Thư ký chủ nhiệm tiếp tục mếu máo, "Mục tổng, anh hỏi vấn đề riêng hay việc chung?"
Mục Tư Viễn cáu kỉnh bứt tóc, "Nói thẳng!"
Cô không nhịn được cười, "Tất nhiên là cảm thấy tôi tốt, dịu dàng, bỏ lỡ sẽ phải hối hận cả đời nên mới cầu hôn với tôi."
"Cô..." Anh tái mặt, "Câu trả lời không làm tôi hài lòng, cẩn thận tôi trừ tiền lương của cô."
Cô ngầm trợn mắt với anh, đột nhiên liếc thấy chiếc nhẫn trên bàn.
Đó không phải chiếc nhẫn anh ấy chuẩn bị cầu hôn cô Trịnh Tâm Du đấy sao?
Lẽ nào anh ấy lại muốn cầu hôn cô Trịnh lần nữa?
Vậy trước kia anh ấy có ý gì với cô Cố? !
"Còn không nói?" Anh không kiên nhẫn thúc giục.
Thư ký chủ nhiệm có hơi sốt ruột, đành trả lời anh trước: "Nhà anh ấy
gần nhà bà ngoại tôi, khi còn bé chúng tôi đã quen biết nhau, nhưng
không phải kiểu như thanh mai chúc mã. Về sau học cùng trường đại học
anh ấy mới theo đuổi tôi. Tôi nghe nói lúc còn học trung học anh ấy đã
có một cô bạn gái nên không để ý tới anh ấy."
"Nhưng anh ấy vẫn theo đuổi tôi sáu năm liền, tôi thấy điều đó cũng
không dễ dàng, tới lúc chuẩn bị đáp ứng anh ấy thì cô bạn gái kia quay
lại tìm. Mục tổng, anh cũng biết tôi không phải người thích dông dài,
thế nên liền quyết định kết hôn với người mà nhà tôi giới thiệu. Sau khi
anh ấy biết liền bỏ tất cả mọi thứ bên kia mà đuổi tới tận đây, người
ta đã trả giá nhiều như thế, tôi cũng kết hôn thôi."
Cô nói vắn tắt, nhìn xem anh nói gì rồi từ đó đoán anh rốt cuộc ưu sầu vì cô Trịnh hay là vì cô Cố.
"Chuyện cũ này của cô hình như có hơi giống..." Anh cười khổ, "Khác biệt
là, tôi không giống chồng cô, có thể vì cô mà vứt bỏ tất cả, người như
vậy chắc chắn là rất yêu cô."
Thư ký chủ nhiệm suy nghĩ, nghe ý tứ trong lời này, anh lại không rõ
mình có yêu đối phương hay không, vậy thì nhất định không phải cô Trịnh!
Trong lòng cô vui vẻ liền nói: "Mục tổng, anh nói sai rồi. Lúc đó anh ấy
cũng mơ hồ, bằng không thì sao lại còn vương vấn không dứt với cô bạn
gái trước kia?"
"Hả?" Anh ngẩng đầu lên "Nói vậy là thế nào?"
"Mục tổng." Cô tiến tới gần, "Chuyện này thì đàn ông với phụ nữ như nhau
cả, giả thiết anh nếu mất đối phương, anh cảm thấy đau khổ khó chịu,
vậy anh quyết không thể thả đối phương đi."
"Giả thiết?" Anh nhíu mày, "Cảm giác đau khổ khó chịu ấy là yêu đối phương rồi ư?"
"Trước đừng nói tới việc yêu hay không!"
Cô sốt ruột, cái tên tình cảm trì độn này, bản thân đâu có yêu cô Trịnh
thế mà nhiều năm còn không rõ, liệu có thể trông cậy anh hiểu được người
mình yêu ấy là cô Cố được sao
"Anh nếu không muốn bản thân đau khổ khó chịu thì giữ cô ấy lại đã, từ
từ rồi hiểu rõ không phải được rồi sao? Nhưng nếu anh không giữ cô ấy
lại, tới khi anh hiểu rõ thì cô ấy đã là vợ của người khác, thế thì ngay
cả cơ hội anh cũng chẳng có."
-- Không có cơ hội --
Anh bỗng đứng lên, thư ký chủ nhiệm liền tránh ra, tưởng anh muốn đi ra
ngoài thì anh lại quay đầu nhìn cô: "Nếu giữ lại, lỡ sau này phát hiện
mình không yêu thì làm sao?"
"Không thể nào!"
Cô kích động bật thốt, lập tức nhận được ánh mắt kinh ngạc từ anh.
Cô vội cười, "Mục tổng, anh còn do dự thì thực sự không còn cơ hội đâu!"
Anh mím môi, sau đó như hạ quyết tâm: "Được rồi, lần này tôi sẽ tin cô!"
Nói xong, anh đi ra ngoài.
Thư ký chủ nhiệm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã thông được một chút, rồi lại thấy anh dừng bước xoay lại.
"Không được, không được!"
Nghe anh lẩm bẩm, cô nghi hoặc: "Cái gì không được!"
"Tôi không thể cứ như vậy mà đi tìm cô ấy được!" Anh đi về, trên khuôn
mặt lộ ra nụ cười, "Tôi phải chuẩn bị nhẫn! Tôi sẽ tặng cô ấy một sự bất
ngờ."
Nói xong anh cầm hộp nhẫn kim cương trên bàn vứt vào ngăn kéo, còn nói:
"Tôi cần một chiếc nhẫn khảm kim cương Cartier, hôm nay phải..."
Thư ký sửng sốt, lập tức phản ứng kịp: "Kim cương cần bao nhiêu?"
Anh nghĩ, "3 ca-ra."
Anh còn nhớ cô từng nói rất thích kim cương, càng lớn càng tốt.
Thư ký chủ nhiệm chắt lưỡi, "Kim cương lớn như thế không biết hôm nay có thể mua được không."…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥LQĐ☜
Mục Tư Viễn nhìn cô, "Tôi phải đợi bao lâu? Chính cô nói nếu chậm thì có lẽ cô ấy đã thành vợ người khác!"
Vậy cũng không chậm mấy ngày!
Thư ký chủ nhiệm nói xấu mấy câu trong bụng, "Tôi sẽ cố gắng đặt ngay."
Nói xong cô đi ra ngoài thì nghe anh đột nhiên nói: "Cô giúp tôi đặt làm
ngay trong thành phố, tôi sẽ tự gọi tới trụ sở chính, như vậy sẽ nhanh
hơn."
Cô không kìm được cười, xem ra anh thật sự để tâm tới cô Cố.
***
"Cái gì, tạm thời không có kim cương 2 ca ra? Vậy còn loại nào?"
"0. 5?" Thư ký chủ nhiệm mắt trắng dã, chẳng nhẽ kẻ có tiền ít vậy sao? Cả tiệm châu báu chỉ có kim cương cỡ 0.5!
"Có lẽ không được, tôi sẽ gọi điện xin ý kiến của tổng giám đốc, lát nữa sẽ gọi lại cho cô."
Cổ Tín Dương vừa tới phòng thư ký liền nghe không sót một từ.
Ngày kia anh ta sẽ đi Châu Phi, hôm nay tới để làm thủ tục tạm rời cương
vị, không ngờ bắt gặp thư ký chủ nhiệm đang gọi điện thoại trong văn
phòng.
Xin ý kiến tổng giám đốc?
Anh ta nghi hoặc, Mục Tư Viễn mua nhẫn kim cương để làm gì?
Theo như điều tra lúc trước, hắn ta cũng không có đối tượng cầu hôn.
Nếu có thì còn không phải anh ta đã sớm dùng người đó để uy hiếp Mục Tư Viễn rồi sao? !
Tâm niệm lay động, anh ta lui về sau tiếp tục nghe thư ký chủ nhiệm gọi điện.
"Mục tổng, nhẫn có thể làm được, nhưng kim cương lớn như vậy thì không có hàng dự trữ."
"Anh đã mua được rồi ư?" Thanh âm bỗng trở nên vui mừng, "Vậy anh có
biết kích cỡ ngón tay của cô Cố không? Có cần mua lớn không ạ?"
"Ồ, Mục tổng, chậc chậc..."
Anh ta nhanh chóng đi vào thang máy.
Cô Cố?
Cố Bảo Bảo!
Mục Tư Viễn muốn cầu hôn với Cố Bảo Bảo?
Không có khả năng! Trước đó người của anh ta điều tra Mục Tư Viễn rất
lâu, căn bản không phát hiện ra giữa hắn và Cố Bảo Bảo có điều gì khác
thường cả!
Lẽ nào... Anh ta bị gạt!
Anh ta bị Mục Tư Viễn lừa!
Anh ta tức giận siết chặt tay, Mục Tư Viễn, năm năm trước khiến anh ta
mất con trai, năm năm sau lại biến anh ta thành tay trắng!
Cố Bảo Bảo, bề ngoài thì lương thiện, nhiệt tình, hóa ra đang phối hợp với Mục Tư Viễn gạt anh ta!
Anh ta sẽ không bỏ qua cho ai hết!
***
Sáng sớm, Hoan Hoan bị đồng hồ báo thức đánh thức lúc sáu giờ, Cố Bảo
Bảo mơ màng mở mắt ra liền thấy bé ngồi dậy thật nhanh, tự mặc quần áo
vào.
"Hoan Hoan?" Cô cũng ngồi dậy hỏi: "Sao không ngủ thêm chút nữa?"
Hoan Hoan lắc đầu, "Mẹ, con phải đọc từ tiếng Anh, tối về ba sẽ kiểm tra."
Nghe vậy, Cố Bảo Bảo cười, cũng mặc quần áo tử tế rồi rửa mặt cùng bé.
Lúc bé đọc tiếng Anh, cô ở bên cạnh lắng nghe, mùi hương thơm của bánh nướng áp chảo ba làm bay lên từ dưới nhà.
Cô rất thích cuộc sống yên bình như thế, nếu có thể cùng Hoan Hoan Nhạc Nhạc, ba mẹ vĩnh viễn sống như vậy thì thật hay.
"Mẹ, con đọc xong rồi!"…ti3u+_+ha0…☞Dđ♥LQĐ☜
Hoan Hoan gọi cô hoàn hồn lại, cô cười, hôn một cái lên má bé, "Mẹ đi gọi Nhạc Nhạc dậy, con xuống dưới nhà ăn sáng đi nhé?"
"Vâng ạ!" Bé nhu thuận gật đầu rồi chạy xuống dưới nhà.
Cô vào phòng ngủ thì thấy Nhạc Nhạc đã sớm dậy rồi, đang nằm trên giường chơi đùa với ngón tay.
Thấy mẹ vào, bé cao hứng cựa mình, tay làm ra hình ngôi sao.
Cô thương yêu ôm lấy bé, ôn nhu hỏi: "Tiểu bảo bối của mẹ, dậy rồi đi học nào?"
Dậy đi học? Không muốn đâu!
Hai tay bé nắm lấy áo mẹ, người kháng cự uốn tới ẹo lui, nằm trong lòng mẹ thích hơn, bé không muốn đi học!
"Cục cưng, đừng làm rộn!"
Cô cười, cầm lấy quần áo mặc cho bé, nhưng bé nhất định không chịu, hai
tay ôm chặt hông cô, làm thế nào cũng không chịu buông ra.
Không thể dùng sức mạnh kéo tay bé, gọi bé lại không chịu nghe, Cố Bảo Bảo dở khóc dở cười.
"Nhạc Nhạc, em vẫn chưa chịu dậy à?" Hoan Hoan đi vào, vừa uống sữa vừa nói: "Chúng ta sắp phải đi học rồi đấy."
Nhạc Nhạc lộ ra mắt to, lắc đầu, tay ôm chặt mẹ, vẫn không chịu buông.
Hoan Hoan nhíu mày: "Hôm nay em không đi học sao?"
"Như vậy sao được?" Cố Bảo Bảo tiếp lời bé, véo nhẹ má Nhạc Nhạc, "Tiểu Nhạc Nhạc, mau đứng dậy, không là mẹ tức giận đấy."
Bé mới không tin mẹ sẽ giận đâu! Hừm!
Mặt bé cứ chôn chặt trong ngực mẹ, hôm nay bé không muốn đi học, bé muốn ở với mẹ.
Thằng bé này hôm nay sao vậy?
Còn đang nghi hoặc, giọng ba Cố từ dưới vọng lên: "Bảo Bảo, lái xe tới đón bọn nhỏ đi học, mau xuống thôi."
Cố Bảo Bảo đáp lại, Hoan Hoan liền bò lên kéo Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc không
đọ lại được sức lực của anh, thoáng cái đã bị kéo ra khỏi cái ôm ấm áp
của mẹ.
"Mau lên, Nhạc Nhạc!"
Hoan Hoan ném quần áo cho em, cái miệng nhỏ lại chu lên, nước mắt rơi lộp bộp.
"Nhạc Nhạc, em cứ nằm mãi trên giường không đi học mà được sao?"
Nghe Hoan Hoan còn mắng bé, nước mắt của bé càng mãnh liệt hơn.
Cố Bảo Bảo đau lòng, "Được rồi, Nhạc Nhạc không khóc, không khóc nữa nào."
Cô ôm lấy bé, "Không đi học thì không đi được, hôm nay mẹ sẽ ở cùng với con nhé?"
Được như ý nguyện, bé lau mắt, lập tức gật đầu.
Hoan Hoan thở dài, "Mẹ, mẹ chiều em ấy quá rồi! Con thì không thể không đi học được."
Cố Bảo Bảo cười, "Được! Mẹ với Nhạc Nhạc cùng tiễn tiểu thiên tài của chúng ta đi học nhé được không?"
Thấy mẹ khích lệ, mặt Hoan Hoan đỏ lên, cười khanh khách chạy ra.
Đưa Hoan Hoan lên xe đến trường xong, Nhạc Nhạc mới rửa mặt ăn sáng, Cố Bảo Bảo nằm trên giường, bé cũng nằm theo, rúc vào mẹ.
"Cục cưng à." Cố Bảo Bảo hôn bé, "Có thể nói cho mẹ, khi nào thì con nói được không?"
Nghe vậy, Nhạc Nhạc ngước mặt lên, đôi mắt to nhìn cô ao ước: "Thật muốn nghe con gọi tiếng mẹ quá."
Nhạc Nhạc hơi bĩu môi, bé cũng không phải đứa bé hẹp hòi, bé cũng muốn lắm!
Nhưng cổ họng bé lại chẳng phát ra được thanh âm nào!
Cố Bảo Bảo nhìn bé thất vọng bĩu môi, vừa thương vừa buồn cười, "Nhạc Nhạc không cần nóng nảy, mẹ có thể chờ."
Gì chứ ạ! Rõ ràng chính mẹ mới gấp mà.
Nhạc Nhạc hầm hừ, thấy mẹ gấp vậy, con liền... cho mẹ đáp án để mẹ vui.
Nghĩ như vậy, bé giơ tay lên chìa ra "ba" ngón.
Cố Bảo Bảo ngạc nhiên cười, "Nhạc Nhạc, ý là ba ngày, hay là ba tuần?"
Hưm? Ba ngón mà cũng nhiều ý vậy sao!
Nhạc Nhạc nhăn nhó, con cũng đâu có biết!
Bé thu tay lại bỏ vào miệng mút, lắc đầu.
Bộ dáng đáng yêu đóc khiến Cố Bảo Bảo buồn cười, trong lòng cũng được an
ủi, mặc kệ thế nào thì so với trước kia, Nhạc Nhạc đã học được rất
nhiều thứ.
"Cục cưng." Cô bóp má bé, "Không biết chừng nào con có thể nói nhưng mẹ đều có thể chờ, mẹ yêu con."
Con cũng yêu mẹ!
Nhạc Nhạc rục rịch lại gần hơn vào ngực mẹ.
Cố Bảo Bảo cười, đang định hôn bé thì điện thoại đổ chuông.
Cô cầm lên xem thì ngây người, trên màn hình hiện lên số của anh.
Cô cứ nhìn mãi, không biết nên nhận hay không, mà anh cứ gọi không dứt, mặc cho tiếng chuông vang liên hồi.
Ánh mắt Nhạc Nhạc bị hấp dẫn, bé có thấy anh dùng điện thoại, khi có
người gọi thì chỉ cần ấn cái phím màu xanh là có thể nghe được người ta
nói.
Chẳng nhẽ mẹ lại không biết?
Bé cười đắc ý, vươn tay ra cướp lấy trước khi Cố Bảo Bảo kịp định thần, nhấn nút trả lời...
"Alo, Bảo Bảo?"
Giọng nam quen thuộc vang lên, cô hoảng sợ, không hiểu sao lại có tiếng anh truyền tới.
"Bảo Bảo?" Không thấy ai trả lời, anh gọi dồn dập.
Cô ngơ ngác, ngón tay hành động theo trái tim, bấm phím kết thúc cuộc gọi.
Nhạc Nhạc kỳ quái, vừa rồi hình như là tiếng ba thối mà, sao mẹ không nói chuyện với ba?
Không phải mẹ rất nhớ ba thối ư?
Cố Bảo Bảo đặt điện thoại sang một bên, "Mẹ có hơi mệt, Nhạc Nhạc ngủ cùng mẹ một lúc nhé?"
Nhạc Nhạc nghi ngờ lắm nhưng cũng chỉ đành gật đầu, chui vào ngực cô.
Cô nhắm mắt lại, không để ý tới nghi hoặc trong lòng, cũng không nghĩ sao anh lại gọi điện đến.
Nhưng chưa tới một phút, điện thoại lại kêu.
Lần này là tiếng báo hiệu tin nhắn.
Cô đoán hẳn là anh nhắn, một bên tự nhủ đừng đọc, đừng đọc, tay lại không theo điều khiển cầm lấy điện thoại.
-- Bảo Bảo, ba rưỡi chiều nay ở công viên Lan Hoa, anh muốn gặp em. --
Cô nao nao, sao lại là công viên Lan Hoa?
Công viên đó là nơi bọn họ hay đi đến khi còn nhỏ, anh gọi cô ra đấy làm gì.
Chẳng qua, mặc kệ là làm gì, cô cũng không muốn đoán, gửi tin nhắn trả lời - tôi không rảnh --.
Anh lập tức nhắn lại ngay, chỉ bốn chữ đơn giản: Không gặp không về.
Một lúc lâu, Cố Bảo Bảo không gửi trả lời nữa, Mục Tư Viễn nhìn vào
chiếc điện thoại không có chút động tĩnh, trong lòng thầm nói: Bảo Bảo,
anh biết em sẽ tới, đúng không?
Giống như một sự mong đợi, càng giống như an ủi bản thân.
Tại sao lại tới công viên Lan Hoa cũ ấy, kỳ thực anh căn bản không nhớ là còn có một công viên như vậy.
Chỉ vì trong nhật ký cô có ghi, "Hôm nay anh Tư Viễn đưa tôi tới công
viên Lan Hoa chơi, tôi đã được xem hoa đào rực rỡ, tâm tình tôi rất là
tốt, bởi vì đây là lần đầu tiên anh Tư Viễn đưa tôi đi công viên chơi,
tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngày này".
Cho nên anh nhớ kỹ công viên này, cô nhất định sẽ đi.
Trên môi anh bật ra nụ cười ngọt ngào thỏa mãn, nhìn đồng hồ, đã giữa trưa rồi, chắc nhẫn cũng sắp được đưa tới!
Anh đứng dậy đi tới phòng thư ký chủ nhiệm, cô lại nghi hoặc nhìn anh, không hiểu sao anh lại quay về?
"Còn chưa đưa nhẫn tới sao?" Anh kinh ngạc nhướng mày.
"Vẫn chưa!" Cô lập tức gọi đến cửa hàng châu báu.
"Bọn họ nói người đưa nhẫn đã xuất phát rồi." Một lúc sau cô cúp máy, "Cũng sắp đến nơi!"
Anh gật đầu, "Tôi có cuộc họp nhỏ, chắc sẽ mất nửa tiếng, lát nữa có người đưa tới thì cô kiểm tra giúp tôi."
***
Đã đến hai rưỡi chiều
Mẹ giúp cô thay bình nước thuốc khác, hỏi cô sao không ngủ một lúc?
Cô cũng muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Nhiều lần cô tự nhủ, cô sẽ không tới công viên Lan Hoa, nhưng sắp tới ba rưỡi, trong đầu cô cứ quanh quẩn điều đó.
Cô bứt tóc, nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn Nhạc Nhạc đang ngủ say, trong lòng rối loạn.
Cô có đi không, có nên đi không, cô có thể không đi được không?
Anh từng là đáp án cho tất cả câu hỏi của cô, nhưng bây giờ đã bỏ đi, hình như câu hỏi nào cô cũng không tìm được đáp án.
Cô hận bản thân mình như vậy, rồi lại không đè nén được mình như vậy, chỉ có thể phiền não bứt tóc.
Một lúc sau, cô có hơi khó thở, ngẩng lên thì thấy Nhạc Nhạc đã tỉnh, đôi mắt to nhìn cô đầy nghi hoặc.
Cô vuốt lại tóc, nặn ra nụ cười: "Nhạc Nhạc, con tỉnh rồi à, mẹ không ngủ được."
Vì ba nên không ngủ sao?
Trước đây mẹ cũng thế, cứ cầm ảnh ba nhìn rồi không ngủ được.
Nhạc Nhạc đứng lên, cầm điện thoại nhét vào tay cô, đè mạnh vào phím màu xanh
Bé cho rằng như vậy là mẹ có thể nói chuyện với ba.
Cố Bảo Bảo nao nao, "Nhạc Nhạc, con muốn mẹ đi gặp ba à?"
Cô thật sự là không có ai tâm sự, lại đi nói một câu kỳ quái với Nhạc Nhạc.
Nhưng Nhạc Nhạc lại nháy mắt, gật đầu.
Cô cười ưu thương, "Mẹ không thể đi, mẹ..."
Muốn quên ba.
Nhạc Nhạc lại lắc đầu, đẩy cô xuống giường.
Cố Bảo Bảo hít sâu một hơi, cầm tay Nhạc Nhạc, "Nhạc Nhạc, chúng ta ném
đồng xu nhé? Nếu cả ba lần mà ném ra mặt có chữ, vậy mẹ sẽ đi gặp ba!"
Mẹ nói gì mà bé nghe chẳng hiểu!
Nhưng bé hiểu được câu cuối, tất nhiên là hi vọng mẹ sẽ đi gặp ba, cho nên gật đầu.