Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 47: Lá Thư Của Mẹ Chồng




Buổi tối, đảo Jeju hoàn toàn thoát khỏi ánh sáng mặt trời chói chang ban ngày mà trở nên mát mẻ, tựa hồ đã không còn giống như khí hậu cuối tháng sáu đầu tháng bảy nữa.

Ăn cơm tối tắm rửa xong, Bạch Hiền chạy tới gõ cửa phòng Kim Chung Nhân. Bộ dáng Chung Nhân tựa hồ cũng vừa tắm rửa, trên đầu phủ khăn bông lớn, để trần thân trên, mặc một cái quần đùi bước ra mở cửa. /máu mũi lênh láng/

Bạch Hiền chậm rãi theo Chung Nhân vào phòng, sau đó ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

Chung Nhân đi đến bên cạnh. Bạch Hiền chìa tay hướng về phía Chung Nhân vẫy vẫy ra hiệu ngồi xuống, bản thân cầm khăn lên, khoanh chân ở trên ghế sofa bắt đầu lau tóc cho đứa nhỏ.

Mái tóc đen của Kim Chung Nhân ướt sũng dán tại da đầu cùng trên cổ, bọt nước thành chuỗi theo gò má trượt đến bờ vai, có lẽ vì vừa tắm nước ấm xong, cho nên cả người đều tản ra ngoài luồng nhiệt khí. Ánh mắt Bạch Hiền vô tình theo sống lưng vững chãi trước mặt nhìn xuống, sau đó… không tự chủ được nuốt nước miếng một cái, cảm thấy hô hấp có điểm dồn dập.

Bạch Hiền ho khan một tiếng, cố gắng gơi chuyện để giảm bớt cảm xúc khẩn trương: “Lát nữa cùng ra ngoài đi dạo nhé?”

Kim Chung Nhân ậm ừ, lau bọt nước trong suốt trên chóp mũi, đôi mắt dần khép lại mơ màng.

“Này, không phải lại muốn ngủ chứ?”

Bạch Hiền vốn đang đang hồi hộp, vừa thấy cặp mắt Chung Nhân nheo lại thật quen mắt, liền bất mãn chìa tay ra bóp nhéo khuôn mặt Chung Nhân. Người kia rung rung bả vai, thanh âm trở nên mơ hồ: “Không… Chỉ là cảm thấy rất thoải mái…”

Bạch Hiền nghiêng mặt ở trên chóp mũi đối phương hôn một cái, sau đó tiếp tục động tác trên tay, cử chỉ cũng dần ôn nhu hơn.



Mái tóc đen ướt sũng chậm rãi trở nên xoã tung xù lên, trong đầu Bạch Hiền đột nhiên nảy ra trò đùa thú vị, lập tức quẳng khăn mặt sang một bên, bắt đầu xông tới vò loạn mái tóc Chung Nhân.

“Bạch Hiền ca…” Kim Chung Nhân túm lấy bàn tay nghịch ngợm kia, thấy Bạch Hiền còn muốn giãy giụa, cánh tay liền dùng lực mạnh mẽ đem cả người kéo vào trong ngực, “Chẳng phải chúng ta còn muốn đi tản bộ sao?”

“Đúng vậy, chuyện đó và cái này.. thì liên quan gì?” Bạch Hiền chợt nhận ra cậu ta còn không có mặc áo, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng lên.

“Anh còn tiếp tục như vậy thì em không đảm bảo được là chúng ta còn có thể đi dạo bình thường được đâu.” Kim Chung Nhân thấp giọng ghé vào tai người kia thì thầm.

Bạch Hiền lại thụi cho cậu ta một cú.

“Bạch Hiền ca, anh có thấy mình gần đây trở nên vô cùng dễ bạo phát nóng giận không?”

Kim Chung Nhân còn muốn tiếp tục trêu chọc Bạch Hiền, thuận tay càng siết chặt quanh lưng người trong lòng, khiến Bạch Hiền vô thức bĩu môi.

Chung Nhân nhìn bờ môi đỏ hồng đang chu lên, nhịn không được cúi đầu cắn một ngụm, rồi cũng không quan tâm Bạch Hiền đã nguyện ý chưa, lập tức cạy đôi môi ra tìm kiếm đầu lưỡi, sau đó tinh tế dây dưa.



Đến khi hai người kết thúc xong nụ hôn dài thì sắc trời càng đen hơn.

“Chúng ta còn đi tản bộ không?” Kim Chung Nhân nhìn nhìn đôi môi đã sưng lên của Bạch Hiền, thử thăm dò hỏi.

Kết quả vẫn là đi ra ngoài tản bộ.

Bởi vì bên ngoài bắt đầu nổi gió to, Bạch Hiền vốn sợ lạnh bèn thuận tay lôi một cái áo khoác dài từ trong hành lý của Chung Nhân choàng lên người. Mặc dù có hơi rộng, nhưng không biết vì sao chính là mang theo một mùi hương nhàn nhạt, mùi hương thuộc về Kim Chung Nhân.

Bạch Hiền đem hai bàn tay giấu vào trong tay áo, vươn thẳng người lên hít một hơi thật sâu, làm cho trong hơi thở bản thân đều tràn ngập hương vị ngọt ngào ấy.

Kim Chung Nhân biết người này sợ lạnh, liền chìa tay nắm ở bờ vai kéo gần lại ngực mình.



Khu nghỉ dưỡng trên đảo Jeju này nằm ngay ven biển, vì vậy tuy trời đã tối, nhưng vẫn có rất nhiều người đi dạo bên bờ biển, ăn uống, nói chuyện phiếm, đàm tiếu, đốt lửa.

“Thật náo nhiệt.” Kim Chung Nhân thì thào tự nói.

“Thiệt nhiều tình lữ.” Bạch Hiền nhìn ngó xung quanh, thật không hổ là thánh địa của tuần trăng mật, khắp nơi đều những cặp vợ chồng ngọt ngào lãng mạn.

“Đúng là một nơi tuyệt vời.” Kim Chung Nhân nghe thấy tiếng thì thầm của Bạch Hiền, chẳng biết tại sao vô cùng cao hứng.

Bạch Hiền lấy cùi chỏ thúc nhẹ cậu ta một cái.

Kim Chung Nhân giả bộ tránh né, cánh tay nhân cơ hội trượt đến bên hông đối phương sau đó ôm chặt.

Hai người rảo bước đi đến bờ biển. Lúc đi qua cửa hàng thịt nướng, chủ quán rất nhiệt tình chào mời bọn họ: “Hai bạn trẻ có muốn thử món thịt nướng tự phục vụ không? Giá rẻ mà lại rất phù hợp cho hai người cùng ăn… Hơn nữa, tình lữ còn được giảm giá nhé…”

Bạch Hiền lập tức hào hứng chạy tới, khiến Chung Nhân đành phải nhanh chóng bước theo sau, trong lòng đối với cái từ “tình lữ” này cảm thấy vô cùng khoái trá.



Hai người tìm một bàn trong góc ngồi xuống. Bạch Hiền cầm kẹp bắt đầu thích thú nướng thịt. Chung Nhân muốn tới giúp, nhưng lại bị người kia xua tay ngăn cản, đành phải bất đắc dĩ chống cằm ngồi bên cạnh nhìn, chỉ lo tàn lửa bắn lên sẽ làm thương tổn tay Bạch Hiền.

Ánh lửa bừng lên chiếu sáng gương mặt mà dù Kim Chung Nhân có nhắm hai mắt lại cũng có thể hình dung rõ ràng từng đường nét. Vẻ mặt khoan khoái, ý cười tươi sáng, thoáng như mới ngày hôm qua.

Đột nhiên trong tâm trí hiện lên rất nhiều kỉ niệm.

Chính là một ngày ba năm trước đây, Bạch Hiền với gương mặt ôn nhu, bàn tay đặt lên ngực say sưa cất tiếng hát đã bất ngờ bước vào thế giới của mình, từ đó không cách nào thoát ra.

Khi ấy ôm tâm tình dịu dàng nhưng ưu thương âm thầm thích đối phương, kỳ thực thật không nghĩ tới sẽ có một ngày, bọn họ có thể mặt đối mặt ngồi ở trong quán thịt nướng trên đảo Jeju, mà người đối diện kia, dung mạo xinh đẹp, ý cười hòa hợp, đồng thời cũng rõ ràng thích mình.

Kim Chung Nhân, mày có lẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.



“Chín rồi!”

Đột nhiên Bạch Hiền reo lên một tiếng, đặt khối thịt nướng lên chiếc đĩa trước mặt Kim Chung Nhân. Chung Nhân giật mình ngẩng đầu lên, thấy Bạch Hiền đang vung vẩy cái kẹp nhìn mình:”Nhanh ăn đi.”

Kim Chung Nhân đứng lên, ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Bạch Hiền cúi người xuống, cách cái bàn thịt nướng nhẹ nhàng trao một nụ hôn.

Sau đó thừa dịp Bạch Hiền vẫn còn đang ngây người liền đem miếng thịt kia nhét vào trong miệng…

Rồi lập tức phun ra: “Phi phi phi, Bạch Hiền ca, thịt này vẫn chưa nướng chín…”

“Người ta cố ý mà.”

Bạch Hiền nhướn mi ngửa mặt lên nhìn dáng vẻ Kim Chung Nhân bất đắc dĩ lau miệng, tựa hồ chợt có tình cảm ấm áp mà mềm mại bao phủ lên trái tim mình.

Nhìn ánh mắt thật cam chịu lại sủng nịch của thiếu niên kia, bỗng nhớ lại lần đầu tiên bắt gặp gương mặt mơ màng tựa hồ vẫn chưa tỉnh ngủ ấy, cảm thấy thế giới này chính là diệu kỳ như vậy.

Thừa dịp lúc Chung Nhân thả khăn giấy xuống, bản thân cũng vươn người tới, nhanh chóng đáp lại một nụ hôn.

Cám ơn em đã xuất hiện trong thế giới của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.