Tra Công Hoàn Lương Ký

Chương 6




" Nếu các ngươi là người bình thường, chúng ta có thể phá bỏ của các ngươi vài phần công lực. Nhưng nếu các ngươi là người Thánh Điện, chỉ có một con đường... Chết!"

Giọng nói Lạc Y nhàn nhạt, nhưng đồng thời cũng mang theo hàn ý thanh lãnh khiến người khác không nhịn được rùng mình sợ hãi.

Bảy người Thánh Điện kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng. Đây là lần đầu tiên bọn hắn nhìn thấy người xấc xược đến vậy. Đứng trước uy danh của Thánh Điện vô cùng hờ hững, tựa như bọn hắn không có một chút lực sát thương nào.

Bảy người không khỏi nhìn hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần thêm vài lần. Thật cẩn thận cao thấp đánh giá một phen. Bất quá càng đánh giá, càng thấy không thích hợp

Hai người trước mặt này tuổi tác cộng lại cũng chỉ chừng trên dưới ba mươi. Khi so sánh với bọn hắn, chỉ cần tuỳ tiện bốc ra một người cũng đủ đè chết chứ đừng nói là bọn hắn có những bảy người.

Apollo đại lục không thiếu gì thiên tài tu luyện. Chỉ là xấc xược như vậy, chẳng lẽ lại không sợ bị chết từ trong trứng nước hay sao?

Quả nhiên là quá không biết trời cao đất dày thế nào rồi!

Lão Đại nghe đến uy hiếp rõ ràng trong lời nói của Lạc Y cũng trầm mặc xuống dưới. Hắn thường ngày vốn dĩ đã thanh lãnh, lạnh lùng. Hôm nay lại bị bao bọc bởi một tầng sát khí lạnh lẽo thấu xương.

Nếu nói hai người trước mặt này là thiên tài? Hắn tin!

Nhưng bảo hai người trước mặt có khả năng liên thủ giết chết bảy người bọn hắn thì quả thật không khác đang nằm mộng giữa ban ngày!

Hoá ra, hắn đối với hai người này đã đánh giá cao không biết, bọn họ cùng lũ không có đầu óc chính là không có chút sai biệt.

Những người như vậy, không tức khắc bóp chết thì sẽ để lại mầm hoạ không lường trước được!

Lão Đại nắm chặt tay, chiếc nhẫn nơi ngón tay út bị hắn xoay chuyển vài vòng. Đây chính xác là hành động báo hiệu, hắn động sát khí.

Lão Tam đứng một bên cũng trầm mặc, dĩ nhiên không nghĩ đến chuyện ngăn cản. Nhìn nhận của hắn đối với hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần so với Lão Đại cũng không khác.

Loại người như vậy tuyệt đối sống không thọ. Nếu không thể kết thành minh hữu, vậy tốt nhất là một đao quyết định... Diệt đi!

Lãnh Hàn Thần ôm gọn Lạc Y vào lòng, nhàn nhạt lướt qua đám người Thánh Điện. Cũng từ trong ánh mắt bọn họ phát hiện sát khí không hề che giấu.

Bất quá, Lãnh Hàn Thần không sợ. Thậm chí còn nhàn nhạt nở nụ cười. Trong mắt của hắn vốn là không xem những kẻ trước mắt là con người. Cơ bản là hắn nhẹ nhàng nâng lên ngón tay cũng đủ dí chết đám người này.

Xưa nay, những người muốn hắn chết đi quả thật là nhiều đến nổi đến cũng không thể đếm hết. Chỉ là, kết cục cuối cùng duy có hai loại.

Loại thứ nhất, chết!

Loại thứ hai chính là thống khổ đến chết!

Thật không biết nên dùng loại nào áp dụng lên đám người này mới đúng đây?

Lão Đại nâng mắt, chăm chú quan sát hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần thêm một lần. Hắn thấy bọn họ từ đầu đến cuối vẫn không có kinh hoảng như hắn tưởng tượng thì không khỏi cau chặt chân mày, trầm giọng nói.

" Nhị vị, thật không muốn suy nghĩ lại?"

" A?"

Lạc Y khẽ thốt lên, khoé mắt nhẹ nhàng cong lên tạo ra một đường cong mị hoặc nhân sinh. Bất quá, lời nói phát ra quả thật có chút phá tan mĩ cảm.

" Ngươi có phải là bị điếc hay là không? Nói rõ ràng như vậy cũng có thể không nghe thấy?"

Nàng ngừng lại một chút, lại quay sang nhỏ nhẹ hỏi Lãnh Hàn Thần.

" Chàng nghe thấy hay không?"

" Dĩ nhiên!"

Lãnh Hàn Thần hết sức phối hợp gật gật đầu. Quả nhiên là muốn chọc người tức chết. Người có mắt đều biết, nhóm người kia căn bản không phải không nghe rõ mà là bọn họ không thể tin.

Này, không phải là hành vi giết người không thấy máu hay sao?

Lạc Y gật gật đầu, tay nhỏ vươn lên xoa xoa má Lãnh Hàn Thần, hôn nhẹ một cái, không tiếc lời khen.

" Ngoan, tai rất tốt!"

Lãnh Hàn Thần được Lạc Y hôn nhẹ liền híp mắt, vẻ mặt thật hưởng thụ. Trong lòng sung sướng, vừa lòng muốn chết. Ánh mắt nhìn nàng lại càng thêm sủng nịnh.

Lãnh Hàn Thần cùng Lạc Y kẻ xướng người hoạ, tung hứng hoà hợp đều lọt vào ánh mắt của nhóm người Thánh Điện. Điều thật sự là khiến bọn họ muốn phun máu mà chết.

Đây chính là khinh đến trên đầu của bọn hắn có được hay không?

" Nếu như nhị vị đã không muốn uống rượu mời thì mau uống rượu phạt đi!"

Lão Đại cười lạnh một tiếng. Đưa mắt ra hiệu cho nhóm người đứng sau bày trận. Hắn đã sớm không còn đủ kiên nhẫn. Trước mặt hai người này, hắn đã sớm không thể nào kiên nhẫn thêm nữa.

Nhóm người Thánh Điện nhận được lệnh, nhanh chóng dàn ra đứng vây quanh hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần. Hai tay bọn hắn từ từ nâng lên, trên tay bắt đầu ngưng tụ ra ma pháp vô cùng nồng đậm.

Lãnh Hàn Thần cùng Lạc Y đứng đó vẫn bình chân như vại. Như thể, hai người biểu hiện giống như người bị vây quanh kia không phải là bọn họ.

Lạc Y quét mắt đầy tiếu ý nhìn nhóm người Thánh Điện. Hoàn toàn không đặt bọn họ vào mắt. Nếu trước đây bị vây quanh như vậy, nàng còn có thể tốn chút thời gian trốn tránh. Bất quá giờ đây khác biệt, Lãnh Hàn Thần chẳng phải tạo được lồng không gian sao. Dựa vào nhóm người Thánh Điện này, muốn công phá lồng không gian, rõ ràng là cùng với người si nói mộng một dạng.

Chỉ là, đúng vào lúc nhóm người Thánh Điện ngưng tụ gần xong ma pháp, thân thể Lạc Y đột nhiên run lên một đợt nhè nhẹ. Theo bản năng nàng nhìn sang Lãnh Hàn Thần, khoé môi xinh đẹp nhẹ nhàng cong lên.

Lãnh Hàn Thần quay đầu, nhìn ánh mắt nàng loé sáng, mi tâm hơi chau lại, sau đó rất nhanh giãn ra. Ánh mắt hắn lúc này cũng đồng dạng hiện ra một tia hài lòng không che giấu.

Nhóm người Thánh Điện nhìn hai người Lạc Y cùng Lãnh Hàn Thần có chút không hiểu tại sao. Ban đầu thấy hai người không nghĩ né tránh, bọn hắn còn suy nghĩ xem có phải hai người này sợ hãi đến mức không thể động hay không. Nhưng, kể từ khi khoé môi Lạc Y cong lên, từ từ phun ra từng chữ thì bọn hắn liền biết bọn hắn nghĩ lầm rồi.

" Băng Lôi điểu, nếu như đã thức tỉnh, ngươi có hay không muốn trả thù?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.