Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

Chương 41




"Xử phạt ta?" Tống Nhiên ngẩn ra, cười điên cuồng, "Ha ha ha, có bản lĩnh thì ngươi cứ cáo trạng với viện trưởng đi, ta hoan nghênh! Người tới, tiễn khách!"

Đến lúc đó để xem viện trưởng sẽ thiên vị ai!

"Ngươi..." Võ Nghi biến sắc, hung hăng phất vạt áo, trừng mắt Tống Nhiên một cái rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng dáng lão nhân rời đi, Tống Nhiên cực kì đắc ý, toàn thân đều cảm thấy hăng hái, đã lâu rồi không được sảng khoái như vậy.

Võ Nghi, chỉ bằng gia hỏa không biết nhìn người như ngươi mà muốn đấu với ta? Nằm mơ đi!

Tống Nhiên ha ha cười to làm người trong đan đường nghi hoặc không thôi, lão già này có phải bị Võ Nghi chọc tức đến choáng váng rồi không? Còn nói muốn ngừng cung cấp đan dược cho võ đường, không sợ viện trưởng trách tội sao?Mọi người lắc lắc đầu, không ai biết lão nhân này trúng gió gì...

Trăng treo đầu ngọn liễu, bóng đêm như nước, một thân trường bào màu bạc xẹt qua không trung tạo nên đột cong đẹp mắt.

Thiếu niên rũ mắt, dung mạo tuấn mỹ như thần không còn dáng vẻ lười biếng ban đầu, đôi mắt đen nhìn về phía thiếu nữ đang khoanh chân ngồi trong phòng, ánh mắt lưu luyến không muốn xa rời.

"Nam nhân cũng nên trở lại đi."

Hắn ngước nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, bên môi gợi lên ý cười, một nhà đoàn tụ, hắn đợi ngày này đã bao lâu rồi? Dù say ngủ ngàn năm, trong giấc mơ của hắn vẫn luôn xuất hiện hai gương mặt mà hắn cả đời không thể quên.

Đáng tiếc, trong trí nhớ của hắn có bọn họ, nhưng hai người kia lại sớm quên mất kiếp trước.

Đồng thời cũng quên mất hắn...

Trong lòng Tử Thiên Cảnh đột nhiên đau xót, những kí ức tàn nhẫn đó lại tái hiện trong đầu làm hắn đau đớn đến gập người, vẻ mặt thống khổ.

"Cảnh Nhi, ngươi bị thương?"

Đột nhiên, một đôi tay ấm áp đặt lên tay hắn, bên tai truyền đến thanh âm quan tâm của nữ tử, thanh âm kia phảng phất như cách mấy thế kỷ khiến lòng hắn ấm áp.

"Ta không sao."

Tử Thiên Cảnh lắc đầu, khuôn mặt tái nhợt ngẩng lên, trong gió đêm, thân ảnh thon dài kia đơn bạc gầy yếu như thế, cô tịch khiến người ta đau lòng.

Không biết vì sao, nhìn Tử Thiên Cảnh như thế, trái tim Mộ Như Nguyệt hơi đau xót, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn.

Tục ngữ nói mẫu tử liền tâm, mặc dù không có kí ức kiếp trước nhưng mối liên hệ đến từ linh hồn vẫn sẽ không thay đổi...

"Cảnh Nhi, ta cảm thấy chúng ta hẳn là quen biết nhau." Mộ Như Nguyệt nghiêm túc đánh giá thiếu niên trước mắt, trong mắt bắt đầu hiện lên tia sáng khác thường.

Trong nháy mắt này, Tử Thiên Cảnh suýt nữa nói hết toàn bộ ra, nhưng lời đến bên miệng rồi mà không cách nào nói ra được.

Hắn không biết nàng có tin tưởng lời hắn nói hay không, liệu sau khi hắn nói xong có nghĩ hắn là kẻ điên mà rời xa hắn không, hoặc có bị dọa sợ không? Dù sao có một số chuyện, quá mức khó tin.

Ai có thể tin tưởng lời nói như vậy?

Tử Thiên Cảnh thật sự rất sợ.

Lúc trước bị Tử Phượng bắt đi, hắn không sợ hãi, khi bị nàng chặt đứt tay chân cũng không sợ hãi, nhưng hiện tại hắn rất sợ, giống như khi đối mặt với cảnh tượng cha mẹ bị thiên kiếp đánh thành tro tàn....

"Ngươi... có thể ôm ta một lần không?" Tử Thiên Cảnh nhìn nữ tử tuyệt sắc trước mặt, ánh mắt tràn ngập mong đợi, "Ngươi thật sự rất giống mẫu thân ta, từ lúc ta còn rất nhỏ nàng và phụ thân đã rời khỏi ta mà đi, nhìn thấy ngươi ta bất giác có cảm giác thân thiết, cho nên, ngươi có thể ôm ta một lần được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.