Tra Công Biến Thành Thụ, Thuộc Tính Là Gì Đây?

Chương 64




Người ta nói vui quá hóa buồn, tốt quá hoá dở, quả nhiên là phải trải qua thời gian rèn luyện để xem xét. Liên Ngu Sơn cùng Vân Lạc mến nhau nhiều năm, hiện giờ thật vất vả được Hoàng Thượng cùng cha mẹ đồng ý, tương lai hạnh phúc ngay trước mắt, có lẽ cả thiên hạ này không ai hạnh phúc được hơn hai người họ.

Đáng tiếc mộng đẹp thường nhanh tỉnh, kịch biến tới cấp bách, làm người ta bất ngờ không kịp đề phòng, tránh cũng không thể tránh, như bị cuốn vào cơn ác mộng mà cả đời không thể tỉnh dậy.

Hoàng Thượng ở Tân Châu ở mấy ngày, hạ tuần tháng tư chuẩn bị hồi kinh, Vân Lạc cũng phải đi theo. Nhưng Vân Lạc lúc này làm sao có thể tách khỏi Liên Ngu Sơn.

Tuy rằng sau khi trở lại kinh thành, Hoàng Thượng sẽ hạ chỉ tứ hôn cho hai người, nhưng dựa theo quy chế hoàng tộc, sau khi tứ hôn thì hai người trước khi thành thân không thể gặp mặt. Tính sơ sơ, Hoàng Thượng từ Tân Châu trở lại kinh thành, hạ thánh chỉ, rồi Liên Ngu Sơn mới phụng chỉ nhập kinh, sau khi nhập kinh phải chuẩn bị hôn lễ, chọn lựa ngày tốt, tế tổ thù thần… Từ ngày đó đến lúc vào động phòng, hai người ít nhất phái đến nửa năm mới được gặp mặt. Thế là Vân Lạc cũng không theo phụ hoàng trở về.

Ngày đầu tháng năm.

Liên Ngu Sơn vĩnh viễn nhớ rõ này ngày. Vào ngày này, trời sụp đất nứt, thế giới của y đã hỏng bét.

Ngày đó, hắn cùng Vân Lạc cùng nhau đi vùng ngoại ô Thái Thanh.

Cây xanh xuân phong, vạn hoa cẩm đám. (cây xanh mượt, ngàn hoa khoe sắc)

Hai người ở đẹp như bức tranh thủy mặc Giang Nam đang lúc tùy ý cười vui, tận tình ôm nhau. Chỉ cảm thấy bầu trời nhân gian cũng không thể đẹp hơn bọn họ lúc này.

“Tiểu thư ngốc, ngươi là của ta. Ta muốn ngươi vĩnh viễn vui vẻ, khoái hoạt như thế này.” Vân Lạc gặm cắn vành tai Liên Ngu Sơn.

Liên Ngu Sơn ôm cổ Vân Lạc, ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói, “Ta cũng vậy.”

Vân Lạc hôn y, hai người theo theo cây cỏ xanh xanh trên triền núi lăn xuống, dừng ở giữa bụi hoa ngũ sắc. Bụi hoa kia cao cỡ nửa người trưởng thành, lớn mật mà kích thích.

Liên Ngu Sơn nghĩ đây gọi ‘dã hợp’, Vân Lạc lại nói đây là ‘tình thú’. Cũng như chuyện xấu trong nhà, mới đây ở linh sơn ở sau hành cung, hắn thấy được ‘chuyện tốt’ của phụ hoàng và phụ thân. Cuối cùng tổng kết được, phàm là phu thê ân ái, chỗ hoan ái không thể chỉ có bên trong khuê phòng, nếu không sớm muộn gì cũng có ngày nhàm chán, cho dù đế vương cũng thế, còn có thể là vì thiên hạ mà làm mẫu!

Liên Ngu Sơn nghe xong quả thực vừa giận vừa buồn cười, biết đây bất quá là ái cớ cầu hoan của hắn cầu mà thôi, muốn phản bác nhưng đáng tiếc có lòng mà lực không đủ, cuối cùng chỉ có thể ở trong lồng ngực Vân Lạc, cúi đầu rên rỉ.

Đến lúc chạng vạng, hai người ngồi ở trên đỉnh núi ngắm hoàng hôn. Chỉ thấy ráng chiều tà ánh theo sắc lục của cỏ, sắc lục của cây, sắc thái sặc sỡ, đẹp không sao tả xiết.

Liên Ngu Sơn nắm tay Vân Lạc, nhịn không được nói, “Hạnh phúc như thế này thật giống như đang nằm mơ.”

Vân Lạc cười nói, “Trong mộng ngươi sao có thể khoái hoạt như thế chứ?” Nói xong nắm thắt lưng y.

Liên Ngu Sơn xấu hổ, ảo não nói, “Đừng không đứng đắn như vậy.”

Vân Lạc cười ha ha, cười cong gập cả lưng.

Liên Ngu Sơn nhớ tới bọn họ vừa rồi sở tác sở vi (thích gì làm nấy), cũng hiểu được lời này nói được thật sự quá muộn, quả thực dư thừa.

Vân Lạc suyễn cười không ngừng, thật vất vả mới dừng lại, xoay tay lại ôm lấy y, “Ngươi là muốn nhiều hơn a. Mộng rồi sẽ tỉnh, sao lâu dài? Nhưng hạnh phúc của chúng ta phải thật dài lâu.”

“Bao nhiêu lâu?” Liên Ngu Sơn chăm chú nhìn theo cặp mắt xếch tuấn mỹ của Vân Lạc, con ngươi trong con mắt kia dưới ráng chiều lưu chuyển như màu ngọc lưu ly, mỹ ương mỹ luân (cực kì đẹp mắt).

Vân Lạc không chút do dự nói, “Sẽ lâu dài như phụ hoàng phụ thân ta vậy!”

Liên Ngu Sơn nở nụ cười, nghiêng thân mình, tựa vào trên người hắn.

Trời chiều đem bóng dáng hai người trải ra thật dài, đan vào cùng một chỗ.

Hai người đích thuận miệng nói đùa, ai ngờ lại nhất ngữ thành châm! (một lời thành kim châm)

Tiếng vó ngựa ồn dập từ đằng xa vang lên. Hai người quay đầu lại, vẻ mặt Hỉ Hoàn kinh hoảng, chạy vội đến, ngựa còn chưa dừng hẳn, hắn đã xoay người nhảy xuống, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã.

Vân Lạc nhảy dựng lên quát, “Xảy ra chuyện gì!?”

“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng…” Hỉ Hoàn sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển không ngừng, gục ở dưới chân Vân Lạc.

“Phụ hoàng xảy ra chuyện gì!?” Vân Lạc biến sắc, túm lấy vạt áo Hỉ Hoàn.

Hỉ Hoàn hút khí, run giọng nói, “Hoàng Thượng ở Lan Châu Phổ Giang bị đâm.”

“Cái gì!?” Vân Lạc kinh hãi. Từ sau khi Viêm quốc diệt vong, thích khách ít việc dần, Vân quốc đã mười mấy năm chưa gặp lại sự tình này. Trong khoảng thời gian ngắn, Vân Lạc chỉ cảm thấy không thể tin, tự nhủ phải bình tĩnh, “Phụ hoàng hiện tại thương thế như thế nào? Ngươi sao biết tin này?”

Hỉ Hoàn run rẩy từ trong lòng lấy ra chỉ tiên mỏng manh, trên mặt là đồ án kì quái.

Sắc mặt Vân Lạc căng thẳng. Đây là mật thư chuyên dụng của Nguyệt Ẩn, theo quy định của hoàng thất Vân quốc, nhất là trực hệ huyết mạch, không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, hoàng đế sẽ không chuyển mật thư của Nguyệt Ẳn cho chính người kế thừa, trừ phi là mưu đồ bí mật tạo phản.

(Nguyệt Ẩn = ám vệ/người bí mật điều tra… của triều đình)

Vân Lạc đem hết toàn lực run rẩy mở thư, chỉ thấy trên đó có chín chữ, “Thánh Thượng gặp chuyện, lệnh, nhanh chóng hồi kinh”. Trong nháy mắt, Vân Lạc chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, đầu váng mắt hoa.

Không để ý đến quy chế hoàng tộc mà cho Nguyệt Ẳn truyền tin, mặc kệ thương thế ra sao cũng phải lập tức hồi kinh… Như thế chỉ có thể có khă năng, chính là… chính là… chính là phụ hoàng bị thương nặng, đã đe dọa đến tính mạng nên mới liều lĩnh trở lại kinh thành như thế.

Vân Lạc nghĩ đến tình huống này, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.                Nếu không phải như thế, lấy tính cách của phụ hoàng sao có thể ra chỉ dụ như thế? Nếu không phải như thế, Phúc tổng quản sao lại có thể cho phép phụ hoàng tùy hứng như thế? Phụ hoàng như thế, chỉ sợ là gấp gáp trở về cùng phụ thân gặp mặt lần cuối a…

Thân mình Vân Lạc nhoáng lên, ngã về phía sau, nhưng nhanh chóng được người đỡ lẫy.

“Vân Lạc, ngươi xảy ra chuyện gì? Ngươi tỉnh lại một chút!” Thanh âm của Liên Ngu Sơn đích từ nơi xa xôi truyền đến, Vân Lạc dần dần lấy lại thần trí, nhanh chóng nắm chặt mật thư trong tay, nhảy dựng lên.

Phụ hoàng đang đợi hắn! Phụ hoàng còn đang chờ hắn!

Phụ hoàng cho Nguyệt Ẳn truyền tin cho mình, một là không muốn làm cho tin tức truyền ra ngoài, hai là chờ mình… chờ mình quay về kinh gặp lại hắn…

Vân Lạc bất chấp Liên Ngu Sơn, khàn khàn quát Hỉ Hoàn, “Quay về kinh! Lập tức trở về kinh!” Nói xong nhảy lên ngựa, giơ mã tiên lên, tuyệt trần mà đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.