Trách Em Thật Quá Xinh

Chương 20: Khi nào con mới có em gái?




Cố Bảo Bảo thì thào trong miệng: "A Diệp..."

Anh ấy sao lại ở đây?

Cổ Tín Dương cũng cảm thấy kỳ quái, "Thế nào, không phải Mục Tư Viễn tới ư?"

Anh ta một tay túm tóc Cố Bảo Bảo, tay kia cầm con dao chỉ vào thái dương cô, bước tiến lên, quát Công Tôn Diệp: "Cút ngay!"

Công Tôn Diệp nhìn anh ta chằm chằm, "Anh đừng giãy dụa nữa, cảnh sát đã tới rồi, cánh cửa anh khóa sẽ lập tức bị mở ra ngay, anh không còn đường trốn nữa đâu!"

Nghe vậy, Cố Bảo Bảo có chút nóng nảy, "Cổ Tín Dương, anh mau chạy đi, cảnh sát tới rồi thì không chạy được nữa đâu!"

"Cô im ngay!"

Cổ Tín Dương quay ra nhìn cô, "Cô nghĩ cô nói vậy là tôi sẽ thả cô sao?"

Tuy là thế nhưng anh ta lại nhìn ra được sự lo lắng không hề giả bộ trong mắt cô.

"Cổ Tín Dương, anh mãi là chú của Nhạc Nhạc." Cô nói, "Nhạc Nhạc bây giờ không hiểu cái gì cả, tôi có thể lừa nó. Nhưng nếu anh bị bắt, lớn lên Nhạc Nhạc sẽ hiểu tất cả mọi chuyện hôm nay, tôi không muốn trong lòng nó có bóng ma. Anh mau đi đi, tôi sẽ không nói gì hết, anh yên tâm!"

Lời cô đúng lý hợp tình, có lẽ thiếu chút nữa là Cổ Tín Dương sẽ dao động.

Nhưng sự nôn nóng sốt ruột khiến Công Tôn Diệp hiển nhiên không hiểu được ý đồ của cô, "Bảo Bảo, em đừng nói nữa."

Anh cắt ngang lời cô, "Người như thế, dù em có nói gì thì anh ta cũng không mềm lòng đâu!"

Tiếng anh như lời cảnh tỉnh đánh thức Cổ Tín Dương.

Bây giờ người biết mọi chuyện không chỉ có Cố Bảo Bảo, sao anh ta có thể tin lời cô được!

"Quỷ tha ma bắt!" Anh ta quát lên, mũi dao nhọn đè lên da, Cố Bảo Bảo bị đau nhíu mày.

"Cút ngay!" Anh ta hét, chỉ cần cổ tay anh ta thêm chút sức là mũi dao sẽ trượt xuống gò má Cố Bảo Bảo, Công Tôn Diệp thấy như tim mình sắp bị cắt làm hai.

Cho nên, anh cơ hồ ôm tâm lý muốn chết xông tới...

Sức anh lớn lại đúng mục tiêu, lao về phía Cổ Tín Dương đẩy anh ta ngã xuống đất.

Nhưng mũi đao của Cổ Tín Dương lại cứa vào đầu vai anh, máu tươi chảy ra thấm đẫm áo ngoài.

"A Diệp..." Cố Bảo Bảo luống cuống.

"Đi mau! Dẫn Nhạc Nhạc đi đi!" Công Tôn Diệp lớn tiếng thúc giục, "Cảnh sát sắp tới rồi, em chạy mau."

Cố Bảo Bảo nhìn anh, lại nhìn Nhạc Nhạc, tình cảm bảo cô nên dẫn Nhạc Nhạc đi ngay, lý trí lại kiềm hãm bước chân cô, cô không thể bỏ mặc Công Tôn Diệp như vậy được!

Công Tôn Diệp biết rõ tâm tư của cô, sốt ruột hô to, "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc, mau đi với mẹ, mau lên!"

Cổ Tín Dương giãy dụa rất mạnh, vai anh lại bị thương nên không địch lại được anh ta.

Nhạc Nhạc nghe hiểu, vội vã nắm tay mẹ đi ra ngoài.

Cố Bảo Bảo đi được hai bước rồi không đi được nữa, quay lại cầm cái ghế kia muốn đánh ngất Cổ Tín Dương.

Song, cái tay cầm dao của Cổ Tín Dương thoát ra được, cứa thêm một nhát khác lên vai Công Tôn Diệp.

Máu tươi bắn ra, cơn đau lấy đi hết sức lực từ cánh tay Công Tôn Diệp, Cổ Tín Dương liền đẩy anh ra, xông tới bắt Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc vội vàng chạy, Cố Bảo Bảo cầm ghế đập anh ta thì anh ta lại dùng tay bắt được, đẩy một cái khiến Cố Bảo Bảo ngã "rầm".

Mẹ!

Nhạc Nhạc chạy ra cửa thấy vậy lại chạy trở về.

Cô cuống cuồng hô, "Nhạc Nhạc chạy đi, Nhạc Nhạc chạy đi, đừng quay lại..."

Không còn kịp rồi, Cổ Tín Dương đang chạy tới gần Nhạc Nhạc, cô khẩn trương, trong lòng không còn suy xét được gì nữa, chỉ biết không thể để anh ta bắt Nhạc Nhạc được, tuyệt đối không thể để anh ta bắt được thằng bé!

Niềm tin này đã đưa đến cho cô can đảm và sức mạnh vô cùng, khó tin đến mức đã vọt lên trước Cổ Tín Dương, ôm chặt Nhạc Nhạc vào lòng.

Khóe mắt trông thấy con dao trong tay anh ta cũng đang hạ xuống.

Cô không tránh được chỗ nào, chỉ biết nhắm chặt mắt lại, miễn là không làm Nhạc Nhạc bị thương, miễn là Nhạc Nhạc không bị thương là tốt rồi!

Sau đó, cô nghe tiếng lưỡi dao cắt vào da, nhưng không hề thấy đau.

Cô ngạc nhiên mở mắt ra, sửng sốt.

Hóa ra là A Diệp, anh đã nhận nhát dao ấy thay cô, trên cánh tay vẽ nên một vết cắt thật sâu.

"Đi mau! Đi mau!"

Công Tôn Diệp hét lớn, niềm tin muốn bảo vệ cô cũng đưa đến cho anh sức mạnh to lớn, cơn đau trên vai và cánh tay thì coi là gì?

Sự an toàn của cô ấy mới là quan trọng nhất.

Vì vậy, dù bị thương ở tay nhưng anh cũng ngăn Cổ Tín Dương lại được, giúp cô có đủ thời gian chạy trốn.

Cố Bảo Bảo rưng rưng nhìn anh, vì Nhạc Nhạc, cuối cùng cô không đành lòng quay người chạy đi.

Thấy cô thật sự chạy, Cổ Tín Dương hung ác giơ dao lên, "Đừng trách tôi!"

Dứt lời nhưng lại không thấy chém dao xuống, bởi vì Mục Tư Viễn như từ trên trời giáng xuống, đứng ngay bên cạnh, giữ chặt cổ tay anh ta.

"Anh...!"

Anh ta hoảng sợ, hai người đó cùng ở đây, anh ta đã hiểu mình không trốn thoát được nữa.

Mục Tư Viễn đẩy anh ta ra sau, nói khẽ với Công Tôn Diệp: "Cảnh sát sẽ lập tức tới ngay, anh đưa hai mẹ con họ đi mau, tôi sẽ trừng trị anh ta!"

Công Tôn Diệp gật đầu, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lúc này Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc đã chạy đến cầu thang,dĐ!L#QĐôn tay cô bị thương, ôm Nhạc Nhạc không thể chạy nhanh được, mồ hôi túa ra.

"Bảo Bảo!"

Bỗng nghe được tiếng Công Tôn Diệp, cô ngạc nhiên quay lại, nước mắt ngã nhào: "A Diệp, anh..."

Cô hoảng hốt nhìn ra phía sau anh, kỳ quái là không thấy Cổ Tín Dương đuổi theo.

"Không sao rồi." Công Tôn Diệp ôm lấy Nhạc Nhạc, kéo cô đi tiếp, "Cảnh sát tới rồi, chúng ta đi trước, lát nữa rồi nói!"

Nhạc Nhạc gục đầu trên vai anh, mắt nhìn phía sau lưng anh.

Bất chợt bé trông thấy một bóng dáng quen thuộc ở khúc quanh của hành lang.

Là ba thối!

Bé vội vàng vươn tay ra, miệng mở to, muốn kêu thành tiếng, muốn nói với mẹ ba cũng ở đây!

Nhưng làm thế nào bé cũng không phát ra tiếng được!

Gương mặt nhỏ nhắn gấp gáp nhăn nhó lại như sắp khóc thì thấy ba mỉm cười với bé, lắc đầu.

Ba đang nói là không có việc gì sao?

Công Tôn Diệp chạy rất nhanh, qua ngã rẽ làm bé không thấy ba được nữa.

Bảo Bảo, Nhạc Nhạc, hai mẹ con không sao là tốt rồi!

Hai người nhất định rất sợ phải không, xin lỗi vì anh không thể chạy đến bên hai mẹ con đầu tiên, bởi vì anh phải giải quyết những tai họa về sau trước đã!

Anh quay trở lại nhà kho, Cổ Tín Dương bị anh dùng áo khoác cột vào ghế.

Thấy anh vào, Cổ Tín Dương cũng không hoảng hốt, chỉ cười lạnh lùng mà đau khổ: "Thật không ngờ, lần nào tôi cũng thua anh!"

Mục Tư Viễn không lên tiếng, anh ta nghi ngờ hỏi: "Làm sao anh biết tôi ở đây?"

Mục Tư Viễn cười nhạt, chỉ tay vào cánh cửa bị đập vỡ: "Vừa rồi trong phòng làm việc tôi trông thấy cửa sổ này rồi nghe được tiếng kêu cứu của cô ấy, tôi không có chứng cớ nhưng tôi khẳng định cô ấy ở đây. Anh có tin không?"

"Tôi không tin!"

Anh ta cười khan, "Tôi ở bên ngoài hành lang cũng không nghe được tiếng kêu cứu của cô ta, nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ tôi mới vào..."

Rồi không biết nghĩ đến cái gì, anh ta im lặng một lúc rồi ngẩng lên: "Tôi tin, tôi tin."

"Anh tin?"

Anh ta gật đầu, "Đã từng có một cô gái, cách xa tôi 300 cây số, tôi nghe thấy tiếng cô ấy gọi tôi, cô ấy nói cô ấy rất đau, cô ấy sắp sinh. Tôi lái xe cả đêm, cô ấy thực sự đã sinh, sinh cho tôi một thằng nhóc mập mạp. Nhưng..."

Anh ta căm hận nhìn Mục Tư Viễn: "Nhưng anh lại buộc tôi giết nó, anh cũng ép người phụ nữ của tôi bỏ tôi đi, tôi hận anh, Mục Tư Viễn, tôi hận anh!"

Mục Tư Viễn vẫn không nói gì, anh chỉ lấy điện thoại ra, bấm số sau đó đặt bên tai Cổ Tín Dương.

Điện thoại kêu lên mấy tiếng tút tút rồi có người nhận, giọng nữ quen thuộc mà xa lạ vang lên: "Alo?"

Cổ Tín Dương sửng sốt, không nói ra được một lời.

Cô gái kia lại "alo" lần nữa rồi im lặng, sau đó nói: "Tín Dương, là anh sao? Là anh sao?"

Đôi môi Cổ Tín Dương run rẩy, "... Phải..."

Cô gái kia cười, "Thật là anh, đã lâu không gặp, Tư Viễn nói anh sẽ đến Nam Phi, tối nay bay đúng không?"

Ánh mắt anh ta dần ảm đạm, "... Phải..."

Ban đầu là vậy, nhưng bây giờ có lẽ anh ta không đi được nữa.

Cô gái kia cười, "Vậy anh mau tới nhé, Thiên Dương cũng đang chờ anh đó."

Nghe vậy, cả người Cổ Tín Dương chấn động, trong đầu anh ta ong ong, một giọng nói không giống anh ta hỏi: "Em nói cái gì?"

"Em nói Thiên Dương đang chờ anh đó. Bây giờ nó đi học rồi." Cô gái kia nói tiếp, giọng nói nghẹn ngào: dĐ!L#QĐôn"Chờ anh đến là có thể gặp được nó rồi, nó rất giống anh!"

Cổ Tín Dương lắc đầu, khó tin với những gì mình nghe được. Mục Tư Viễn vào lúc này lại tắt máy.

Anh ta ngẩng đầu lên, "Rốt cuộc là thế nào?"

"Vẫn chưa rõ sao?"

Mục Tư Viễn nhướn mày, "Con anh còn sống, sống rất tốt. Nó năm nay năm tuổi rồi, nó cũng giống Nhạc Nhạc, sống cùng với mẹ, giờ đang đi học nhà trẻ ở Nam Phi!"

"Không..."

Anh ta không thể tin được, anh ta vẫn nhớ, rõ ràng đã chính tay bóp cổ con trai mình, sau đó...

Sau đó thì hôn mê bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, mẹ con họ đã đi, Mục Tư Viễn nói, tro cốt đứa trẻ đã được mẹ nó đưa đi rồi!

Mục Tư Viễn thở dài, "Nếu lúc đó tôi không đánh ngất anh, có lẽ con trai anh thực sự đã chết rồi."

"Anh...!" Anh ta đột nhiên hiểu rõ, "Nhiều năm qua, vì sao anh không nói cho tôi?"

"Anh không phải vẫn muốn báo thù sao? Mối thù của anh còn chưa báo xong, nói cho anh chuyện này để làm gì?"

"Anh..." Anh ta muốn nói, nếu anh không ép tôi hại chết con trai tôi, tôi sẽ báo thù sao?

Nhưng đối mắt với ánh mắt của Mục Tư Viễn, anh ta nói không ra lời, anh ta thực sự vì con trai mới nhắm vào Mục Tư Viễn như thế ư?

Không, không phải, anh ta chỉ bởi vì không cam lòng mà thôi.

Anh ta không cam lòng với việc trong người có dòng máu của Mục Thị mà lại không lấy được một cắc từ Mục Thị!

"Bây giờ tôi nói mọi chuyện ra với anh, chỉ hi vọng anh đừng làm thương tổn tới người phụ nữ của tôi và con tôi." Mục Tư Viễn quay đi, "Còn về tiền của Mục Thị, anh có bản lãnh thì sau này hãy quay về cướp lại!"

Nói xong anh đi ra ngoài.

Bên ngoài cao ốc mơ hồ vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

***

Nhiều chú cảnh sát quá đi!

Nhạc Nhạc mở to mắt, còn cả cô bác sĩ và chị y tá nữa kìa!

Bọn họ cũng không đến để ôm bé mà ngược lại băng bó vết thương cho chú Công Tôn với mẹ.

Thế nhưng, bé thỉnh thoảng lại nhìn cánh cửa cao ốc, sao ba còn chưa đi xuống?

Ba ở trên đó để đối phó với chú hư ấy sao?

Ba liệu có đánh nhau với chú ấy không nhỉ?

Bé thở dài, có chút lo lắng cho ba thối!

Quay lại, bé nhìn mẹ, cũng thấy mẹ nhìn tới nhìn lui đám đông, mẹ đang tìm ai à?

Có phải là tìm ba không?

Anh có đến không? Anh có phát hiện ra cô với Nhạc Nhạc đã biến mất rồi không?

Ánh mắt tìm kiếm một vòng rồi lại thất vọng thu về, anh không có tới.

Cho dù nhận được tin tức, Mục Thị xảy ra chuyện lớn vậy thì anh cũng không thể nhanh chóng tới nơi này!

"Anh kiên nhẫn một chút, tôi phải dùng cồn rửa vết thương, khẩn cấp cầm máu cho anh!"

Tiếng y tá đánh thức cô, quay ra nhìn lại, phần áo chỗ bị thương của Công Tôn Diệp đã bị xé ra, vết cắt vẫn còn đang chảy máu.

Cô nhìn mà lòng đau đớn, xúc động lại áy náy đến rơi lệ.

Công Tôn Diệp cười với cô, "Đừng khóc, không đau mà..."

Còn chưa nói xong, cồn được bôi lên, anh nghiến răng, khuôn mặt tuấn tú vì quá đau và nhẫn nại mà co quắp lại.

Còn nói không đau!

Cố Bảo Bảo không nhịn được lại gần cầm tay anh.

Cô cũng không thể làm gì cho anh được, chỉ có thể cầm tay anh, hi vọng có thể mang lại chút ấm áp cho anh.

Mục Tư Viễn đi xuống liền trông thấy cảnh đó.

Lo lắng trong lòng đã vơi đi, thay vào đó cơn ghen tuông trỗi dậy, anh tái mặt, ôm lấy Nhạc Nhạc.

Hơi thở quen thuộc vọt tới, cô quay lại nhìn anh, đứng bật dậy.

Đôi mắt anh đỏ bừng, trên trán túa ra rất nhiều mồ hôi, quần áo cũng nhăn nhó, trên tay còn có... Vết máu.

Cô sửng sốt, "Anh... Anh làm sao vậy?"

Cô ấy cuối cùng đã thấy anh sao? Anh còn tưởng mình là người vô hình cơ đấy!

"Không cần em quan tâm!" Anh lại giống như một đứa trẻ làm nũng.

Lại không biết câu nói này chạm đến vết sẹo trong lòng cô, cả người cô run rẩy.

Đúng rồi, anh hoàn toàn không cần cô, cô cũng đã nói sẽ quên anh, không quấy rầy anh nữa.

"Cô Cố, cô cũng mau qua đây xử lý vết thương đi."

Lúc này, y tá gọi cô lại, cô liền gật đầu, xoay người đi theo y tá.

Nhạc Nhạc đánh anh một cái, sao ba lại nói với mẹ như thế!

Ba thối không biết là tối qua lúc mẹ khóc đã gọi tên ba sao?

Mục Tư Viễn cười, hôn bé, "Nhạc Nhạc có sợ không? Có dũng cảm không?"

Nhạc Nhạc gật đầu, quơ quơ cánh tay, bé rất dũng cảm đấy nhé! Bé còn cầm ghế đánh chú hư kia nữa đó!

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của con,dĐ!L#QĐôn khóe mắt Mục Tư Viễn ươn ướt, may người đó là Cổ Tín Dương anh còn đối phó được, chứ nếu là kẻ khác thì...

Anh không dám nghĩ nữa, "Ba lo cho Nhạc Nhạc lắm, Nhạc Nhạc hôn ba có được không?"

Nhạc Nhạc ôm ghì lấy cổ anh, hôn thật mạnh lên mặt anh.

Sau đó bé chỉ phía mẹ, ý bảo ba cũng đi hôn mẹ đi.

Mục Tư Viễn cười, đột nhiên đầu choáng váng, anh vội vàng ổn định bước chân, có lẽ do tối qua dầm mưa nên đã bị cảm.

"Mục tổng." Thư ký chủ nhiệm đi tới bên cạnh anh, "Mọi việc đều thuận lợi chứ?"

Anh gật đầu, lại cảm thấy choáng váng, vội đưa Nhạc Nhạc cho cô ôm, còn mình thì nhìn theo hướng Cố Bảo Bảo.

Đúng vậy, anh nghe theo Nhạc Nhạc, phải đi hôn bé con của anh một cái.

Đi hai bước thì lại thấy y tá đưa cô lên xe cứu thương, chuẩn bị đóng cửa.

Anh nóng nảy đi nhanh hơn, cơn chóng mặt càng nhiều, anh đành phải đứng lại ổn định lại bước chân mới đi tiếp được.

Xuyên qua đám đông cảnh sát đi tới đi lui, hình như cô trông thấy anh đang đi tới bên này, cô khẽ ngẩng lên, muốn nhìn rõ hơn thì có hai anh cảnh sát đi lên xe.

"Cô Cố." Một người trong đó nói với cô: "Chúng tôi sẽ theo cô tới bệnh viện, có một vài vấn đề muốn hỏi cô."

Anh cảnh sát kia hỏi: "Đứa bé ở cùng với cô là con trai cô phải không?"

Cô nhìn bọn họ vội lắc đầu, "Hai anh cảnh sát, con tôi nó... Nó không biết nói, hai anh... Hai anh hỏi tôi là được."

Trong lúc nói chuyện cửa đã đóng lại, lái xe khởi động xe.

Cô muốn nhìn Mục Tư Viễn đâu, ánh mắt lại bị che khuất.

"Bảo Bảo..."

Anh gấp gáp đuổi theo, được hai bước thì trước mắt tối sầm, cả người không cầm cự nổi nữa mà ngã xuống.

"Mục tổng!"

Theo tiếng thét chói tai của thư ký chủ nhiệm, mọi người chen chúc tới đỡ anh, nhưng chiếc xe cứu thương đã đi khuất vào ngã rẽ, Cố Bảo Bảo không nhìn thấy được cảnh đó.

Trên xe cứu thương, vết thương của Công Tôn Diệp tuy đã được xử lý qua nhưng vẫn phải đến bệnh viện khâu lại.

Nhìn cảnh sát ở bên cạnh, cô nhích lại gần Công Tôn Diệp, nhỏ giọng hỏi: "A Diệp, thư ưu tiên chuyển nhượng cổ phần là gì vậy?"

Công Tôn Diệp không hiểu sao cô lại hỏi thế, nhưng vẫn nói cho cô biết: "Không có giá trị gì cả. Trừ phi có người chuyển nhượng cổ phần, anh ta có thể được ưu tiên mua, nhưng giá cả vẫn không thay đổi."

Suy nghĩ một lúc anh lại nói: "Nếu người đó là cổ đông thì không cần thư ưu tiên gì cũng có thể được ưu tiên cổ phần."

Cố Bảo Bảo gật đầu, hình như đã hiểu ra tại sao Cổ Tín Dương lại bắt cô ký tên.

Có lẽ anh ta chỉ muốn mình nhận được quyền lợi của cổ đông ở Mục Thị, bởi vì trước đó anh ta là Phó tổng giám đốc, còn là Phó tổng giám đốc không có vốn chủ sở hữu duy nhất.

Con anh ta đã chết, mẹ của đứa bé cũng bỏ anh ta, anh ta muốn có được cổ phần của Mục Thị, có lẽ là muốn chứng minh với chú Mục, anh ta cũng có thể làm được tốt?!

Hẳn do sự đồng tình trong nội tâm cô tác quái, cô lại cảm giác kỳ thực anh ta cũng rất đáng thương.

Nếu anh ta vì việc bắt cóc và vơ vét tài sản mà bị bắt...

Cô thở dài nặng nề, cô thực sự không muốn thấy anh ta như vậy!

"Bảo Bảo." Công Tôn Diệp nhìn cô, "Đang nghĩ gì vậy?"

Cô lắc đầu, "A Diệp, anh sao lại đến Mục Thị? Còn phát hiện em bị nhốt trong nhà kho nữa?"

Anh cười, "Ý trời đó! Anh đứng ở trên sân thượng tầng trên cùng lại đúng lúc nghe được tiếng đập vỡ cửa sổ của em nên chạy tới, không ngờ em thật sự có trong đó!"

Thật là đúng lúc!

Cô cũng thấy vô cùng ngạc nhiên, lại hỏi, "Anh ta nói đường đi lên đã bị chặn rồi mà, sao anh lên được?"

Anh cười, "Việc này sao, không thể nói được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.