôi.

Chỉ có mặt trời và biển cả luôn làm bạn nhảy với tôi, tình yêu đã mất không cách nào tìm về

Nhảy đến đây là một động tác xoay tròn, vì vậy anh thả tay cô ra.

Cô xoay tròn, quay lại thì không thể nắm lại tay anh nữa.

Bởi vì, anh đã dắt bạn nhảy kế tiếp.

Cô gái ấy có kỹ thuật rất tốt, mặc dù bất chợt bị anh kéo ra nhưng lúc này cũng đã hoàn mỹ theo kịp nhịp chân của anh!

Tiếng vỗ tay vang lên lần nữa, hầu như gạt đi âm nhạc, cũng bao phủ cả cô.

Đôi mắt cô đẫm lệ trở nên mơ hồ quay đi mới phát hiện mình đã đứng ngay sát biên boong tàu.

Từ phía xa vang lên những tiếng reo hò, danh hiệu "Nữ Hoàng Vũ Hội" cũng không thuộc về cô.

Giọng nữ kia vẫn đang hát: Tiếng ca vui vẻ hòa với gia điệu của tình yêu đau khổ dừng lại giờ phút ấy

Tình yêu của cô cũng đã dừng lại ngay thời khắc ấy

Cô chậm rãi đi tới đầu khác boong thuyền, so với bên kia, nơi này im ắng và cô độc chỉ có gió biển lạnh lẽo làm bạn.

Cô tháo chiếc dây chuyền vừa dày vừa nặng trên cổ ra, muốn mình hít sâu không khí lạnh băng vào, có lẽ như vậy thì cô sẽ tỉnh táo hơn!

Nhưng lập tức cô phát hiện ra điều đó là vô dụng, trái tim như đã đóng lại, không cần dưỡng khí nữa.

-- nếu anh nguyện ý để em đi vào cuộc sống của anh thì xin cho em một chút xíu không gian và dũng khí, nếu anh không muốn, em tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh nữa --

Đây là lời cô đã nói, và đáp án của anh là -- không --.

Nước mắt cố nén vỡ òa, thấm ướt khuôn mặt xinh đẹp.

"Cố Bảo Bảo, tư vị thế nào?" Bỗng, Trịnh Tâm Du đi tới bên cạnh cô cười hỏi.

Cô không để ý đến.

Cô ta lại nói tiếp: "Nếu tôi nói, việc nãy rồi cô làm căn bản là không biết tự lượng sức, cái gì gọi là vác đá đập chân mình bây giờ cô đã hiểu chưa? Kỳ thực, cô sớm nên hiểu, việc này về sau sẽ không còn có nữa."

Cố Bảo Bảo vẫn không nói, xoay người định đi.

"Cô định đi đâu?"

Trịnh Tâm Du lạnh giọng hỏi, "Ngoại trừ chỗ này, cô có thể đi tới chỗ nào, vừa rồi mọi người đều cho rằng cô sẽ là nữ hoàng vũ hội hôm nay, chẳng ngờ xoay người đã bị thay thế, cô bây giờ đi chẳng phải là mất mặt hay sao?"

Cố Bảo Bảo dừng lại, tuy mặt đầy nước mắt nhưng vẫn quay lại nhìn cô ta: "Tôi không cho rằng việc đấy có gì mà mất mặt. Quyền lựa chọn là ở anh ấy, anh ấy chọn ai là tự do của anh ấy."

"Đừng nói hào phóng như vậy!" Trịnh Tâm Du biến sắc, "Bây giờ chỉ có hai chúng ta, cô không phải giả vờ làm thánh mẫu. Cùng là phụ nữ, tôi không tin cô lại không đố kị, oán hận gì cả!"

Cố Bảo Bảo lắc đầu, cảm giác mình thực sự không có tiếng nói chung với cô ta, xoay người lại đi.

"Cô đứng lại!"

Cô ta hung dữ quát lên, đi lên trước đẩy Cố Bảo Bảo ra chỗ lan can: "Cố Bảo Bảo, cô nói đi, cô thừa nhận đi, cô đố kị sắp điên, cô hận anh ta muốn chết!"

Lực đẩy của cô ta quá lớn, Cố Bảo Bảo phải chật vật bấu víu vào lan can mới không bị ngã, "Cô điên rồi!"

Cô hét lên với Trịnh Tâm Du, mắt nhìn xuống, bên dưới là sóng biển cuồn cuộn.

Đó là do du thuyển chuyển động, chân vịt vận hành nhanh như gió khuấy lên hoa sóng.

"Tôi điên?" Trịnh Tâm Du cười nhạt, "Tôi nghĩ tôi điên rồi, vì cô tôi mới điên, tôi bị cô ép điên! Cô phải trả giá lớn cho hành động đó!"

"Tôi trả giá cái gì"

Còn chưa nói hết thì cô đã thấy Trịnh Tâm Du hung ác lao tới.

Cô muốn tránh mà lại bị Trịnh Tâm Du đẩy mạnh.

Cô chỉ có thể vịn lan can tránh từng bước, quát lên bảo cô ta ngưng lại, "Trịnh Tâm Du, cô đừng có"

Đúng lúc này, chiếc giày cao gót bị trượt, cả người cô ta ngã ra khỏi lan can.

"A!" Cố Bảo Bảo kinh hãi, vội giữ chặt tay cô ta.

Trịnh Tâm Du từ chối ý tốt của cô, hai tay tùy tiện gạt một cái, lại không biết lực đẩy của mình là ra bên ngoài, chỉ nháy mắt, Cố Bảo Bảo không còn thấy đâu nữa.

"Tùm!"

Tiếng nước vang lên thật lớn, cô ta hoảng sợ quay lại nhìn bọt nước văng lên.

"Bảo Bảo!" Thân Văn Hạo lao tới nhưng vẫn chậm một bước.

Bầu trời đêm yên ắng lại, anh chỉ còn nghe được tiếng cánh quạt ăn thịt người kia truyền tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.