Trạc Chi

Chương 2: Chương 2: Chương 1: BỨC TRANH TỨC GIẬN (2)




Edit & Beta: Ami Cuteo 

FB_IMG_15304438791481764

Lam Mẫn – nữ nhân có cùng dòng máu với hắn giống như trời sinh đã định sẵn là nàng vì hắn nên mới tồn tại, vì hắn cao hứng mà cao hưnga, vì hắn khổ sở mà khổ sở, đây còn không phải là thứ hắn muốn sao? Một người chỉ thuộc về mình hắn! Chỉ là của riêng hắn!

Lam Tí Ngọc nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt Chu Mẫn – thứ kỹ năng ‘muốn khóc liền khóc, khóc thế nào cũng đều đẹp’ mà nàng mua từ cái Hệ thống vô lương tâm kia. Aizz, nàng lại phải ghi nợ hóa đơn, chưa hoàn thành 1 nhiệm vụ nào mà đã phải nợ Hệ thống 2 cái hoa đơn, nghĩ lại thật là buồn bực!

Cảm giác được bàn tay to nóng bỏng của hắn lưu luyến quên về trên mặt nàng tựa hồ muốn đem mặt nàng hòa tan luôn nhưng lại mang theo một tia tê dại, nàng cảm thấy hình như nơi hạ thân có gì đó đang chảy ra, đối với Chu Mẫn đã trải qua tình dục mà nói thì nếu hiện tại nàng còn không biết mình đã động tình thì nàng liền đâm đầu chết ngay!!

Nữ nhân chỉ mới bị sờ sờ mặt mà liền động tình ngoại trừ nàng ra thì còn có ai ~ phải đói khát bao nhiêu mới có thể biến thành như vậy a…… Nghĩ đến đây, Chu Mẫn liền muốn cắn chết cái Hệ thống không đáng tin cậy này! Không biết tốt quá thì hóa gà sao? Thân thể mẫn cảm thế này thì sao nàng có thể giả vờ làm tiểu bạch hoa a ~ rõ ràng đây chính là bộ dạng mấy chục năm chưa thấy qua nam nhân nên mới có thể đói khát thành thế này?!

~~ nàng muốn khóc, nàng khó chịu……..

Đối với Chu Mẫn đang rối rắm, Lam Tí Ngọc một chút cũng không phát hiện được, hắn chỉ đem tầm mắt giằng co ở trên dáng người quyến rũ sưới lớp váy ngủ mỏng tanh kia của nàng, váy ngủ màu trắng tinh xảo bao vây cái mông tròn trịa, bên hông nàng đeo một cái đai lưng tua lửa đỏ, tua tua tinh tế rũ ở vòng eo, đều nhịp mà rũ ở chỗ bụng nhỏ, càng làm nổi bật eo thon mềm mại non mịn như linh xà dưới nước.

Trắng và hồng xen lẫn nhau khiến thị giác hắn bị đánh sâu vào, phóng to vô hạn, nịt ngực màu trắng khiến hai luồng nhũ thịt kiều nộn trước ngực thiếu nữ như ẩn như hiện, bởi vì lưng lửa đỏ gắt gao bó cho nên nhũ thịt tròn trịa trước ngực bị xô đẩy vào trong làm khe rãnh mê người của nàng sau đến mức khó có thể thấy đáy.

Làm cho hắn khó có thể kháng cự chính là ở phía trước tầng tầng lớp lớp cánh bướm cuộn nếp uốn khiến lồng ngực tramgws nõn của nàng phập phồng và gia tắng thêm một phần điềm mỹ, mà trên nhũ thịt tròn trịa chỉ bị che khuất một phần hai tựa hồ còn có thể thấy dấu vết mờ nhạt mà nửa tháng trước hắn để lại càng thêm kích thích một phần thị giác của hắn.

Váy đuôi màu trắng trải ra như hình quạt, trên người nàng còn có một ít vết dâu tây và dấu hôn bầm tím nhợt nhạt chưa thể tiêu trừ hết, có thể thấy được hắn đêm đó rốt cuộc có bao nhiêu gấp gáp và thô lỗ cộng thêm không biết tiết chế, nhưng nếu làm một lần nữa, hắn vẫn sẽ điên cuồng lưu lại dấu vết của mình trên người nàng!

Bàn tay to của hắn lau khô nước mắt trên gương mặt nàng rồi gạt những cọng tóc phủ trên khuôn mặt nhỏ cùa nàng ra sau vành tai nàng xong, Lam Tí Ngọc nhẹ nhàng dùng bàn tay hắn đặt sát vào cáu ót nàng, cẩn thận đến cực điểm giống như sợ đánh thức mỹ nhân đang ngủ say, còn giống như dụng tâm đến cực điểm mà che chở mái tóc đen kia, ngón tay hắn vuốt ve qua tóc đen đến thẳng ngọn tóc.

Bị động tác hết sức ôn nhu này vuốt ve giống như mèo con được vuốt lông, thiếu nữ nằm trên đầu gối hắn vẫn như cũ dùng sức ôm chặt đùi Lam Tí Ngọc, tựa hồ cảm thấy thoải mái cho nên nàng hơi hơi nhếch lên một nụ cười ngọt ngào, rụt rụt bả vai, vẻ mặt an nhàn, nhẹ giọng nỉ non “Hoàng huynh….”

Ngón tay tinh tế có khớp xương rõ ràng mang theo khí chất cường ngạnh, Lam Tí Ngọc chậm rãi đem tay chuyển từ phía ngọn tóc sau lưng qua cánh tay của nàng, lại theo uốn lượn cánh tay, uốn lượn mà lên.

Bàn tay nóng bỏng mơn trơn khuỷu tay, cọ qua khuỷa tay lại theo bản năng mà đụng vào hai con thỏ ngọc non mềm đứng thẳng trước ngực nàng.

Lam Tí Ngọc nao nao, ánh mắt thoáng chốc thâm thúy, bàn tay nắm ở trên khuỷa tay dừng lại một lát, liền vuốt ve thẳng lên trên, nhẹ nhàng mơn trơn bả vai của nàng, ngón tay dịu dàng đụng chạm da thịt trơn trượt lỏa lồ ở trong không khí.

“Mẫn Nhi, Mẫn Nhi của ta, ngươi nguyện ý bồi Hoàng huynh ở địa ngục sao?” Ánh mắt Lam Tí Ngọc càng thêm mê ly.

Theo ngón tay hắn hoạt động, nàng cảm nhận được từ cần cổ truyền đến từng đợt ngứa ngáy, Chu Mẫn nhún vai, ý đồ thoát khỏi cái ngứa phiền lòng này.

Bàn tay to rộng của hắn nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của Chu Mẫn, rất nhẹ rất nhu và chậm vô cùng, nhiệt độ bốc lên từ trong lòng bàn tay hắn nướng khuôn mặt của nàng.

Vẻ mặt Chu Mẫn trong lúc ngủ mơ ngoan ngoãn, nàng ngẩng mặt lên cọ cọ hướng độ ấm trong lòng bàn tay rồi ưm một tiếng nhưng nội tâm thì đã chửi rủa động tác làm ra vẻ của mình, người nam nhân này muốn làm gì thì làm mau một chút không được sao? Làm xong sớm để ta còn ngủ a!

484 biết ý tưởng của Chu Mẫn thì không khởi cười lạnh, còn muốn ngủ, 484 trốn ở trong góc cười âm lãnh, chã nhẽ nữ nhân này không biết rằng nam nhân nhịn nửa tháng mới bỏ lệnh cấm một khi khai trai sẽ thực khủng bố sao? Đặc biệt là khi đối mặt với người mình vẫn luôn nhớ thương a!

Chỉ số thông minh của ký chủ nhà ta thực thấp, phải làm thế nào nha? Còn có thuốc để chữa sao?

Bàn tay có vết chai mỏng của Lam Tí Ngọc nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt trơn trượt của Chu Mẫn rồi sau lại rời đi. Nhìn tư thế ngủ thơm ngọt của Chu Mẫn, Lam Tí Ngọc hơi nhếch khóe môi cười, chậm rãi tới gần Chu Mẫn.

Nhìn khuôn mặt nàng trong gang tấc, môi đỏ nửa hé, cái cổ tuyết trắng côi hồng mạn nhiễm giống đóa hoa hồng nở rộ, đẹp đến mê người.

Hắn dùng đôi môi hơi lạnh của mình cọ sát với môi đỏ nửa hé của Chu Mẫn rồi tách ra, ngay sau đon một cây ngón tay thô lệ nóng rực nhẹ nhàng miêu tả cánh môi Chu Mẫn, chà lau đôi môi vừa mới bị mềm lưỡi của hắn liếm ướt.

Lam Tí Ngọc hô hấp dồn dập, dùng ngón trỏ nâng cái đầu của Chu Mẫn, ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú nhìn gương mặt tinh xảo đang hồn nhiên ngủ gần ngay trước mắt.

Hơi thở khô nóng của hắn trộn lẫn với mùi hoa dày đặc của nàng.

Là hương vị đêm hôm đó!

“Lam Mẫn….. Cùng Hoàng huynh xuống địa ngục đi!” Thanh âm trầm thấp đan xen dục vọng cháy bỏng cuồng nhiệt, đôi môi nóng rực thô ráp và khô khốc của Lam Tí Ngọc dán lên môi Chu Mẫn, hắn dùng một bàn tay to nặng nề đè cái ót của Chu Mẫn, đầu lưỡi ướt mềm của hắn nhẹ nhàng tìm tòi, cuồng tứ quấn lấy tiểu nộn lưỡi kiều mềm thơm ngọt.

Cảm giác được trong miệng coa một dị vật, Chu Mẫn vốn giả vờ ngủ biết lúc này mếu không tỉnh táo lại là không thở được, vì thế, nàng liền làm bộ từ trong cơn ngủ mơ chậm rãi mở đôi mắt ra, theo đồng tử dần dần mở ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc phóng to ở trước mặt nàng càng ngày càng rõ ràng.

“Ngô……..”

Nàng vốn không tính là tỉnh táo phát ra một âm tiết mê hoặc nhưng không ngờ chỉ vừa mở miệng đã bị một đầu lưỡi linh hoạt lập tức xâm nhập, liếm mút mật ngọt trong cái miệng nhỏ của nàng.

Cái lưỡi mềm của Lam Tí Ngọc quấy rối trong khoang miệng thơm ngọt của Chu Mẫn, hắn cảm giác được nàng có chút ngốc nghếch kinh ngạc nhưng lại vẫn nhịn không được dùng tay cố định cái gáy Chu Mẫn, trong đầu óc hắn toàn là khoái cảm điên cuồng đêm hôm đó cùng với cảnh xuân (ý là thân thể Mẫn tỷ) hắn vừa mới thấy và lời nỉ non của nàng…..

“Mặc kệ huynh muốn làm gì Mẫn Nhi cũng được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.