Tra Công Đến Chết Vẫn Cho Ta Là Bạch Liên Hoa

Chương 21




Sáng sớm, thái dương chậm rãi lên cao, chiếu sáng mọi nơi, chim chóc hót vang, lại là một buổi sáng tươi đẹp.

Lãnh Đường Phàm lông mi nhẹ nhàng run rẩy động vài cái, giống như muốn tỉnh lại. Nhưng hai mắt vẫn không mở ra, chỉ dùng một đại lực lôi ra bàn tay đang làm loạn bên trong trong áo lót của hắn, sau đó lại xuất ra một cước, động tác liên tục, hành văn liền mạch lưu loát.

Chợt nghe đến bùm một tiếng, giống như thanh âm rơi xuống đất của một con quái vật lớn. Suốt một tháng này, mỗi buổi sáng tỉnh lại đều phải làm hai động tác này đầu tiên.

“Ai du…… Đau, đau đau……” Tiêu Vô Cực quỳ rạp trên mặt đất một bên vuốt mông một bên giả khóc nói,“Điềm Tâm*, ngươi như thế nào mỗi lần xuống tay đều nặng như vậy không thương xót tí nào!” Hoàn hảo một tháng này mỗi buổi sáng tỉnh lại đều phát ra tiếng luyện tập.

Lãnh Đường Phàm cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng hừ một tiếng nói:“Nhanh đi làm điểm tâm! Còn có hôm nay trên vách đá kia gốc Bạch linh chi nở hoa rồi, ngươi đi hái cho ta!” Nói xong liền đi xuống giường mặc quần áo, còn thuận tiện đá đá nam nhân vô lại đang ngồi dưới đất một cái,“Còn không mau đi!”

“Nga.” Tiêu Vô Cực vẻ mặt đau khổ đứng lên, nhưng ngay lập tức thay bằng vẻ mặt tươi cười hầu hạ Lãnh Đường Phàm mặc quần áo,“Ta đây ngoan như vậy, có nên thưởng ta cái gì không?” Vẻ mặt nịnh hót lấy lòng, toàn bộ đều là bộ dáng tiểu nhân, đem nô tính tiềm tàng sâu nhất trong lòng phát huy đến cực điểm.

Lãnh Đường Phàm không nói gì, chính là trợn mắt nhìn hắn, nhìn đến lúc trong lòng hắn thấy không thoải mái, mới “Được rồi, được rồi.” Tiêu sái đi ra ngoài.

Tiêu Vô Cực một bên sử dụng nội lực duy trì lửa cháy đều đều trong bếp lò, một bên dùng thìa đảo đảo hương mạch chúc (cháo lúa mạch) trong nồi. Mặc cho ai tưởng tượng, cũng không tưởng tượng được đương kim đại hiệp đệ nhất chốn võ lâm lại cam nguyện nấu canh thang, làm nữ công gia chánh, thế nhưng lại vui vẻ chịu đựng! Trước kia hắn một bộ chúng tinh phủng nguyệt*, không ai không ngoan ngoãn nghe theo hắn! Khiến cho hắn rốt cục hiểu được sức mạnh tình yêu vĩ đại là như thế nào a! Hắn rốt cục vẫn là thua trên tay một người! Cái gọi là một vật khắc một vật a! Ai

Lãnh Đường Phàm vừa lòng nhìn thân ảnh tuấn động kia đi ra. Nghĩ vốn cuộc sống lúc trước thực thanh tĩnh, nhưng cái gì cũng phải tự làm, phí sức mệt nhọc, hiện tại có người để sai sử không có gì là không tốt. Chính là hắn luôn đối với mình động tay động chân, hơn nữa lời nói ra khỏi miệng buồn nôn muốn chết, bất quá Lãnh Đường Phàm tưởng hiểu được cái này mất cái kia, coi như người này có điểm cổ quái vậy. Đương nhiên còn có một chút chính là, Lãnh Đường Phàm tuy rằng võ công cũng thuộc hàng cao thủ, nhưng so với Tiêu Vô Cực vẫn còn thua một bậc, nếu thực sự muốn động thủ đuổi hắn đi, chính mình cũng đánh không lại hắn, nhìn hắn có thể lông tóc không thương đi vào Bách Hoa cốc là biết hắn không phải hạng tầm thường, còn không bằng thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.

Nguyên lai Bách Hoa cốc khắp nơi đều là kì hoa dị thảo, nếu không cẩn thận đụng phải liền trúng độc, liền ngay cả trong không khí cũng ẩn ẩn độc khí, nội công không thâm hậu sẽ không vào được, còn có một nguyên nhân khác, chính là kỳ môn thuẫn giáp của Bách Hoa lão nhân cũng xuất thần nhập hóa, cốc khẩu bày trận thiên la địa võng, không biết vây khốn bao nhiêu cao thủ võ công cao cường, cho nên tự nhiên không có người đến đây, cũng không ai dám đến, bảo vệ Bách Hoa cốc rời xa thế tục yên tĩnh.

“Điềm Tâm, mạch chúc tình yêu của ta đến đây!” Hai chén mạch chúc nóng hôi hổi, Tiêu Vô Cực giống như một chút cũng không cảm giác nóng mà bưng vào.

Lãnh Đường Phàm cầm chúc thổi thổi, mà bắt đầu ăn. Âm thầm nhíu mày, tay nghề nấu chúc của người này cũng không tồi!

“Hắc hắc, hương vị không tồi đi.” Tiêu Vô Cực sưu mị cười. Chính hắn cũng không nghĩ mình sẽ đi làm đồ ăn, chẳng qua ngồi nhìn đại trù Xuân tửu lâu Giang Nam làm vài món thức ăn, có thể hiểu được một chút, học một biết mười, chỉ nghĩ làm thử đồ ăn mình đã từng nếm qua, không ngờ thực thành công. Đương nhiên cái chính đây là gia vị tình yêu a!!! Ha ha a!

“Đúng rồi, Điềm Tâm. Giang Nam Dương Châu đầu hạ tháng tám tổ chức một cái đại hội luận võ kén rể ‘Ngàn dặm nhân duyên nhất tuyến khiên*’, chúng ta đi nhìn náo nhiệt một cái, thế nào?” Tiêu Vô Cực lấy tay sát* chúc tràn bên môi Lãnh Đường Phàm nói, hắn trong lòng thật muốn dùng miệng liếm đi a! Tâm vừa động, không bằng lập tức hành động, không ngờ bị Lãnh Đường Phàm đánh gãy.

“Ngươi muốn đi kén rể?” Lãnh Đường Phàm đẩy tay hắn ra, thản nhiên hỏi.

“Ta đã muốn có ngươi, còn chiêu thân cái gì?!” Tiêu Vô Cực lập tức lớn tiếng phản bác, tiếp theo nói,“Ta là muốn mang ngươi xuất cốc một chút, lúc nào cũng ở trong này, ăn cũng ăn không ngon, còn muốn cho ngươi nếm thử đại giang Nam Bắc mỹ thực.” Xem nơi này tuy rằng phong cảnh rất đẹp, nhưng mà điều kiện thiếu thốn, ăn uống đều ở một chỗ, thức ăn cũng chẳng có bao nhiêu, gia vị đồ đạc gì cũng không có, thật sự là phá hư Điềm Tâm!

“Mỹ thực?” Lãnh Đường Phàm có chút động tâm. Vốn là không quan tâm, nhưng từ khi Tiêu Vô Cực đến đây cả ngày nghĩ biện pháp làm cho hắn đồ ăn ngon, cái miệng của hắn cũng bắt đầu bị dưỡng lên trời. Nghĩ đến những thứ mình ăn trước kia, bây giờ chưa chắc đã dám ăn lại.

“Đúng rồi đúng rồi, như là trứng muối hấp bạch ngư giang, phi long thiêu tùng nhung, sa oa lộc bảo, hồng bái trư thủ, lộc huyết cao, phong vị hùng chưởng, thông nướng cua hoa, tam ti tố vây cá lạp vân vân, ngươi nhất định sẽ thích.” Hắn hiện tại chính nghĩ ra những món tốt nhất cấp cho Điềm Tâm, nhưng là ở Bách Hoa cốc hắn cái gì cũng không thể làm.

“…… Vậy được rồi.” Lãnh Đường Phàm quả thật tâm động. Lại nói đã lâu không gặp sư phụ,dù sao cũng là lão nhân gia của hắn, nói không chừng xuất cốc còn có thể diện kiến sư phụ. Đáp ứng.

“Nha hô!” Tiêu Vô Cực hưng phấn mà kêu to, có thể mang theo ái nhân đi khắp đại giang Nam Bắc, kia bọn họ không phải là gọi là hiệp lữ sao?! Đã nghiền đã nghiền! Hắc hắc hắc! Liền ngay lập tức nói“Chúng ta ngày mai liền đi, ta hiện tại liền đi hái linh chi cho ngươi!” Lời còn chưa nói xong đã không thấy bóng dáng, có thể thấy được công phu tinh thâm, ngay cả Lãnh Đường Phàm nhìn xem cũng âm thầm kinh hãi.

Một tháng sau tại Dương Châu.

Xuân tửu lâu Giang Nam

“Điềm Tâm, ăn nhiều một chút. Này món gà hầm nấm cũng không sai, a, cái kia chân gà với hương tô gạo nếp cũng không tồi.”

“Điềm Tâm, này canh thực nhẹ nhàng khoan khoái, lại không nhiều dầu mỡ, đến, uống một ngụm.”

“Điềm Tâm, ăn thịt heo này đi, đến, ta bỏ xương cho ngươi.”

“Điềm Tâm, này canh trứng muối tô cua, a, cẩn thận nóng, ta thổi thổi cho ngươi.”

“Điềm Tâm……”

“……”

“……”

Trong tửu lâu, tất cả khách nhân đều nhìn chằm chằm vào hai người ngồi tại cái bàn lớn nhất chính giữa phòng, một nam nhân tướng mạo bình thường một bên không ngừng lải nhải một bên không ngừng gắp thức ăn vào bát của nam nhân đồng dạng tướng mạo bình thường bên cạnh, toàn bộ như một bức tranh cung đình thái giám hầu hạ hoàng đế, chính là thái giám cũng không có giống hắn như vậy…….

Mà nam nhân kia chỉ là cái gì cũng chưa nói, mặt không chút thay đổi ăn đồ ăn trong bát, đối với thái độ hầu hạ của người kia giống như thói quen bình thường.

Không cần hoài nghi, kia hai người chính là Tiêu Vô Cực cùng Lãnh Đường Phàm. Vì cái gì tướng mạo lại bình thường? Nguyên nhân chính xuất phát từ Tiêu Vô Cực ích kỷ, hắn không muốn để cho thế nhân thấy dung mạo xuất trần của Lãnh Đường Phàm, thế là một bộ lệ nhan nhõng nhẽo cứng rắn yêu cầu Lãnh Đường Phàm dịch dung, mà chính hắn là bởi vì tránh cho mấy đám oanh oanh yến yến* phiền toái, còn có thân là thiên hạ đệ nhất cũng không thể thiếu người đến gây phiền toái, cũng dịch dung.

Vốn hẳn là không thể khiến cho người khác chú ý, vấn đề chính là hành động của Tiêu Vô Cực, một dạng nô tài còn chưa tính, vấn đề là giọng hắn lại lớn, giống như sợ người khác không nghe thấy. Chỉ nghe thấy một tiếng thanh thanh ngọt nị “Điềm Tâm” quanh quẩn khắp trong tửu lâu làm người khác ăn không ngon. Dù gì đây cũng là Giang Nam đệ nhất tửu lâu, khách tới cũng đều là quan to hiển quý, cho nên cũng không có người tự làm xấu thân phận tiến lên ngăn cản, chỉ có thể không ngừng mà gây áp lực chưởng quầy.

“Ân, này, khách quan……” tiểu nhị nhìn ánh mắt chưởng quầy, bất đắc dĩ bồi khuôn mặt tươi cười chạy tới.

“Khách quan, khách quan.” Xem không có người để ý đến hắn, tiểu nhị lại bảo hai tiếng.

“Chuyện gì?” Tiêu Vô Cực đem miếng thịt không xương bỏ vào trong bát Lãnh Đường Phàm, rốt cục ngẩng đầu.

“Ân, cái kia, có thể hay không xin khách quan ngươi nói nhỏ thôi?”

“Nhỏ giọng?” Tiêu Vô Cực nhướng mày, trợn mắt, nhìn về phía tiểu nhị, không giận mà uy. Bởi vì dịch dung, cho nên hắn khó được có thể trước mặt người khác không để ý hình tượng tứ vô đạn kị, đặc biệt một tiếng kêu kia đều tràn ngập tình yêu, hắn càng kêu càng to hơn, này tiểu nhị thế nhưng lại bảo hắn nhỏ giọng?!

“A, này, cái kia……” Tiểu nhị bị tinh quang bắn tới, sợ tới mức mồm miệng lắp bắp, đúng là được mở rộng tầm mắt nha! Như thế nào này người này mặt biến sắc nhanh như vậy a!

“Ta ăn no.” Ngay lúc tiểu nhị không biết làm thế nào cho phải, Lãnh Đường Phàm thản nhiên mở miệng, miễn làm cho tiểu nhị xấu hổ.

“Điềm Tâm, ngươi ăn no?” Tiêu Vô Cực lập tức quay đầu, lại là vẻ mặt lấy lòng.

“Ân.” Nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“A! Điềm Tâm, ta đưa ngươi lên lầu nghỉ ngơi.” Một bên giúp đỡ Lãnh Đường Phàm, một bên quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc tiểu nhị một cái, tiểu nhị sợ tới mức một trận run run.

Tiêu Vô Cực dẫn đầu đẩy cửa ra, liền nhìn đến một nữ nhân quang lỏa thân mình (nude), ngọc thể ngang dọc ở trên giường, không chút suy nghĩ liền đóng cửa lại.

“Ngươi làm gì?” Lãnh Đường Phàm tà tà hắn liếc mắt một cái, chuẩn bị mở cửa.

“Mở sai cửa, không phải gian này.” Hắn như thế nào lại đụng phải cảnh ngộ như thế này? Nếu như là hắn trước kia, ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng là hiện tại hắn một lòng chỉ để ở trên người Lãnh Đường Phàm, trừ bỏ Lãnh Đường Phàm bất luận kẻ nào đều không thể khơi dậy nổi “Tính” thú của hắn.

“Là gian này.” Lãnh Đường Phàm không quan tâm hắn, thẳng mở cửa đi vào. Đồng dạng thấy được ngọc thể kia, ngây người ngẩn ngơ sau liền đi vào.

“Chờ, khoan đã, Điềm Tâm, ngươi hãy nghe ta nói, nàng –” Vừa định nói nàng cùng chính mình không quan hệ, lại nghĩ đến, không đúng a, hắn đã dịch dung rồi mà, hẳn là không có người nhận ra được hắn nha. Ngắm lại chính mình, chẳng lẽ gương mặt này của mình cũng có người bị hấp dẫn? Chẳng lẽ mị lực của hắn đã đạt cảnh giới từ bên trong thoát ra không cần diện mạo bên ngoài, đến mức xuất thần nhập hóa? Không khỏi hắc hắc nở nụ cười hai tiếng. (aka tự sướng)

“Nàng trúng độc.” Lãnh Đường Phàm nhìn hắn cười đến ghê tởm, thản nhiên nói,“Ta đi hỏi tiểu nhị chuẩn bị bồn nước ấm.”

“Trúng độc?” Tiêu Vô Cực kinh ngạc nhìn Lãnh Đường Phàm, thật không hổ là thần y a! Vừa thấy là có thể đoán được. Hoàn toàn không nghĩ tới vì cái gì người ta có thể nhìn ra có điểm không thích hợp, mà chính mình chỉ biết hướng phương diện kia tưởng tượng, thị giác hoàn toàn bất đồng.

Nước đã đem lên, Tiêu Vô Cực trước đem chăn phủ trên người nữ nhân kia, hắn cũng không muốn Điềm Tâm nhìn đến thân thể nữ nhân mà động tâm, bởi vì nữ nhân này dáng người thật đúng là không tồi, gương mặt cũng coi như xinh đẹp. Hắn từng có hồi nói bóng nói gió, muốn biết Điềm Tâm rốt cuộc đối nữ nhân có hứng thú hay là với hắn có hứng thú, nhưng là hoàn toàn không có rõ ràng, chỉ biết là bây giờ còn không ai có thể khiến cho Điềm Tâm hứng thú, chỉ cần hắn làm thêm một chút nũa sẽ thành công đi. Hắn cũng không muốn lại xuất hiện một cái Trình Giảo Kim.

Lãnh Đường Phàm trước uy khỏa đan giải độc, lại dùng nội lực thay nàng đả thông huyệt vị quanh thân, làm dược tính có thể phát huy đầy đủ, lại đem khăn nóng đặt trên đầu nàng, hết thảy sắp xếp xong, liền thấy Tiêu Vô Cực đang theo dõi hắn.

“Nhìn cái gì vậy!” Liếc mắt, rửa sạch tay.

“Điềm Tâm, bộ dáng ngươi khi nãy thật mỹ nha!” Tiêu Vô Cực say mê nói. Tuy nói đội diện cụ trên mặt, nhưng này song tinh mâu (hai mắt) chuyên chú, vẻ mặt vẫn làm hắn say mê không thôi, trong lòng đã muốn đem diện cụ bên ngoài bỏ đi, tưởng tượng như đó là dung nhan tuyệt lệ.

Lãnh Đường Phàm chính là lạnh lùng nhìn hắn một cái, liền chuẩn bị đi ra ngoài.

“Nha, Điềm Tâm ngươi đi đâu?”

Vừa hỏi xong chợt nghe đến một tiếng tiếng rên rỉ.

………………………………………………………………………..

* ngàn dặm nhân duyên nhất tuyến khiên: ta nghĩ là đường đến nhân duyên ngàn dặm trắc trở, phải trải qua ngàn người mới cưới đk người đẹp, chắc vậy…

* chúng tinh phủng nguyệt: trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.

*Điềm tâm: sweetheart, cách gọi thân mật.

*Sát: chùi, lau miệng.

Trình Giảo Kim ý là muốn nói tự dưng lòi ra một người phá rối, phá bĩnh.

Mấy món ăn ta cũng chẳng bik nhìu, đoán nghĩa lờ mờ thì đk chứ kêu ta nói tên thì ta bó tay, ai biết chỉ ta với….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.