Trạc Chi

Chương 23: Chương 23: Chương 7: BỨC TRANH TỨC GIẬN (1)




Edit & Beta: Ami Cuteo ><

FB_IMG_15302319948374774

“Hoàng huynh, ta yêu ngươi…… Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, Lam Mẫn rất yêu rất yêu ngươi!” Chu Mẫn đột nhiên khóc bởi vì nàng dùng tình yêu mà Lam Tí Ngọc dành cho Lam Mẫn để cài bẫy hắn, khiến hắn một mình đối mặt với nỗi đau dằng xé từng giây từng phút trong cuộc sống sau này.

Trừ phi hắn còn có thể yêu người khác, nếu không thì đó là vực sâu lạnh băng và tuyệt vọng vĩnh viễn, cả cuộc đời đều cảm thấy thê lương vô vọng!

Lam Tí Ngọc cười thực hạnh phúc bởi vì lúc nàng nói yêu hắn, ánh mắt nàng thâm tình đên mức nếu hắn giơ tay là có thể với tới, hắn và nàng đã thuộc về nhau mãi mãi!

Hơn 10 ngày ở biên cảnh, Lam Tí Ngọc chưa từng cảm thấy niềm vui sướng nào như lúc này, Chu Mẫn thiên y bách thuận, ôn nhu dây dưa với hắn, mỗi một đêm đều liều chết triền miên khiến hắn cảm thấy hạnh phúc cách bản thân rất gần. Khi tình trạng ở biên cảnh ngày càng dầu sôi lửa bỏng, Nguyên Thừa tướng của nước láng giềng phái người đưa thư tới, nội dung bên trong viết về chuyện giữa hắn và Lam Mẫn cùng với những chứng cứ mà Thái công công đã thu thập được.

Bởi vì quân đội của Lam Tí Ngọc luân phiên thắng trận đẩy nước láng giềng vào bước đường cùng nên hắn ta muốn dùng thứ này áp chế Lam Tí Ngọc lui binh. Nếu là lúc trước thì Lam Tí Ngọc còn có khả năng đáp ứng hắn ta nhưng từ sau khi hứa sẽ thực hiện 3 điều kiện của Chu Mẫn, Lam Tí Ngọc cảm thấy mình phải đẩy nhanh tiến độ thống nhất tam quốc!

Nguyên Thừa tướng của nước láng giềng đã từng như hổ rình mồi phái sát thủ giết Lam Tí Ngọc nhưng người của Lam Tí Ngọc cũng không phải dễ hạ gục như vậy. Lam Tí Ngọc cũng thuận nước đẩy thuyền, tên Nguyên Thừa tướng muốn cái gì thì hắn (LTN) liền đưa cho hắn ta (NTT) cái đó để hắn ta thả lỏng cảnh giác thì hắn mới có thể đánh hắn ta trở tay không kịp và thu lại tất cả chứng cứ cùng với tên phản đồ là Thái công công.

Quả nhiên là khi Nguyên Thừa tướng nhận được tin Lam Tí Ngọc bị trọng thương từ mật thám do hắn ta phái tới thăm dò thì hắn ta đã đáp ứng sẽ gặp Lam Tí Ngọc ở trên đỉnh núi tuyết để trao đổi người với hiệp nghị ngưng chiến và bảo đảm mãi mãi sẽ không xâm phạm lẫn nhau.

Mấy ngày kế tiếp, tuy Lam Tí Ngọc cố ý trốn tránh Chu Mẫn để đi bố trí một loạt kế hoạch nguy hiểm nhưng 484 cũng đã sớm đem tất cả mọi chuyện xảy ra bên ngoài nói cho Chu Mẫn.

Chu Mẫn chiều theo như ý Lam Tí Ngọc muốn, nàng ngoan ngoãn ở trong liều trại do chính hắn sắp xếp. Trên đỉnh núi tuyết là một nơi cực kỳ nguy hiểm, Nguyên Thừa tướng hẹn Lam Tí Ngọc ở chỗ này, mục đích của hắn ta cũng rất rõ ràng, Chu Mẫn trộm thảo luận một vài chuyện với 484, ngày mai chính là ngày Lam Mẫn chết ở kiếp trước và cũng là ngày nàng hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất.

“484, đã thu thập được bao nhiêu ‘chất dinh dưỡng’ rồi?”

“Mấy ngày nay ký chủ rất chăm chỉ, tuy ‘chất dinh dưỡng’ chưa đạt tới mức hoàn hảo nhất nhưng cũng đã được 93%, cũng đã đủ để chúng ta rời đi nơi này và mở ra chìa khóa ở một thế giới khác!”

“Ngày mai mọi chuyện đều sẽ kết thúc sao?”

“Đúng vậy, chỉ cần ký chủ bảo đảm nam chủ an toàn thì sau này, giang sơn của Lam gia có thể được truyền thừa và sẽ không rơi vào tay của người khác, tâm nguyện của nữ phụ cũng được hoàn thành, đến lúc đó sẽ có phần thưởng tương ứng dành cho ký chủ!”

“Ta đã biết!”

Mà lúc này, Nguyên Thừa tướng cũng không biết mình đã rơi vào bẫy rập của Lam Tí Ngọc. Hắn ta mang theo tên nội gián là Thái công công từng được an bài ở Lam quốc cùng với mấy trăm cung tiễn thủ đến mai phục sẵn ở đỉnh núi tuyết. Hắn ta đang nghĩ tới giấc mộng đẹp có thể giết Lam Tí Ngọc ở trên đỉnh núi tuyết!

Lam Tí Ngọc cũng mang theo người lên đỉnh núi tuyết. Lúc này, người của hắn đang rửa sạch đám cung tiễn thủ của Nguyên Thừa tướng. Nhìn đám cung tiễn thủ bị tướng sĩ tinh anh mình mang đến chém đầu, khóe miệng Lam Tí Ngọc nhếch lên một nụ cười lãnh khốc túc sát cùng với sự nhớ nhung Chu Mẫn. Vì bố trí cục diện này nên 3 ngày qua, hắn chưa được gặp nàng.

Khi Nguyên Thừa tướng dẫn theo Thái công công lên đỉnh núi tuyết thì đã thấy Lam Tí Ngọc đứng lẻ loi một mình ở đỉnh núi. Ngọn gió thổi tung áo choàng màu đen của hắn. Nghe thấy động tĩnh ở đằng sau, Lam Tí Ngọc quay đầu lại đối mặt với Nguyên Thừa tướng và Thái công công.

“Hoàng đế bệ hạ tới sớm quá!” Nguyên Thừa tướng cười nói.

“Thứ ngươi muốn ta đã mang đến, tới khi nào thì ngươi mới giao ra người ta muốn?” Lam Tí Ngọc cũng không nói chuyện lằng nhằng mà trực tiếp vào vấn đề chính.

“Thật không? Nhưng bổn Thừa tướng đột nhiên thay đổi chủ ý, vị vua anh minh thiên cổ của Lam quốc lại loạn luân với muội muội ruột, chuyện này rất thú vị nha, không biết là sau khi bị người dân của Lam quốc biết thì sẽ thế nào a?”

“Nguyên Tử Tự, ngươi uy hiếp ta?!”

“Haha, lúc Thái công công nói ngươi khi gặp phải chuyện liên quan đến Lam Mẫn thì liền sẽ rối loạn ta còn không tin. Nhưng khi thấy ngươi dám một mình đi lên đỉnh núi tuyết, ta liền hiểu, Lam Tí Ngọc, ngươi bất quá cũng chỉ là một người nam nhân bình thường!”

“Hừ, Nguyên Tử Tự, ta vốn cho rằng ngươi cũng có vài phần năng lực nhưng bây giờ ngươi làm trẫm hoàn toàn thất vọng!” Lam Tí Ngọc thần sắc thản nhiên, đôi tay thon dài đang thưởng thức một cái kèn cực kỳ tinh xảo.

Nguyên Tử Tự vốn đang bình tĩnh nhưng khi thấy cái kèn Lam Tí Ngọc cầm trong tay thì sắc mặt hắn ta nhanh chóng thay đổi, “Ngươi… Sao ngươi lại có thứ này? Ngươi……” Nguyên Tử Tự không dám tưởng tượng, hắn ta lập tức thổi cái kèn trên người mình nhưng những cung tiễn thủ đã sớm mai phục lại không có một ai xuất hiện. Lúc này, Nguyên Tử Tự mới run rẩy nhìn Lam Tí Ngọc.

“Ngươi cố ý dẫn ta vào bẫy!”

Lam Tí Ngọc bật cười, “Sai rồi! Đúng là ta có tính kế ngươi nhưng ta và ngươi cũng giống như bọ ngựa bắt ve, chim sẻ vồ mồi thôi! Ngươi cho rằng mình là chim sẻ nhưng trong mắt ta, ngươi chỉ là con bọ ngựa nhảy loạn mà thôi…… Người đâu, bắt lấy 2 tên này!”

Lam Tí Ngọc vừa dứt lời, từ bốn phương tám hướng đột nhiên vụt ra hơn 10 tên binh lính tinh anh vọt về phía Nguyên Tử Tự và Thái công công nhưng Nguyên Tử Tự che dấu quá sâu, tất cả mọi người không biết chuyện hắn ta có võ. Mà 1 người thì làm sao có thể địch lại 10 người? Đương nhiên là Nguyên Tử Tự khó có thể chống cự, mắt thấy mình sắp bị bắt, hai mắt vốn chứa sự điên cuồng dữ tợn của hắn ta càng thêm sắc bén, “Lam Tí Ngọc!”

Hắn ta gầm lên giận dữ, nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng, Nguyên Tử Tự đột nhiên vận công, phi tiêu có dính kịch độc từ trong lòng ngực hắn ta giống như hoa rơi lả tả bay về hướng Lam Tí Ngọc. Lam Tí Ngọc ra tay phòng ngự nhưng vẫn luôn có cá lọt lưới. Ngay khi Lam Tí Ngọc gặp nguy hiểm thì một khối thân mình ấm áp đột nhiên phác lên ôm lấy hắn từ phía sau. Độ ấm quen thuộc, mùi hương quen thuộc đã từng làm hắn nhớ nhung đến phát cuồng lúc này lại khiến hắn sợ hãi. Nỗi sợ hại lan tràn từ đáy lòng đến toàn thân.

Lam Tí Ngọc không dám quay đầu lại nhưng người phía sau lại có chút oán trách cười nói, “Hoàng huynh, đây là lần thứ sáu ngươi bỏ ta một mình. Hơn nữa, đã 3 ngày trôi qua nhưng ngươi không hề tới thăm ta… Hoàng huynh, nhớ kỹ lời thề của ngươi và nguyện vọng của ta…”

Ngay khi thân thể của Chu Mẫn ngã xuống, trong đầu liền vang lên thanh âm của 484, “Nhiệm vụ đã hoàn thành, bắt đầu mở ra thế giới tiếp theo – “Đá văng Cinderella vườn trường”, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng…… 3, 2, 1!”

Lúc này, giọng nói máy móc của Hệ thống truyền đến. “Tinh!”…

Phân giá trị của nhiệm vụ thứ nhất: 8

Độ vừa lòng của nữ phụ: 100

Độ hảo cảm của nam chủ: 100

Chất dinh dưỡng đã thu thập được từ nam chủ: 93

Được đến phân phối thuộc tính: 1

Được đến kỹ năng: Lễ nghi tôn quý của Trưởng công chúa, ‘Cộng tình’ và danh khí Bạch Hổ ( làn da trắng nõn như trẻ con, tiểu huyệt dù làm bao nhiêu lần vẫn chặt khít!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.