Lẽ nào anh chính là cái người tùy tùy tiện tiện trong lòng ba Cố? !
Mục Tư Viễn giận tím mặt, đi thẳng ra ngoài tiệm mỳ.
"Ông nói cái gì đó!"
Mẹ Cố đẩy ba Cố trách cứ: "Sao ông lại nói với cậu ấy những lời đó? Ông
biết trong lòng cậu ấy muốn cái gì? Cậu ấy có ý đó với Bảo Bảo sao? Ông
nói bậy bạ gì thế không biết!"
Ba Cố lớn tiếng: "Cậu ta không có ý đó với Bảo Bảo, thế những chuyện kia là thế nào, cậu ta coi Bảo Bảo của chúng ta là gì hả?"
Nói xong, ba Cố tức giận đi lên gác.
Mẹ Cố đuổi theo sát, "Ông nói vậy cũng không đúng! Ông không thấy là cậu
ấy phát hiện Bảo Bảo tốt hơn nên hồi tâm chuyển ý đấy sao?"
"Có hồi tâm chuyển ý tôi cũng không cho!"
Ba Cố cực kỳ tức giận, "Bây giờ cậu ta hồi tâm chuyển ý, thế trước đây
thì sao? Đây cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, Bảo Bảo của chúng
ta đã chờ... hơn chục năm đó, sớm hơn thì chuyện đã không ra thế này!"
Hai ông bà tới cửa phòng, tiếng nói ngừng lại vì thấy Cố Bảo Bảo đã tỉnh, đang ngồi dựa vào đầu giường.
Mẹ Cố sửng sốt, chẳng biết những lời vừa rồi cô con gái nghe thấy được bao nhiêu, "Bảo... Bảo à, con tỉnh rồi hả..."
Bà ít nhiều cũng thấy áy náy với những lời vừa rồi, không khỏi trừng mắt lên với ba Cố.
Ba Cố ngược lại không cảm thấy gì, cứ che dấu mãi cũng không phải cách hay.
Ông ngồi xuống mép giường, nhìn con gái hỏi: "Bảo Bảo, mẹ con hỏi con,
con không chịu nói thật, bây giờ ba hỏi con, con có nguyện ý nói không?"
"Ba, mẹ, con thực sự không có gì với anh ta cả." Cố Bảo Bảo nặn ra nụ cười, "Hai người không cần lo lắng."
"Con còn không chịu nói thật với ba?" Ba Cố nhíu mày nhìn cô, "Hai đứa nếu không có gì, vừa rồi cậu ta..."
Cố Bảo Bảo sửng sốt, không ngờ chuyện ban nãy ba mẹ đều thấy!
Cô khó chịu cúi đầu xuống, không biết nên nói thế nào.
"Bảo Bảo." Mẹ Cố giữ tay cô, "Nói thật với ba mẹ khó vậy sao?"
Lời này thật khó chịu, cô không nhịn được lại khóc.
"Đừng khóc, đừng khóc." Mẹ Cố đau lòng dỗ dành, lau đi nước mắt cho cô
như khi còn bé, "Con có ủy khuất gì hãy nói với mẹ, mẹ làm chủ cho con."
"Mẹ..."
Cô nhìn mẹ, lại nhìn ba, trong lòng hạ quyết tâm không để bọn họ lo nghĩ
cho mình nữa: "Về sau con với anh ta không còn gì cả, con là mẹ Hoan
Hoan Nhạc Nhạc, anh ta là ba của Hoan Hoan Nhạc Nhạc, quan hệ của chúng
con sau này chỉ có như vậy thôi."
Mẹ Cố khẽ thở dài, ba Cố nói: "Đã như vậy thì nghỉ ốm xong con xin từ chức luôn đi. Sau này bớt gặp mặt cậu ta."
"Ông sao có thể yêu cầu con gái làm vậy chứ, ông..."
"Ba, con sẽ làm như vậy." Cô cắt ngang lời mẹ, "Ba và mẹ yên tâm."
Cô sẽ quên, sẽ hoàn toàn quên anh, giống như chính cô đã đáp ứng như thế, không bao giờ làm phiền anh thêm nữa.
Nghe vậy, ba Cố không nói thêm gì, đứng dậy ra ngoài.
"Con nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ lung tung."
Mẹ Cố vỗ tay cô, cũng đứng dậy ra ngoài.
Tới phòng khách thì trông thấy Công Tôn Diệp đứng ở đầu cầu thang mỉm
cười nói: "Cháu thấy dưới nhà không có ai nên lên đây xem."…
Ba Cố vỗ vai anh, không nói gì đi xuống dưới.
Anh quay ra nhìn mẹ Cố: "Bảo Bảo có khá hơn chút nào không ạ?"
Mẹ Cố gật đầu, đoán chắc là những gì nói trong phòng vừa nãy anh đều đã nghe thấy hết.
Bà hi vọng con gái có thể hạnh phúc, nhưng bà cũng biết, tình cảm không
giống như đi mua đồ, không thích cái này còn có thể chọn cái khác.
"A diệp." Bà nói thật nhẹ nhàng, "Bảo Bảo nếu có duyên với cháu thì đó
là may mắn của nó, nhưng nếu... Dì cũng mong chóng không nên..."
"Dì Cố." Anh mỉm cười, biết bà lo lắng điều gì, "Dì yên tâm, hạnh phúc
của Bảo Bảo mới là chuyện quan trọng nhất, những cái còn lại không là gì
cả."
"Cám ơn cháu."
Mẹ Cố nói, khóe mắt hơi ướt, vội vàng xuống dưới nhà.
Anh mím môi, khe khẽ đi vào phòng thì thấy cô đang nghiêng người tựa vào đầu giường, đưa lưng về phía cửa, đôi vai hơi run rẩy.
Cô ấy đang khóc? Những lời vừa rồi nói với ba mẹ... là nói dối?
Anh đau lòng bước tới gần, dịu dàng nói: "Bảo Bảo, cớ gì mà em lại tự làm khổ mình như vậy?"
Nghe tiếng, Cố Bảo Bảo quay lại mờ mịt nhìn anh, không biết anh vào từ lúc nào, cũng không hiểu vì sao anh nói như thế.
Anh bĩu môi, "Vừa rồi anh... anh đứng ngoài nghe được mọi người nói chuyện, xin lỗi, anh không phải cố ý."
Hóa ra là như vậy.
Cố Bảo Bảo nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ không có vấn đề gì, sự khổ sở nằm giữa hàng lông mày lại khiến anh đau đớn.
"Bảo Bảo." Anh ngồi xuống cạnh cô, "Em hà tất phải miễn cưỡng bản thân? Nếu không quên được thì không cần phải quên."
Nhưng cô lại lắc đầu, "Không, em sẽ quên, nhất định sẽ quên."
Cô cười gượng, "Anh không nên nói những lời nhụt chí ấy, anh phải cổ vũ em mới đúng!"
"Cổ vũ em?"
Công Tôn Diệp cũng cười cùng cô, "Hay là anh tặng vàng khen thưởng em
nhở? Tiền thưởng của anh chắc phải dày hơn một chút, như thế em mới có
động lực."
"Được đó."
Cô đồng ý, bộ dạng ngốc ngếch kia làm anh không nhịn được xoa đầu cô, "Vậy em nói lời giữ lời chứ?"
Năm năm trước lúc tiễn cô đi, cô cũng nói vậy, kết quả thì thế nào đây?
Anh biết cô không quên được người kia, có ai lại quên được mà mình đã lưu luyến si mê tới vài chục năm được đâu?
Nếu cô có thể dễ dàng quên đi như thế, cô cũng không phải cô gái mà anh thích, là người phụ nữ anh yêu rồi.
Cố Bảo Bảo cúi xuống, "A Diệp..." Cô nói ra lời trong lòng với anh, "Em
thực sự không quên được. Nhưng... Em sẽ học cách đưa anh ấy vào nơi sâu
nhất... trong lòng."
Anh mỉm cười, những điều đó anh có thể lý giải và hiểu.
Cô không thể quên Mục Tư Viễn, giống như anh không thể nào quên cô.
"Được rồi, từ từ rồi sẽ làm được thôi, đừng có gấp."
Anh vỗ nhẹ hai gò má của cô, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười nghịch ngợm: "Với lại, anh sẽ giúp em!"
Giúp em?
Cô sửng sốt, cái này có thể giúp thế nào?
***
Hôm sau thức dậy, cô dường như đã hiểu ra được một chút.
Mở mắt ra, ánh mắt trời đã chiếu rọi cả không gian, báo hiệu trời đã sáng.
Cô xoa đôi mắt bò dậy, một bó hồng đỏ thắm đặt ở tủ đầu giường đập vào mi mắt.
Cô sửng sốt, lại thấy bên dưới lọ hoa có một mảnh giấy.
Bảo Bảo: Tối qua anh đã nói sẽ giúp em thì sẽ không nuốt lời!…
Là chữ viết của Công Tôn Diệp.
Cô hoảng sợ đảo mắt, rõ ràng anh biết cô chỉ thích hoa bách hợp, vì sao... Anh lại tặng hoa hồng?
Anh đang ám chỉ điều gì?
"Bảo Bảo." Mẹ Cố đi vào cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Cô muốn thu tờ giấy lại thì thấy mẹ cười, "Đừng giấu làm gì, sáng nay A
Diệp tới lúc con còn đang ngủ, cậu ấy có hỏi xin mẹ tờ giấy với cây
bút."
"Mẹ..." Cô không biết nói cái gì cho phải.
Mẹ Cố đặt bữa sáng lên bàn, "Đừng có nhăn nhó, mau đứng dậy rửa mặt rồi
ăn sáng đi, hôm qua con còn chưa ăn gì, vết thương lành lại mới lạ đó!"
Tiệm mỳ đang bề bộn, bà cũng không nhiều lời, đặt bữa sáng xuống xong rồi ra ngoài.
Tới cửa, dường như bà nhớ ra cái gì, quay lại nhìn Cố Bảo Bảo: "A Diệp
bảo mẹ nói cho con, cậu ấy tặng hoa là muốn để tâm tình con tốt lên, cơ
thể mau chóng hồi phục. Hết giờ làm cậu ấy lại tới nữa!"
-- Hết giờ làm lại tới? --
Cố Bảo Bảo nhíu mày, không nói gì.
Cô biết anh quan tâm cô, nhưng bây giờ cô chỉ cần được yên tĩnh...
Nhìn chất lỏng trong bình truyền nước chậm rãi nhỏ xuống, tới năm bình rồi, lúc này cũng tới trưa, cô thở dài nặng nề.
Người mà cô không đành lòng làm thương tổn nhất chính là A Diệp!
Nhưng cô phải làm sao mới không làm thương tổn anh? !
"Mẹ, mẹ!"
Bỗng, dưới nhà nghe như có tiếng của Hoan Hoan.
Cô vui mừng, "Hoan Hoan, Nhạc Nhạc? Là các con à?"
Cô gấp gáp muốn mau ra xem, hai bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc đã đứng trước cửa rồi.
"Cục cưng!" Cô hân hoan vẫy tay gọi hai bé: "Tới đây với mẹ nào."
"Mẹ!" Hoan Hoan hô, hai bé chạy nhanh vào, thoáng cái bò lên giường chui vào ngực cô.
"Cục cưng của mẹ!" Cô ôm chặt chúng, vui mừng muốn khóc.
Mục Phong Minh đi theo vào nói: "Hai đứa chú ý đừng có đè lên cánh tay của mẹ đó."
"Chú Mục!" Cố Bảo Bảo vội vàng ngồi thẳng dậy, "Chú cũng tới."
Mục Phong Minh cười, "Tối qua nghe Tư Viễn nói cháu bị thương, chúng cứ
đòi tới tìm cháu, khó khăn lắm mới chờ được đến hôm nay nên chú đưa
chúng tới."
"Mẹ." Hoan Hoan nhô đầu ra, đôi mắt to hấp háy nhìn cô: "Nhạc Nhạc cả
tối qua không chịu ngủ, ba muốn ôm em ấy, em ấy lại cắn ba."…
Nghe vậy, Nhạc Nhạc cũng nhô đầu ra, đánh Hoan Hoan một cái, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ ấm ức.
Bé chính là không muốn ba thối ôm đấy thì sao!
Ba thối đối xử không tốt với mẹ, bé đương nhiên sẽ phải hung hăng giáo huấn rồi!
Hoan Hoan mặc kệ em, chuyển sang nhìn Cố Bảo Bảo: "Mẹ, mẹ có đỡ hơn không ạ? Con rất là lo cho mẹ."
"Mẹ không có việc gì đâu, Hoan Hoan không cần lo lắng."
Cố Bảo Bảo cúi xuống hôn nhẹ lên mặt bé, lại ngẩng lên nhìn Mục Phong Minh: "Cám ơn chú đã đưa chúng tới đây, chú Mục."
"Đừng ngại."
Ông nhìn vết thương trên cánh tay cô, giống như Tư Viễn đã nói, không phải rất nghiêm trọng, nhưng cần phải an tâm tĩnh dưỡng.
"Cháu nghỉ ngơi cho tốt! Hoan Hoan Nhạc Nhạc hôm nay sẽ ở lại đây." Ông
mỉm cười: "Sáng sớm ngày mai chú bảo lái xe tới đón chúng đi học."
Cố Bảo Bảo đang chẳng biết mở miệng thế nào để giữ Hoan Hoan Nhạc Nhạc ở
lại, không ngờ ông ấy lại nghĩ chu đáo đến thế, "Cám ơn chú, chú Mục,
cháu thật sự rất cám ơn chú."
Mục Phong Minh cười, không nói thêm gì nữa, chào tạm biệt Hoan Hoan Nhạc Nhạc rồi đi.
Lái xe đi cùng ông ra khỏi con hẻm, lúc tới chỗ xe đậu thì lại thấy không xa có một chiếc xe đỗ lại.
Chốc lát, một người đàn ông thân hình cao lớn đầy phong độ xuống xe.
Ông ngồi vào xe hỏi: "Anh có biết biển số xe kia không?"
Lái xe nhanh chóng trả lời: "Lão gia, anh ta là người thừa kế duy nhất
của Công Tôn gia, mấy lần tôi đưa tiểu thiếu gia tới đây đều thấy anh ta
tới tìm cô Cố."
"À?" Ông nhướng mày, bỗng cười, "Tốt, tốt!"
Tốt?
Lái xe sửng sốt, Công Tôn thiếu gia này mà thành với cô Cố thì hai tiểu thiếu gia chẳng phải sẽ phải gọi anh ta là ba!
Có gì tốt chứ?
Mục Phong Minh nhìn thấu tâm tư của anh ta, "Anh nói xem, thiếu gia từ nhỏ đến lớn thiếu nhất là gì?"
Lái xe lắc đầu, không nghĩ ra được người như Mục Tư Viễn còn có thể thiếu được cái gì.
"Thiếu mất sự thất bại và đối thủ! Lúc này thì tốt rồi, để nó nếm thử tư
vị tranh giành là thế nào đi!" Nói xong Mục Phong Minh cười ha ha, "Đi
thôi!"
***
"Mẹ, vết thương của mẹ đau lắm hả?"
Hoan Hoan nhìn vết thương, nhướng mày lên hỏi, "Ba nói vết thương của mẹ phải khâu ba mươi mũi, là thật sao ạ?"
Cô không nói gì, chẳng biết sao anh lại đi nói với trẻ con mấy cái này.
"Là thật, nhưng mà vết thương hết đau rồi." Cô cười nói.
Hoan Hoan lại không tin, "Ba nói mẹ sẽ đau cho nên để con tới đây thổi cho mẹ!"
Nói xong, bé hít một hơi sâu rồi thổi phù phù lên vết thương của cô
Nhạc Nhạc thấy thì tất nhiên không chịu tụt lại phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dán vào thổi giúp cô.
Tiếc rằng vết thương quá nhỏ, hai khuôn mặt lại quá lớn, Hoan Hoan chợt
kêu lên oang oác: "Nhạc Nhạc, em phun hết nước miếng lên mặt anh rồi,
ghê quá đi mất!"
Nhạc Nhạc ngẩn ngơ, bỗng, hít sâu, hai má phồng lên rồi thổi phù vào mặt Hoan Hoan.
"Nhạc Nhạc em... !" Hoan Hoan phát điên, cũng cố sức mà thổi lại em.
Công Tôn Diệp đi vào trông thấy cả ba người đang vui đùa trên giường, tiếng cười vui sướng của cô nghe thật êm tai.
Đã rất lâu rồi anh không nghe được tiếng cười như thế của cô.
Trong lòng dịu đi, nhân vật trong mắt thay đổi, trở thành anh, cô và một đứa bé khác - con của bọn họ...
"A Diệp?" Cố Bảo Bảo thấy anh liền ngồi thẳng dậy.
"Đang chơi gì mà vui vậy?"
Anh cười đi lên nhìn hai cậu bé, "Đã lâu không gặp, chú cũng không nhận ra ai là Nhạc Nhạc, ai là Hoan Hoan nữa rồi!"
Chú đáng ghét! Nhạc Nhạc bĩu môi.
Tình địch của ba! Hoan Hoan nhướng mày nhưng miệng vẫn chào: "Con chào chú!"
Nhận ra rồi, anh vỗ má Hoan Hoan: "Thật là ngoan!"
Sau đó chìa tay ra: "Nhạc Nhạc, tới cho chú ôm một cái được không?"
Không thèm chú ôm! Nhạc Nhạc dẩu môi, trốn vào lòng mẹ.
"A Diệp..." Cố Bảo Bảo có chút xấu hổ, "Nhạc Nhạc nó... nó chắc mệt rồi."
"Không sao!" Anh cười, "Đến lúc đi bệnh viện kiểm tra rồi, anh tới đón em."
Kiểm tra? Cố Bảo Bảo lắc đầu: "Không cần đâu, em tốt lắm."
"Nói với anh cũng vô dụng!" Anh cầm lấy bông và cồn i-ốt ở tủ đầu
giường, vừa giúp cô rút tiêm ra vừa nói: "Em xuất viện sớm, tới hẹn thì
phải đi kiểm tra. Bằng không, bệnh viện sẽ gọi điện thoại cho em đấy."
Cô khổ sở nhìn anh, lại nhìn hai cục cưng, cũng không phải vết thương
nghiêm trọng, cô không muốn bỏ chúng ở nhà còn mình chạy tới bệnh viện.
Công Tôn Diệp nhìn ra ý nghĩ của cô nên đề nghị: "Không bằng đưa chúng đi cùng? Kiểm tra xong thì chúng ta ra ngoài ăn luôn."
Anh nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Bây giờ còn sớm, ăn xong còn có thể tới sân chơi!"
Nghe vậy, Hoan Hoan Nhạc Nhạc mắt sáng lên, nhưng Hoan Hoan vẫn tương
đối lo lắng: "Cánh tay mẹ bị thương thì có thể ra sân chơi được không
ạ?"
"Được chứ." Công Tôn Diệp yêu thích nhìn bé, "Đến lúc đó hai đứa chơi,
chú sẽ để ý mẹ, tuyệt đối không đụng tới vết thương của mẹ, con thấy thế
nào?"
Cái này có thể cân nhắc!
Hoan Hoan Nhạc Nhạc nhìn nhau, sau đó Hoan Hoan gật đầu, "Được rồi, vậy con cám ơn chú!"
***
Cả bốn người vừa đi ra khỏi bãi đậu xe, còn năm mươi mét nữa mới tới nhà
hàng, Công Tôn Diệp mỗi tay ôm một đứa, Cố Bảo Bảo đi bên cạnh, người
đi đường không biết đều coi bọn họ là người một nhà.
"Ồ, cặp song sinh đáng yêu ghê!"
"Đúng thật, tớ cũng muốn sinh một đôi!"
"Thôi đi, cậu có thể lấy được một người chồng đẹp trai như anh kia sao?" ...
Tiếng người qua đường thảo luận, Cố Bảo Bảo cảm thấy buồn cười, sinh
được một cặp song sinh hay không thì có liên quan gì tới việc đàn ông
đẹp trai đâu chứ? !
Nhưng mà, ba của Hoan Hoan Nhạc Nhạc còn đẹp trai, tuấn tú hơn bọn họ
nghĩ, người đàn ông ấy ở trong mắt cô không một ai có thể so sánh...
Cố Bảo Bảo, sao mày lại nghĩ đến anh ta, không thể nghĩ tới anh ta, không thể nghĩ...
Chơt, cô cảm thấy lòng bàn tay truyền đến từng đợt ấm áp, cho là Công Tôn Diệp đang nắm tay cô.
Trong lòng rối ren đang không biết phải làm sao, thanh âm của Hoan Hoan vang lên: "Mẹ, mẹ đang nghĩ gì thế?"
Cô ngẩn ra, mới nhìn rõ người nắm tay mình là Hoan Hoan.
Đúng rồi, anh đang ôm hai đứa bé thì sao còn có thể nắm tay cô?
Đều là họa do bó hồng kia gây ra!
Anh mới phát ra chút xíu tín hiệu mơ hồ mà cô đã kháng cự rồi, "Trông gà hoá cuốc".
"Hoan Hoan ngồi yên, như thế sẽ ngã xuống đấy." Cô vội đỡ người bé, lại trả lời, "Mẹ đang nghĩ xem lát nữa sẽ ăn gì!"
Đang nói chuyện thì bọn họ đã tới nhà hàng, sau khi phục vụ tìm chỗ ngồi
cho bọn họ xong thì Hoan Hoan liền nói muốn vào phòng rửa tay.
Bé vừa nhảy xuống ghế, Nhạc Nhạc cũng nhảy xuống theo, Cố Bảo Bảo không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi cùng.
"Mẹ, mẹ không thể vào được! Nếu không sẽ xấu mặt đó!" Trước cửa phòng vệ sinh nam, Hoan Hoan ngăn cản cô.
Cố Bảo Bảo nhíu máy: "Mẹ đưa các con tới phòng vệ sinh nữ nhé được không?"
"Không được!" Hoan Hoan kiên quyết lắc đầu, "Bắt đầu từ lúc hai tuổi là con đã không vào phòng vệ sinh nữ rồi."
Nói xong, không chờ cô nói thêm, bé đã dắt Nhạc Nhạc vào phòng vệ sinh nam.
Cố Bảo Bảo chỉ còn biết nói lớn vào: "Hoan Hoan, có việc gì thì nhớ gọi mẹ!"
Hoan Hoan ưng thuận đáp lại, dắt Nhạc Nhạc dừng lại trước một cánh cửa đóng chặt.
Nhạc Nhạc nhìn một chút, lập tức đưa tay chỉ vào một nhà cầu cách đó không đóng cửa.
Cái này bé hiểu đó, cửa đóng nghĩa là bên trong có người.
Nhưng mà Hoan Hoan lại lắc đầu, giơ tay lên gõ nhẹ vào cửa.