-- Ra ngoài từ chiều với Công Tôn Diệp --
Từng từ như quả đấm đánh thật mạnh vào tai, anh ngơ ngác, hai tay vô lực thõng xuống, chiếc nhẫn rơi xuống trong màn mưa.
Cô ấy thật sự không đi, cô ấy tắt máy là vì không muốn bị quấy rầy.
Lần này, cô ấy đã thật sự quyết định rời khỏi.
Anh ngơ ngác cúi xuống nhìn ánh sáng phản xạ lại từ chiếc nhẫn trong mưa, chậm rãi ngồi xuống cầm nó lên nắm chặt trong tay.
Ngày 19 tháng 8 trời trong xanh
Tôi có thể cảm nhận cục cưng trong bụng càng ngày nghịch ngợm, chúng thường hay đạp tôi, một chút cũng không ngoan.
Có lẽ hai đứa nó đang đánh lộn trong đó cũng nên.
Hôm nay đến bệnh viện kiểm tra, một bà mẹ mới sinh được một cặp song
sinh nói với tôi, bọn nhỏ sẽ đánh lộn tranh nhau xem ai được làm anh ở
trong bụng đấy!
Nói đến con mình, nụ cười trên môi cô ấy càng rạng ngời, tản mát ra khắp người như ánh sáng từ Đức Mẹ Maria.
Tuy tôi cũng có một cặp song sinh, nhưng tôi vẫn thật hâm mộ cô ấy.
Hâm mộ cô ấy khi sinh con còn có chồng bên cạnh, có người thân chăm sóc.
Còn tôi, trừ bản thân tôi ra, trừ A Diệp luôn sẵn lòng giúp đỡ thì không có ai cả.
Càng khiến tôi áy náy khôn tả ấy là, sau khi tôi sinh chúng ra sẽ phải chia tách chúng.
Tôi làm vậy có phải là quá tàn nhẫn?
Rời khỏi anh như việc phải móc trái tim đang đập thình thịch ra. Nếu
không có đứa bé, nhất định ngay cả dũng khí tiếp tục sống tôi cũng không
có.
Cho nên, hai cục cưng của mẹ, các con nhất định phải tha thứ cho mẹ.
Mẹ thực sự rất đau, mẹ cần có các con bên cạnh, bằng không mẹ thực sự không sống nổi nữa.
...
Bảo Bảo, cảm giác đau đớn đó là ra sao? Rốt cuộc em đã phải chịu bao nhiêu đau đớn như thế?
Có phải cũng như bây giờ, khi anh ý thức được rằng mình có thể đã mất em, cảm giác bỗng dưng ập tới ấy?
Cảm giác ấy, như một cây rìu chặt đôi trái tim anh...
Nhìn anh quỳ dưới đất, mẹ Cố thực sự không nhịn nổi, đẩy ba Cố ra rồi vội vàng chạy xuống.
"Thiếu gia Tư Viễn, thiếu gia Tư Viễn..."
Một tay bà mở ô, tay kia đẩy vai anh, "Thiếu gia Tư Viễn, cậu mau đứng dậy, ngồi đây cậu sẽ ốm mất."
Nghe tiếng, Mục Tư Viễn quay ra nhìn bà, cặp mắt vằn đầy tơ máu khiến bà phải lui lại sau.
"Thiếu gia Tư Viễn, cậu... Cậu làm sao vậy?"
Anh làm sao ư?
Anh lắc đầu, chính anh cũng không biết mình làm sao, không biết tại sao mình lại có cảm giác ấy.
Đau đớn từ lòng bàn tay truyền lên não, anh mở tay ra xem, máu hòa với nước mưa nhuộm đỏ bàn tay.
Mẹ Cố kinh hô, "Thiếu gia Tư Viễn, cậu bị thương rồi? Mau, mau cùng tôi vào nhà."
Anh không động đậy, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn kim cương, anh nắm rất chặt
cho nên góc cạnh của viên kim cương đã đâm vào lòng bàn tay.
Nhưng cơn đau ấy chẳng thể so sánh được với nỗi đau dâng trào trong tim, thật sự không là gì cả.
"Không cần đâu ạ."
Giọng anh như có như không trả lời, đứng dậy khẽ đẩy tay mẹ Cố ra, sau đó không nói một lời lẩn vào trong làn mưa.
***
Vừa rồi trong xe bịt kín vải đen cho nên bây giờ Cố Bảo Bảo không biết mình đang ở nơi nào.
Ánh sáng leo lắt, cửa sổ cao lại hẹp, trông nơi này như một nhà kho.
Cô nghe tiếng mưa rơi không ngừng va đập vào cửa sổ và bức tường, lại
không có tiếng mưa rơi xuống đất nên cô đoán mình hẳn đang ở trên tầng
rất cao.
Còn đang suy xét, Nhạc Nhạc ngủ trong lòng cô tỉnh lại, nhìn cảnh xa lạ trước mặt, bé sợ hãi nắm chặt ống tay áo của mẹ.
"Đừng sợ, Nhạc Nhạc."
Cô cầm lấy chai nước Cổ Tín Dương mới mang tới, cho bé uống một chút, ôn
nhu nói: "Chú chỉ đưa chúng ta đi chơi thôi, không cần phải sợ."
Mặc dù không biết Cổ Tín Dương muốn làm gì, cô chỉ hy vọng điều đó sẽ không để lại ám ảnh trong lòng Nhạc Nhạc.
Uống nước xong, cô cho Nhạc Nhạc ăn chút bánh, sau đó dỗ bé: "Nhạc Nhạc, bây giờ khuya rồi, con ngủ một giấc nhé?"
Nhạc Nhạc nhìn cô, mẹ kỳ quái thật đó, con không phải vừa mới ngủ dậy sao?
Bé lắc đầu, muốn đứng dậy.
Cố Bảo Bảo cuống quít ôm chặt bé, "Không ngủ cũng được, nhưng không được chạy loạn đâu."
Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, Cổ Tín Dương đi vào.
Chú thối!
Nhạc Nhạc trừng mắt lên với anh ta, úp mặt vào ngực mẹ, không muốn nhìn anh ta.
Cổ Tín Dương hơi sững sờ, không khỏi cười lạnh. "Bản lĩnh giả tạo của
Mục Tư Viễn đứng hạng nhất, con hắn quả nhiên cũng không thua kém!"
Anh ta không thể không hoài nghi, sự yêu thích trước kia của Nhạc Nhạc
dành cho anh ta có phải là do Mục Tư Viễn và Cố Bảo Bảo xúi giục cố tình
bày ra không.
"Đừng có nói như thế trước mặt trẻ con." Cố Bảo Bảo cau mày.
"Cố Bảo Bảo, cô cũng đừng có giả vờ trước mặt tôi!"
Cổ Tín Dương kéo một cái ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn cô độc địa: "Vốn
là bây giờ tôi phải thu dọn hành lý, ngoan ngoãn bị Mục Tư Viễn điều đến
châu Phi rồi, ông trời đúng là có mắt, để tôi không phải chịu uất ức
như thế mà đi. Cố Bảo Bảo, có phải cô cảm thấy rất thất vọng không?"
Nói xong anh ta nhếch miệng đầy đắc ý rồi lại cười lạnh lùng.
"Đi châu Phi?" Cô nghi hoặc, "Sao anh phải đi châu Phi?"
Cổ Tín Dương cười khan, "Cô còn giả vờ? Cô cứ giả vờ đi, giả vờ thỏa
thích, dù sao lúc này thứ tôi không có được, các người cũng đừng mong
được sung sướng."
Cố Bảo Bảo cẩn thận suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh ta, dần tỉnh táo
lại, "Anh đưa chúng tôi tới đây là muốn uy hiếp Mục Tư Viễn sao?"
Anh ta không nói gì, coi như thừa nhận.
Trong lòng cô cười cay đắng, nếu Nhạc Nhạc không bị anh ta bắt cùng, cô không có gì để lo lắng cả.
Bởi cô tự biết mình chẳng có sức nặng đến mức bị người ta dùng để uy hiếp anh.
Nhưng bây giờ Nhạc Nhạc ở bên cạnh, cô nhất định phải bảo đảm an toàn của Nhạc Nhạc.
Vì vậy cô ngước mắt lên, trấn tĩnh nhìn anh ta: "Anh biết không, vừa rồi
tôi ở công viên chính là để chờ gặp Mục Tư Viễn, về sau anh ấy không
thấy tôi, nói không chừng đã hoài nghi rồi."
Kỳ thực lời này đến cô cũng không tin, nhưng cô cố gắng ra vẻ như nắm chắc, như vậy sự chân thật sẽ lớn hơn.
"Tôi biết!"
Anh ta nói, "Tôi biết cô chờ Mục Tư Viễn, bằng không sao tôi lại tìm cô
đúng lúc như thế! Nhưng tôi không vội, tôi phải để hắn ta phải sốt ruột
trước!"
Cố Bảo Bảo hơi sững sờ, "Sao anh... lại biết?"
Anh ta âm thầm cười lạnh, đúng rồi, có lẽ cô ta còn chưa biết Mục Tư Viễn gọi cô ta ra công viên để cầu hôn cô ta đâu!
Cô ta rất yêu Mục Tư Viễn, nếu biết rồi thì sẽ rất vui mừng!
Chẳng qua, anh ta sao có thể để bọn họ vui được sao?
Không thể nào, tuyệt đối không thể.
"Cố Bảo Bảo." Anh ta thình lình hỏi, "Nếu Mục Tư Viễn cầu hôn cô, cô có đồng ý không?"
Cô lấy làm lạ như nghe được người si nói mộng vậy, cảm thấy rất hoang đường.
Nhưng nếu bây giờ cô phủi sạch quan hệ với Mục Tư Viễn, anh ta nhất định sẽ chuyển mục tiêu sang Nhạc Nhạc!
Thế là cô miễn cưỡng mỉm cười, "Tôi đương nhiên sẽ đồng ý, anh cũng biết là tôi luôn chờ đợi ngày đó."
"Vậy thì thật xin lỗi." Anh ta lạnh lùng nói ra từng từ, "Tôi không thể
không để hi vọng của cô tan biến. Nếu tôi đưa ra yêu cầu mà Mục Tư Viễn
không đồng ý, tôi đành phải đưa cô và Nhạc Nhạc tới châu Phi, để hắn ta
cũng phải nếm thử tư vị khi người phụ nữ và con trai hắn không có ở bên
cạnh thế nào!"
Để hắn - cũng phải - nếm thử?!
Anh ta nói vậy là vì anh ta thường xuyên nhớ tới người phụ nữ và đứa con của anh ta sao?
Ý nghĩ này làm sự sợ hãi dần rút bớt đi, nhớ lại vẻ mặt thống khổ lúc anh ta nhắc tới đứa con.
Nhớ lại sau khi anh ta bại dưới tay Tư Viễn trong cuộc họp cổ đông, một
mình ở quầy bar mua say, cô thực sự không cách nào ghét anh ta được.
"Anh... Cần gì phải làm vậy?" Cô ngẩng lên nhìn anh ta, "Nói thế nào thì Tư Viễn cũng là anh họ của anh, anh ấy..."
Lời cô nói như đạp lên nỗi đau thầm kín nhất của anh ta, sắc mặt anh ta
trở nên hung ác, "Cô im ngay! Tôi không có người anh họ như thế, tôi
cũng không có người cậu như thế!"
Lúc anh ta nói, cô lại thấy được sự đau đớn không bao giờ quên sâu trong mắt anh ta.
Cô sửng sốt, mới hiểu được rằng giữa anh ta và Tư Viễn thật sự tồn tại mâu thuẫn không thể hóa giải.
Là cái gì đây?
Chẳng lẽ đúng như anh ta nói, Tư Viễn đã buộc anh ta bóp chết chính đứa con của mình?
Không, không đâu, cô tuyệt đối không tin.
"Anh..." Cô thử đoán, "Giữa anh và Tư Viễn có phải có sự hiểu lầm gì không?"
"Hiểu lầm?" Anh ta âm độc nhìn cô, "Hắn ta đuổi tận giết tuyệt tôi, vì
giữ lấy vị trí tổng giám đốc Mục Thị, buộc tôi phải tự tay giết chết con
trai mình..."
Mắt anh ta trợn to, cơn thịnh nộ bộc phát khiến mắt đỏ lên trông thật
đáng sợ, "Cố Bảo Bảo, cô có biết tư vị khi bóp cổ con trai mình thế nào
không? Cô biết không?"
Anh ta trông như nổi điên, Cố Bảo Bảo phải ôm sát Nhạc Nhạc, lặng lẽ lui về sau.
"Tôi biết rất rõ nó như thế nào!"
Cũng may anh ta không tiến lên, nhưng ánh mắt như con dao sắc bén khóa chặt Nhạc Nhạc trong ngực cô.
Cô sợ hãi, hận không thể thu nhỏ Nhạc Nhạc lại giấu vào túi sách, nhưng
Nhạc Nhạc chẳng những không phối hợp tránh đi mà còn giùng giằng.
"Nhạc Nhạc, đừng làm rộn, Nhạc..."
Còn chưa nói xong, Nhạc Nhạc đã trượt thoát khỏi tay cô, lao vào Cổ Tín Dương.
Cố Bảo Bảo nhất thời ngây dại, nhìn Nhạc Nhạc vươn tay ra ôm lấy anh ta,
khuôn mặt nhỏ cọ xát trong ngực anh ta giống như... An ủi cơn giận dữ
của anh ta vậy?!
Lẽ nào Nhạc Nhạc cũng nhìn ra được sự đau lòng ấy của anh ta?
Tâm tư phức tạp của cô bình tĩnh lại, trẻ con còn nhỏ không hiểu chuyện,
nhưng cô thì biết Cổ Tín Dương bây giờ đang bị sự căm phẫn lu mờ lý trí
không thể trêu vào!
Cô vội vã chạy đến muốn ôm lấy Nhạc Nhạc, ánh sáng lạnh lóe lên trong
mắt Cổ Tín Dương, sau khi đứng bật dậy thì một tay ôm Nhạc Nhạc, tay kia
đẩy cô ra.
Cô khẩn trương, "Anh trả con cho tôi, anh không thể làm vậy với một đứa bé được!"
"Tôi làm gì nó?" Anh ta lui tới tận cửa.
Cố Bảo Bảo sợ anh ta đưa Nhạc Nhạc ra ngoài, cô không thể để Nhạc Nhạc ra khỏi phạm vi tầm mắt của mình được.
"Anh hãy để nó ở với tôi, ở với tôi..." Cô cơ hồ khẩn cầu chạy lại.
"Đứng im đó!"
Anh ta quát, thình lình rút một con dao từ trong túi ra, ban đầu chĩa về
phía cô, sau đó thì đưa lưỡi dao lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc.
Cô lập tức quên cả hít thở, ngơ ngác nhìn, "Anh... Anh dừng tay!"
Anh ta cười nhạt, "Con trai tôi đã chết, con trai các người chẳng qua
chỉ có thêm vết sẹo trên mặt mà thôi, chẳng phải là rất lời hay sao?"
Nói xong anh ta giơ tay lên bổ xuống, nhưng tiếp đó Cố Bảo Bảo kinh hãi hét lên lao thẳng tới trước.
Đó gần như là bản năng bảo vệ con của người mẹ, ngay trong thời khắc
nguy hiểm nhất bộc lộ ra sức mạnh kinh người, cô đẩy anh ta ra, đoạt lại
Nhạc Nhạc.
Nhưng lưỡi dao sắc bén trong lúc xô xát không chút lưu tình cắt đứt áo cô, trên cánh tay để lại một vệt máu.
Đau quá!
Cô đè lại vết thương, vì sao lại trùng hợp như vậy?
Chỗ bị lưỡi dao chạm đến chính là miệng vết thương lúc cô ở du thuyền!
Miệng vết thương vất vả lắm mới khép lại giờ nứt ra, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống.
Mẹ!
Nhạc Nhạc cực kỳ đau lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ nhìn Cổ Tín Dương!
Bất chợt, bé lại vọt tới trước mặt Cổ Tín Dương, lần này không phải an ủi mà là quyền đấm cước đá cực kỳ tức giận.
Bé dùng hết sức lực của mình, nắm tay tuy nhỏ nhưng cũng làm người ta rất đau.
"Thằng quỷ, cút ngay!" Cổ Tín Dương tức giận mắng nhiếc.
Cố Bảo Bảo sợ anh ta lại làm tổn thương Nhạc Nhạc, nhịn đau kéo bé lại,
ôm thật chặt trong lòng, "Cổ Tín Dương, dĐ!L#QĐôn Nhạc Nhạc còn là đứa
bé, lại là cháu họ của anh, nếu anh làm hại đến nó, anh không bằng cả
cầm thú!"
Cổ Tín Dương không nói gì, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Nhạc Nhạc, một lúc sau xoay người đi ra ngoài.
Nghe tiếng khóa cửa, Cố Bảo Bảo thở phào nhẹ nhõm, tạm thời anh ta sẽ không làm thương tổn đến Nhạc Nhạc.
Cô từ từ ngồi xuống, lấy khăn tay mang theo bên người ra cầm máu.
Nhạc Nhạc ngồi ở một bên nhìn mẹ, nước mắt lăn xuống, bé cực kỳ đau lòng.
"Con trai ngốc của mẹ." Cô cười, "Mẹ là người lớn, không sợ đau."
Nhạc Nhạc lắc đầu, bé mới không tin!
Đều là bé không tốt, nếu vừa rồi bé không đi an ủi chú thối kia thì tốt rồi!
Cố Bảo Bảo biết bé tự trách mình, lau nước mắt đi cho bé, "Nhạc Nhạc là
đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành, chú chỉ vì tức giận nhất thời nên mới vậy
thôi, chờ khi chú nghĩ thông suốt rồi thì sẽ đối xử tốt với Nhạc Nhạc
như trước đây thôi. Nhạc Nhạc hiểu chưa?"
Bé không muốn chú thối đối tốt với bé, bé chỉ cần mẹ không chảy máu nữa!
Nước mắt càng tuôn ra mãnh liệt, bé ôm chặt lấy cổ mẹ.
"Nhạc Nhạc không khóc, không khóc nữa, ngoan nghe lời mẹ nhé được không?"
Cô nói, bản thân lại không nhịn được rơi nước mắt.
Cổ Tín Dương rốt cuộc là người thế nào, cô không biết, Nhạc Nhạc càng ở đây lâu thì càng nguy hiểm, cô nên làm gì bây giờ?
Anh Tư Viễn, em nên làm gì bây giờ?
Anh có phát hiện là em mất tích rồi không?
Anh có đi tìm em không? Có lo lắng cho em không?
Anh Tư Viễn, em không sao hết, thật sự không sao hết, anh mau tới dẫn Nhạc Nhạc đi có được không?
Có được không?
Chẳng bao lâu, Nhạc Nhạc khóc mệt rồi ngủ thiếp đi trong ngực cô.
Cô cởi áo khoác ra bọc lấy Nhạc Nhạc, đặt bé nằm lên mấy cái hòm, mình thì quan sát căn phòng.
Tuy là nhà kho nhưng ngoài trừ mấy cái hòm, một cái ghế ra thì không còn gì khác.
Cửa sổ thì cao, có đứng lên ghế cũng không nhìn ra được bên ngoài.
Cô lo lắng đi lòng vòng trong phòng, phát hiện biện pháp duy nhất là dùng ghế đập vỡ kính cầu cứu ra bên ngoài.
Nhưng bên ngoài là ở đâu?
Liệu có ai nhận được tín hiệu cầu cứu của cô không?
Hơn nữa bây giờ đã khuya, khả năng bên ngoài có người là rất nhỏ, cô chỉ có thể chờ đến hừng đông.
"Rầm!"
Thình lình cánh cửa bị đẩy ra, Cổ Tín Dương lạnh lùng nhìn cô: "Sao vậy, đang nghiên cứu xem làm thế nào chạy đi ư?"
Cô không nói gì, không muốn để anh ta nhận ra được cô vừa rồi đã nghĩ ra cách trốn thoát.
"Cô yên tâm." Anh ta vừa vào vừa nói, "Qua mấy tiếng nữa, tôi sẽ gọi
điện cho Mục Tư Viễn, chỉ cần hắn đồng ý với điều kiện của tôi, tôi lập
tức thả hai người."
Cô ngồi xuống cạnh Nhạc Nhạc hỏi: "Anh bắt cóc, vơ vét tài sản chẳng lẽ không sợ sao?"
"Sợ?" Anh ta cười, "Tôi có liên quan gì đâu thì sao phải sợ!"
Nói xong anh ta đặt hai tập tài liệu lên ghế, "Nhưng mà, nếu cô muốn
được bình an trước khi được Mục Tư Viễn cứu thì hãy ký vào đây."
Tài liệu?
Cô ngờ vực, "Vì sao lại bảo tôi ký?"
Anh ta đơn giản là muốn quyền lợi và tài sản của Mục Thị, cô ký tên thì có ích gì?
Cổ Tín Dương lạnh lùng nhếch môi: "Đương nhiên là cô ký! Ký theo nét chữ của Mục Tư Viễn!"
Cô sửng sốt, lập tức từ chối, "Không thể nào! Anh chẳng những vơ vét tài sản mà còn muốn trộm tài sản của Mục Thị nữa sao?"
"Không ký?"
Ánh mắt anh ta lướt qua cô dừng trên người Nhạc Nhạc, "Dĩ nhiên, cô có
thể không ký, dù sao cô có hai đứa con trai giống nhau như đúc, chết một
đứa cũng chẳng sau đâu nhỉ!"
"Anh thật sự có thể ra tay ư?"
"Cô nói xem?"
Nhìn sắc máu trong mắt anh ta, cô rùng mình.
Đúng rồi, vì tài sản, anh ta có thể làm vậy với con trai mình, Nhạc Nhạc thì có quan hệ thế nào với anh ta chứ?
Vì bảo vệ Nhạc Nhạc mà ký tên, Mục gia sẽ không trách cứ cô!
Cô chậm rãi đứng dậy, "Tài liệu tôi có thể ký, nhưng tôi muốn biết, anh muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?"
"Đàn ông không có tiền thì còn gọi là đàn ông được sao?" Cổ Tín Dương nói, cũng chỉ là đáp án qua loa.
Cô đứng trước cái ghế nhìn tập tài liệu, trên đó viết một dòng chữ to nổi bật - Thư ưu tiên chuyển nhượng vốn chủ sở hữu -
Cô sửng sốt, anh ta sao không trực tiếp đòi tiền?
Thư ưu tiên có ích lợi gì?
Nếu không ai muốn bán cổ phần thì đây chỉ là tờ giấy vụn!
"Mau ký đi!" Anh ta nhé bút vào tay cô thúc giục.
Cô chỉ đành cầm lấy bút, lật tới trang cuối cùng, tìm phần ký tên, dựa theo nét chữ của Mục Tư Viễn mà viết tên anh.